- Ưm…
Cảm giác mát lạnh thư sướng từ cơ thể cho đến linh hồn nổ tung ra, Hoạ Thủy không khống chế được khẽ rên rỉ đầy sảng khoái.
- Mau nuốt nó vào, kẻo bị người khác phát hiện.
Như Ngọc ở bên cạnh khẽ ra lệnh.
- A… Ực!
Hoạ Thủy bị Như Ngọc đánh tỉnh, liền không kịp nghĩ ngợi, vội vàng bỏ khối mát lạnh trên tay vào miệng, khó khăn nuốt ực xuống, khối mát lạnh chạy đến đâu cổ họng thực quản dạ dày của nàng tê buốt đầy đau đớn đến đấy.
Đến lúc khối mát lạnh này nằm yên trong bụng, Hoạ Thủy mới điên cuồng điều động chân khí đến bao quanh nó, ngăn không cho nó bị tiêu hoá. Nếu để lượng thủy linh khí hùng hậu kia nổ tung ra, nàng sẽ không khống chế được mà ngồi xuống tại đây tu luyện mất.
- Á u… đau quá.
Hoạ Thủy bỗng nhiên ôm bụng ngồi thụp xuống, đau đớn rên rỉ.
Dù khối mát lạnh đã được chân khí bao bọc lại, nhưng dạ dày nàng vẫn tự động bài xích vật thể lạ xâm nhập, điên cuồng chèn ép muốn đẩy nó ra ngoài, bốc lên từng cơn đau dữ dội.
- Ráng nhịn đau một chút, chúng ta trước hết quay về đã.
Như Ngọc đỡ Hoạ Thủy đứng dậy, Kiều Ân đi trước mở đường, ba nàng gấp rút chạy ra hành lang ngoài đại sảnh.
Xoảng!
Lúc này phía sau đài đấu giá vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn, cửa sổ đang đóng kín bị một bóng người tông thẳng qua bể tan tành, bóng đen kia sau khi nhảy ra ngoài không trung liền rơi thẳng xuống phía dưới, chớp mắt mất tung mất dạng.
- Mau đuổi theo.
Rex hét lên, dẫn theo hai tên đàn em nhảy ra ngoài cửa sổ, thi triển dị năng cưỡi lên những cơn gió điên cuồng truy sát theo.
Ba người Như Ngọc theo lối thang bộ chạy xuống tầng trệt của toà nhà, nơi đây lúc này đã tập trung đông nghịt người, khó khăn chen qua đám đông, ba nàng vừa muốn ra khỏi khu vực tòa cao ốc liền bị chặn lại.
- Ba vị, chúng tôi đã phong toả toà nhà, trước khi tìm ra hung thủ, làm phiền mọi người tạm thời ở lại đây đã.
Một tên bảo an giơ tay cản ba người Như Ngọc, nghiêm túc nói.
Từ lúc mất điện, toàn bộ đội bảo an toà nhà đã nhanh chóng tập trung lên tầng 28, định phong toả đại sảnh đấu giá, nội bất xuất ngoại nhập.
Nhưng họ lại bị đám đông đang hoảng loạn ùa ra, căn bản ngăn chặn không được, cuối cùng đội bảo an đành tập trung mọi người trên khoảng sân trống phía trước tòa cao ốc, sau khi xác minh thân phận mới cho phép rời đi.
Cơ mà, đám khách nhân tham gia đấu giá chưa gọi người nhà đến lật tung toà cao ốc này lên là may lắm rồi, vừa mới bị súng đạn uy hiếp tính mạng, bọn họ chịu ở lại mới lạ.
Cuối cùng dưới sân toà cao ốc liền vang lên tiếng mắng chửi hỗn loạn.
- Con mẹ mày, mày là thằng nào hả, để bọn tao về.
Một vị thiếu gia ăn mặc loè loẹt nắm lấy áo tên bảo an, giận dữ rống to.
- Đúng vậy, vừa rồi tầng 28 có cuớp có cả súng, nơi đây rất nguy hiểm, chúng tôi không muốn ở lại nữa.
- ĐCMM, Đông Văn Hải đâu rồi...
- Tiên sư bố thằng Hải con, trả tiền vé cho bố mày đê...
Liên quan đến mạng nhỏ của mình nha, cái gì nho nhã cái gì lễ độ lúc trước, chớp mắt đã bị cơn giận dữ nghiền nát sạch sẽ.
- Các vị khách quý, xin lỗi đã làm các vị hoảng sợ.
Quản lý toà nhà bước ra giơ tay trấn an mọi người, thành khẩn xin lỗi, sau đó nói:
- Ai tham gia buổi đấu giá tối nay sẽ được chúng tôi đền bù tiền vé. Giờ các vị có thể ra về. Sau khi xử lý xong mọi chuyện, chúng tôi sẽ bồi thường thoả đáng ạ.
- Con mẹ nó, ít ra cũng phải vậy chứ. Chúng ta về.
Thiếu gia ăn mặc loè loẹt nhổ toẹt một bãi nước bọt, rút ra tấm vé ném vào người lão quản lý toà nhà, tỏ vẻ ông đây đếch thèm mấy đồng bạc tiền đền bù của chúng mày nhé, lại mắng thêm một câu nữa cho hả dạ, cuối cùng mới hất tay quay người rời đi.
Đám người tham gia đấu giá nghe vậy cũng vội vàng bỏ đi, để lại lão quản lý toà nhà mặt mũi lúc xanh lúc trắng đầy nghẹn khuất.
Ba người Như Ngọc cũng bước theo đám đông, lặng lẽ rời khỏi.
…
Trong phòng ngủ của mình, Hoạ Thủy ngồi xếp bằng, chậm rãi tiêu hoá khối mát lạnh mình đã nuốt vào bụng lúc nãy.
Từng đoàn thủy linh khí tinh khiết nhất như thủy triều điên cuồng dâng lên, được chân khí Linh Thủy Quyết của Thi Hoạ Thủy dẫn dắt chạy thẳng về đan điền, bị Linh Thủy Quyết chuyển hoá trở thành tự thân chân khí, nâng cao tu vi của nàng.
Một đoàn rồi lại một đoàn thủy linh khí bị hấp thụ, rất nhanh, tu vi của nàng đã chạm đến cánh cửa Nhân cấp Hậu Kỳ tầng thứ Chín.
Thi Hoạ Thủy tập trung tinh thần vạn phần, cẩn thận vận hành từng chu thiên, chân khí từng vòng từng vòng tuần hoàn chạy khắp các kinh mạch trên cơ thể nàng, vô cùng cẩn trọng áp súc khí thế đến đỉnh phong, chuẩn bị một kích đánh tan cánh cửa tầng Chín.
Răng rắc!
Một tiếng răng rắc vang lên trong đầu Hoạ Thủy, cánh cửa tầng thứ Chín bị nàng đánh ra một khe hở, sau đó, các vết nứt theo khe hở kia lan tràn ra khắp cánh cửa, cuối cùng cánh cửa bị chân khí như cơn lũ cuốn tới, chớp mắt bị đánh tan thành vô số mảnh vụn.
Ầm!
Tiếng ầm to lớn nổ tung trong tâm thần của Hoạ Thủy, chân khí mạnh mẽ trong cơ thể vừa đột phá lên tầng Chín như ngựa thoát dây cương, lực lượng đột ngột biến mạnh này sắp thoát khỏi sự khống chế, tàn phá bừa bãi khắp kinh mạch của nàng.
Hoạ Thủy vừa đau khổ chống đỡ, vừa cẩn thận điều khiển khống chế, gấp rút làm quen với loại lực lượng vốn quen thuộc nhưng giờ lại vô cùng hung mãnh này.
Vừa củng cố tu vi, Hoạ Thủy vừa mau chóng hấp thu đoàn thủy linh khí mỏng manh còn sót lại trong dạ dày, khối mát lạnh cũng theo đó mà bị tiêu hoá sạch sẽ.
Phù!
Hơn bốn tiếng sau, Thi Hoạ Thủy mới có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng nàng cũng ổn định được chân khí trong cơ thể, chính thức trở thành Cổ Võ giả Nhân cấp tầng Chín.
Cảnh giới mà từ lúc nhập môn đến giờ, nàng không lúc nào là không ngừng ao ước, một lòng phấn đấu theo đuổi, cuối cùng hôm nay đã hoàn toàn chinh phục thành công.
- Cũng nhờ một gốc Thủy Sâm Nhân của Quái lão tiền bối.
Hoạ Thủy mở mắt, hướng về phía nội thành, đầy cảm kích nói.
Khối mát lạnh đó, chính là củ Thủy Nhân Sâm của Tổ chức Đấu giá FOS mà nàng thèm muốn mấy hôm nay.
Vì nó mà nàng mạo hiểm lẻn vào địa bàn của Dị năng giả, suýt chút nữa đã bỏ mạng lại. Nhưng không ngờ, khi đến tay lại dễ dàng tới vậy, đến bây giờ nàng vẫn có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Nàng vừa cảm kích vừa âm thầm kính sợ sự cường đại của Thiện Lão Quái. Đối mặt với Rex, kẻ suýt nữa đã chém đôi nàng, nhưng lão Quái dễ dàng cho đối phương quay mòng mòng như con rối, không những cướp đoạt thành công món đồ mình nhắm tới, mà còn tiện tay tặng cho nàng gốc Thủy Nhân Sâm quý giá này nữa.
- Khi gặp lại, nhất định phải cảm tạ Quái lão tiền bối mới đặng.
Hoạ Thủy khẽ thì thầm.
Nói rồi, nàng cầm trường kiếm nhảy ra ngoài cửa sồ.
Vừa đáp xuống đất, tay trái Hoạ Thủy thoăn thoắt bấm kiếm quyết, tay phải nâng trường kiếm đặt ngang khoé mắt, ngưng tụ Hàn Hoạ.
- Đông Thủy Thất Kiếm, Hàn Hoạ.
Nhiệt độ trên thân kiếm bỗng nhiên giảm xuống đột ngột, quanh thân kiếm rất nhanh đã bị bao bọc bởi một lớp nước mỏng do không khí xung quanh ngưng tụ lại, phản chiếu ánh sáng lấp lánh loé ra từ đôi mắt nàng.
Lớp nước mỏng này, chính là Hàn Hoạ.
Vút!
Hoạ Thủy vung mạnh trường kiếm, lưỡi kiếm sắc bén cắt một đường dài vào không trung, Hàn Hoạ trên thân kiếm theo đó bị phóng ra, lao vút về phía trước.
Nếu có người thường bị một giọt Hàn Hoạ bắn trúng, trên thân nhất định sẽ bị đục một lỗ sâu hoắm, còn lãnh trọn màn nước hung mãnh kia ư, nhất định sẽ bị cắt đứt người.
Cứ thế, nửa đêm dưới bầu trời đầy sao, trong khu vườn phía sau căn biệt của Vương Nhàn, có một nữ tu sĩ xinh đẹp tuyệt trần đang lặng lẽ múa lên từng đường kiếm tuyệt mỹ.
…
- Cậu ngồi đi, hôm nay để mình nấu bữa sáng cho Ngọc.
Hoạ Thủy quay đầu lại nhìn Như Ngọc, mỉm cười nói.
Sau khi luyện kiếm xong, mặc dù cả đêm thức trắng nhưng tinh thần Hoạ Thủy bây giờ vô cùng tốt.
Khẽ nhảy vào phòng mình, nàng lấy trong tủ ra một bộ đồ sạch sẽ, bên trên còn vương hương hoa nhài nhàn nhạt, nhẹ chân bước đến phòng tắm.
Với một Cổ Việt Võ giả chân khí hùng hậu như nàng, buổi sáng tắm nước lạnh chẳng nhằm nhò gì, huống hồ, thủy linh căn của nàng khi gặp nước lại càng cảm thấy thoải mái hơn đấy.
Tắm xong, cơ thể Hoạ Thủy bốc lên từng luồng hơi nước nhàn nhạt, trông cực kỳ siêu phàm thoát tục, nếu có người bên cạnh nàng lúc này thì sẽ không nhịn được mà ngắm nàng đến ngây ngẩn.
Mới chỉ hơn bốn giờ sáng, nửa tiếng sau Như Ngọc mới thức dậy, Hoạ Thủy quyết định hôm nay sẽ nấu cho ba người Vương Nhàn một bữa sáng thật thịnh soạn, cảm tạ ba người họ đã giúp đỡ mình mấy hôm nay.
Nhất là tối qua, mặc dù trước khi đại chiến xảy ra, nàng đã hứa trong lòng sẽ bảo hộ hai người Kiều Ân Như Ngọc thật tốt, nhưng cuối cùng hai nàng Như Ngọc mới là người đỡ nàng về nhà.
Sau khi nuốt Thủy Nhân Sâm, nàng căn bản không dám vận chân khí quá mạnh, nếu không chân khí nhất định sẽ bị nghịch loạn, nhẹ trọng thương nặng thì tẩu hoả nhập ma, bạo thể bỏ mạng.
Thời điểm đó, một tu sĩ võ cổ luôn kiêu ngạo như nàng gần như không có một chút chiến lực nào.
Ngược lại, hai cô gái người thường bên cạnh lại vô cùng bình tĩnh, không chút lúng túng xử lý gọn gàng mọi chuyện.
Nhờ vậy, nàng mới êm đẹp rút lui khỏi hiện trường an toàn về đến nhà, thành công đột phá lên Nhân cấp Hậu kỳ tầng nha.
- Ân, Phong, Ngọc, cảm ơn ba người rất nhiều.
Thi Hoạ Thủy chân thành cúi đầu, cảm tạ ba người Vương Nhàn.
Công đầu chính là Kiều Ân, người đã mua vé để nàng có cơ hội tham gia cuộc đấu giá. Tiếp theo là Vương Nhàn, hắn đã nhường vé lại cho nàng. Cuối cùng là Như Ngọc, luôn đối xử với nàng rất tốt, giúp đỡ nàng mấy hôm nay.
- Xùy, không có gì.
Kiều Ân bĩu môi bình thản nói, bắt đầu động đũa ăn bữa sáng.
Ồ- , đáng ra tôi phải xin lỗi cô mới đúng, tối hôm qua tình hình thật nguy hiểm, may mà tôi đưa vé lại cho cô, xin lỗi nhé.
Vương Nhàn tỉnh bơ đáp, sau đó bị Kiều Ân kéo cánh tay, cả hai liền vừa ăn cơm vừa cười cười nói nói, vô cùng vui vẻ.
Hai kẻ không tim không phổi này, thật không xem chuyện tối hôm qua là một chuyện đấy.
Chỉ có Như Ngọc là mỉm cười nhìn Hoạ Thủy, nhẹ nhàng nói:
- Không cần ngại, dù sao bà ngoại cũng đã gửi cậu cho chúng tớ mà.
- Ừ, hì.
Hoạ Thủy cười ngượng ngùng, gật gật đầu.
- Ồ, bữa sáng hôm nay sao lạ vậy Ngọc?
Kiều Ân vừa ăn mấy miếng đã kinh ngạc hỏi.
- Thủy nấu á.
Như Ngọc thuận miệng đáp.
- Ồ, hèn chi.
- Sao vậy, tớ nấu không ngon à?
Hoạ Thủy hướng Kiều Ân lo lắng hỏi.
- Không tệ, cũng tạm.
Kiều Ân chép miệng, không chút khách khí đáp, sau đó nheo mắt nhìn Như Ngọc cười khúc khích nói:
- Vẫn là Ngọc nấu ngon nhất, hì hì.
- Dẻo miệng, hihi.
Như Ngọc mỉm cười nói, vươn tay nhéo nhéo bờ má hồng nộn của Kiều Ân.
Quả đúng vậy, một phần vì vị hơi lạ, một phần vì người khác nấu nên Kiều Ân tự nhiên sinh ra bài xích.
Đây cũng là lẽ thường thôi, ăn cơm của Ngọc mấy năm nay, đổi lại dù là ai nấu, ắt nàng cũng sẽ không thấy hợp khẩu vị đâu.
Hoạ Thủy cũng không già miệng cãi láo, dù sao thì so về nấu ăn, nàng quả thật cách Như Ngọc xa tít tắp nha.
…
Nửa buổi, cảnh sát đến biệt thự Vương Nhàn, hỏi một chút tình hình buổi đấu giá tối qua cùng tình trạng của ba cô gái, sau khi không thấy có gì khả nghi liền rời đi.
Tiếp đó mọi người ai làm chuyện nấy, Vương Nhàn sau khi ăn sáng lại trở vào phòng ngủ, Kiều Ân lại như mọi hôm lấy xe chạy ra ngoài, Như Ngọc thì ở phòng khách ôm laptop ngồi trên sofa gõ bàn phím kêu lách cách làm việc.
Nhìn bọn họ cứ thong thả mà bình thản như vậy, mới ban đầu tiếp xúc Họa Thủy còn cho rằng cuộc sống của bọn rất đơn thuần lại đơn giản.
Nhưng ở cùng bọn họ càng lâu, nàng càng cảm thấy cái gia đình nhỏ này rất là kỳ lạ, không khí bình thản này quá mức quỷ dị đi.
Thi Họa Thủy nàng là ai?
Là một tu sĩ Cổ Việt Võ hàng thật giá thật nha.
Nhưng khi ở bên ba con người phàm trần này, nàng cảm thấy mình chẳng có chút xíu ưu việt nào.
Dường như đối với bọn họ, Hoạ Thủy nàng thật sự chỉ là một chuyện nhỏ vậy, khi mình kể về thân phận Cổ Việt Võ giả của mình, rồi hàng ngày cầm kiếm nhảy múa phía sau nhà, thế mà bọn họ vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Bọn họ ngốc đến mức bị mình dọa sợ?
Không thể nào, đơn giản như Như Ngọc thôi, ngoài việc là một võ tu ra, Họa Thủy cảm thấy mình chẳng hơn cô ấy được điểm nào.
Nếu Như Ngọc là cô ngốc, vậy mình chẳng phải còn không bằng nổi một cô gái ngốc ư?
Nhất là tối qua, người ngu ngốc có thể quen thuộc với Thiện Lão Quái, một cao thủ Địa cấp vô cùng cường đại hay sao?
Kinh dị hơn là, cô nàng Kiều Ân kia chẳng hề sợ lão Quái chút nào, cười cười nói nói trêu chọc lão không chút kiêng dè gì.
Lão Quái chẳng những không tức giận mà còn rất lấy làm vui lòng nữa, thật quá mức quỷ dị đi.
- Hừm…thật kỳ quái!
Vừa luyện kiếm ở mảnh vườn sau nhà, Họa Thủy liếc nhìn lên phòng ngủ của Vương Nhàn, lúc nào cũng kéo rèm che kín cửa sổ kia, nhíu nhíu mày lẩm bẩm.
…
- Sư huynh, chúng ta đã giao thủ qua, hắn không phải tu võ giả, cũng không tu chân, càng không cảm nhận được bất kỳ loại năng lượng kỳ dị nào.
- Nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, lực lượng cực kỳ khủng bố.
- Chân khí của ta căn bản không thể làm hắn bị thương được.
Thiết lão cúi đầu, tỉ mỉ kể lại cặn kẽ tình hình mấy ngày trước cho người đàn ông trung niên trước mặt nghe.
Sau khi ngựa không dừng vó chạy về Tiểu Thiên thế giới, hắn liền thông báo tình cảnh nguy hiểm của Vũ Ninh Khuynh Thành cho môn phái cùng Vũ Ninh gia, sau đó vội vã chạy đến động phủ của sư huynh nhà mình để bàn mưu nghĩ kế.
- Hừm, đúng là kỳ quái thật.
Thác lão vuốt râu, đầy vẻ suy tư nói:
- Chẳng nhẽ hắn là thể tu?
- Thể tu?
Thiết lão kinh ngạc thốt lên, sau đó lắc đầu nói:
- Không thể nào, thế giới nhỏ chúng ta rất ít môn phái chủ đạo Thể tu, càng không có Thiên cấp tiền bối nào tu thể hết.
Đừng nói tu thể vô cùng gian nan, công pháp tu thể chẳng có cái nào ra hồn, môn phái nghiên cứu thể loại man lực này cũng cực kỳ ít ỏi.
Đã vậy, tiểu thế giới này đã bị người tu võ thống trị, người tu thể cơ bản không thể ngoi đầu lên được.
- Không thể bỏ qua chút manh mối nào được.
Thác lão lại không cho là vậy, lắc đầu nói, sau đó nghiêm túc ra lệnh:
- Hắc Hùng môn cùng Lực Dương phái, hai môn phái này trình độ tu thể là nổi trội nhất trong đám tu sĩ tu thể. Ngươi cứ đến đó điều tra xem.
- Đừng nặng tay quá, cảnh cáo một chút là được.
- Vâng sư huynh.
Thiết lão cúi đầu cung kính đáp, sau đó quay người rời khỏi động phủ của lão Thác,
…
- Chưởng môn sư điệt, sao ngươi không phái Thiên cấp trưởng lão ra ngoài lần này. Tên Thiết lão kia đánh không lại người áo đen, chúng ta ra đó cũng chưa chắc sẽ làm được gì đâu.
- Hai vị sư bá quá khiêm tốn rồi, điệt nhi cực kỳ tin tưởng vào thực lực của các vị.
- Hai người mà phối hợp ra tay, thì chưa chắc Thiên cấp cao thủ đã có thể lưu lại được các vị.
- Lần này hai vị sư bá ra ngoài là để mang Khuynh Thành an toàn trở về, không cần thiết phải gây thù chuốc oán với một kẻ có thực lực tương đương Sơ Ý cảnh.
- Đương nhiên, nếu kẻ này không biết tốt xấu mà làm hại các vị, hai vị sư bá có thể dùng cái này để tiêu diệt hắn.
Hai già một trẻ ở Chưởng Môn điện trò chuyện một hồi lâu, cuối cùng chàng trai trẻ cẩn thận lấy ra một chiếc hộp gỗ đưa cho hai tên lão giả, dường như thứ bên trong chiếc hộp chính là át chủ bài cho chuyến đi lần này của bọn họ.
…
- Cậu xem, bọn chúng đã ra ngoài rồi kìa.
Kiều Ân nhìn chiếc Chevrolet phủ sơn đen bóng chạy ngang qua đường lớn gần căn biệt thự nhà mình, nhếch môi nói.
- Ừ, có vẻ lần này bọn họ xuất đạo với số người chạm đến giới hạn. Cục 29 không thể ngồi yên ngó lơ được.
Như Ngọc đứng bên cạnh cũng đang nhìn chiếc Chevrolet đen, lúc này nó đã rẽ vào con đường chạy ra hướng ngoại ô, gật đầu nói.
- Cục 29, làm giàu thật không khó nha.
Kiều Ân vén nhẹ khoé môi cười lạnh đánh giá chiếc xe con màu đen, ánh mắt loé lên từng tia sáng kỳ dị, sau đó lại lạnh lùng tiếp lời:
- Nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt đó, hehe.
Chiếc xe Chevrolet vẫn không hề biết có người đang dõi mắt nhìn theo mình, chỉ một đường phóng ra ngoài ngoại ô, qua cầu rồi chạy tiếp năm kilomet nữa, sau đó mới rẽ vào khu rừng cao su bên cạnh.
Chiếc xe chạy thêm một đoạn liền dừng bánh trước mặt một đám người, dường như đã đứng đợi ở đây từ lâu.
Cầm đầu đám người là một người đàn ông trung niên đang chống một cây trường kỳ màu đen, mặt mũi hắn trắng bệch cùng lá cờ quái dị bay phất phơ trước mặt khiến hắn càng thêm âm u lạnh lẽo.
Hoa văn quỉ mị trên lá hắc cờ cùng y phục của hắn, lần đầu tiên nhìn thấy người ta nhất định sẽ nghĩ, đây hẳn là một tên thầy cúng thời xưa, thế giới 21 rồi, ném hắn ra ngoài đám đông nhất định sẽ khiến người ta kinh ngạc.
Đứng sát phía sau hắn là hai chàng trai trẻ, mặt mũi khôi ngô trông cũng khá dễ nhìn, thế nhưng gùi mây* vô cùng nổi bật sau lưng bọn họ lại được cắm từng lá cờ nhỏ, hoa văn bên trên trông có vẻ thuộc cùng một đạo với tên đàn ông trung niên mặt trắng bệch kia.
*gùi mây: giỏ mây đeo trên lưng thời xưa.
Ba kẻ một sư hai trò này thật khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ quỷ dị, đầy âm u lạnh lẽo.
Phía bên trái bọn hắn cũng đứng ba người, chính là Thiết lão cùng hai vị sư huynh của mình, lúc này đang vô cùng sốt ruột chờ đợi, rốt cuộc trông thấy chiếc Chevrolet đen đã đến hắn mới có chút giãn cơ mặt ra.
Hai cánh cửa xe đen kịt đồng loạt mở ra, từ bên trong bước ra một nam một nữ trẻ tuổi, cả hai đều mặc trang phục quân đội nhưng lại là màu xanh lam đen, thêm trên vai không đeo lon nên không biết cấp bậc của hai người bọn họ là gì.
Chỉ thấy trước ngực trái của họ gắn một chiếc huy hiệu nhỏ hình tròn, phía trên in hình quốc huy của Đại Việt, một ngôi sao vàng nổi lên giữa nền đỏ trông cực kỳ bắt mắt.
Nam thì vóc người cao lớn tuấn kiệt, bắp tay cùng cơ ngực rắn rỏi trông vô cùng hung mãnh. Nữ thì dáng người thon thả cân đối, săn chắc gọn gàng. Khuôn mặt cả hai đều đầy nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào đoàn người ly kỳ cổ quái trước mặt.
- Hai vị, chúng ta đợi các người hơn nửa tiếng rồi đó.
Thiết lão mặc dù rất không vui, nhưng cũng không dám quá mức phát tác, chỉ nhăn nhăn nhăn nhó nhó kể khổ.
- Có việc cần chúng ta xử lý nên không đến kịp, các người thông cảm chút.
Người đàn ông cao lớn kia vừa nói vừa rút cặp kính trước ngực đeo lên mắt, tay trái nhanh chóng lật ra một cuốn sổ, tay phải cầm bút nhìn đám người tỉnh bơ hỏi:
- Khai báo tên, tuổi, hộ khẩu địa chỉ số nhà, cùng mục đích xuất đạo.
- Ách…
Thiết lão cười khổ, sau đó nghiêm túc giới thiệu:
- Kiên Thiên Thiết, 200 tuổi, Lưu Thủy Tiên Trì môn, ra ngoài cứu tiểu thư đang bị bắt cóc.
- Tốt, người tiếp theo.
Nam quân nhân to con đeo kính tay phải viết xoành xoạch vào cuốn sổ, không thèm ngước mặt lên chỉ chép miệng nói.
- Đây là…
Thiết lão mở miệng định giới thiệu hai vị sư huynh sau lưng mình, nhưng lập tức đã bị chặn lại.
- Dừng, không phải việc của ông, đứng qua một bên đi. Người nào khai báo phần người nấy.
Tên đeo kính ngước đầu khẽ đẩy đẩy gọng kính, trừng mắt nhìn Thiết lão, ngoắc ngoắc cằm nghiêm giọng nói.
- Ách…
Thiết lão há mồm muốn cãi lại một câu, chỉ là cuối cùng đành ngậm miệng đứng sang một bên.
Năm người còn lại ai cũng nhíu mày nhìn một nam một nữ vô cùng phách lối trước mặt.
- Ta Hứa Văn Minh, 215 tuổi, Lưu Thủy Tiên Trì môn, cứu tiểu thư.
- Hứa Lịch Sự, 216, Lưu Thủy Tiên Trì, cứu người.
Thiết lão nháy nháy mắt cùng hai vị sư huynh, hai tên kia lúc này mới không tình nguyện mà mở miệng.
Nếu không phải chấp hành nhiệm vụ nên phải đi chung, há bọn hắn phải nhiều thêm nửa lời với hai kẻ phách lối trước mặt.
- OK, ba người Lưu Thủy Tiên Trì, đã đến giới hạn. Cứu ai?
Nam nhân đeo kính lúc này mới dừng bút, ngẩng đầu hỏi ba người Thiết lão.
- Vũ Ninh Khuynh Thành.
Thiết lão nhanh chóng đáp.
- Cũng là người Lưu Thủy Tiên Trì?
- Ờ…vâng.
- OK, nộp phí 50 triệu.
Nam nhân cao to đeo kính móc trong túi ra một chiếc điện thoại quân dụng, bấm bấm một hồi sau đó đưa về phía Thiết lão.
Thiết lão đón lấy chiếc điện thoại nhanh chóng thực hiện chuyển tiền sau đó đưa trả lại.
Nhìn thấy tiền đã vào tài khoản, to con đeo kính hài lòng gật gật đầu, sau đó thuần thục rút ra một xấp biên lai vẽ nguệch nguệch ngoạc ngoạc, sau đó đưa hết cả biên lai lẫn cuốn sổ cùng bút bi cho Thiết lão, tỉnh bơ nói:
- Ký vào bản cam kết này. Sau đó có thể rời đi.
Thiết lão nhíu mày đọc sơ qua bản cam kết, sau đó ký tên nhưng lại không vội rời đi.
- Tốt.
Thủ tục một phái đã xong, quân nhân đeo kính quay sang trung niên nam nhân cầm hắc trường kỳ to lớn, ung dung mở miệng:
- Khai báo tên, tuổi, hộ khẩu địa chỉ số nhà, mục đích xuất đạo.
Người đàn ông trung niên dộng mạnh cây hắc trường kỳ xuống khiến mặt đất xung quanh rung bần bật, lá cờ đen bên trên in đầy hoa văn quỉ dị bay mạnh lên toả ra khí tức đầy âm u, nheo hai mắt lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai? Ta ra ngoài mà còn phải nói nhiều với ngươi.
Hai tên trẻ tuổi phía sau hắn cũng nhìn chằm chằm vào quân nhân cao to đeo kính, phát ra khí thế vô cùng bức người.
Đôi nam nữ quân nhân cũng không chút yếu thế trừng mắt nhìn lại, không hề sợ hãi chút nào.
Quân nhân cao to đeo kính nghiêm giọng nói:
- Cục 29 của Nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, yêu cầu các vị nghiêm túc phối hợp cùng chúng tôi làm việc.
- Các ngươi…
Một tên trẻ tuổi giận dữ rít lên, vươn tay ra sau lưng định rút ra một lá cờ.
- Nam Cung tiền bối, xin ngài hãy bình tĩnh, cứu tiểu thư quan trọng hơn, không cần so đo với bọn họ làm gì.
Thiết lão thấy hai bên sắp động thủ, vội bước đến khuyên ngăn, sốt ruột nói.
- Hừ…
Người đàn ông được gọi là Nam Cung hừ lạnh một tiếng, ánh mắt liên tục lấp loé ánh sáng lạnh nhìn cặp nam nữ quân nhân một hồi, sau đó lạnh lùng nói:
- Ta, Vũ Ninh Nam Cung, 350 tuổi, Vũ Ninh gia, cứu Đại tiểu thư về.
- Sư phụ…
Hai tên trẻ tuổi sau lưng Nam Cung nhịn không được khẽ kêu lên, căm tức nhìn hằm hằm tên quân nhân to con đeo kính.
Trông thấy sư phụ không muốn ra tay, cả hai cũng đành thu tay lại, nghiến răng nói:
- Bảo Binh, 50 tuổi, núi Nam Cung, cứu người.
- Cự Hạc, 53 tuổi, núi Nam Cung, cứu người.
Quân nhân đeo kính ghi ghi chép chép một lượt, cuối cùng không nói một lời, không thèm nhìn ba người Nam Cung một cái, quay xe rời đi, để lại một đám bụi mù mịt bay tạt về phía đám tu sĩ Cổ Việt Võ.
- Sư phụ, bọn nó thật quá mức láo xược.
Cự Hạc ánh mắt bắn ra lửa nhìn chằm chằm chiếc Chevrolet màu đen, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Nam Cung tiền bối bớt giận, bớt giận.
Thiết lão đứng một bên lau mồ hôi, vội vàng khuyên giải.
- Đưa ta đi gặp đám kiến hôi dị năng kia đi.
Vũ Ninh Nam Cung quay đầu nhìn Thiết lão, lạnh lùng nói.
- Vâng vâng, mời tiền bối lên xe ạ.
Thiết lão cung kính đưa tay mời, Nam Cung cùng đám người leo lên chiếc SUV bảy chỗ bóng loáng, rời khỏi rừng cao su, tiến vào nội thành Gia Định.
Lúc gần vào thành, một chiếc Honda rách nát đi ngược chiều với bọn họ chạy lướt qua, Thiết lão cũng lơ đễnh liếc chiếc Honda một cái, tiếc là cửa kính xe được phủ một lớp màn đen chặn ánh sáng, căn bản không thể nhìn rõ người bên trong là ai.
Thế nhưng, người bên trong xe lại có thể nhìn rõ ràng tình hình bên ngoài đấy.
Kiều Ân đang lái xe thì khẽ mỉm cười nhìn chiếc SUV bảy chỗ đang chạy vào nội thành kia.
- Ân, chúng ta đi đâu vậy?
Hoạ Thủy ở ghế phụ bên cạnh không nhịn được tò mò hỏi.
- Đi gặp hai người, cậu cũng quen họ á.
Vừa nhàn nhã lái xe, Kiều Ân đáp.
- Ồ…
Sau một hồi suy nghĩ, Hoạ Thủy hào hứng hỏi:
- Chúng ta sẽ đến chỗ Quái lão tiền bối hả?
…
Sau hai giờ đồng hồ chạy xe, dưới tay lái lão luyện của Kiều Ân bọn họ rốt cuộc đã đến nơi. Chiếc xe dừng lại dưới một ngọn núi thấp, có thể coi nó như là một ngọn đồi cũng được, sau ngọn đồi là một dãy núi cao ngút trời. Dãy núi cao ngút trời kia chính là điểm đến hôm nay của bọn họ.
Cửa xe mở ra, ba cô gái trẻ vẻ ngoài cực kỳ bình dị bước xuống, không thiếu cũng chẳng thừa, một tổ hợp Kiều Ân Như Ngọc cùng Họa Thủy.
- Woah! Cao thật đấy!
Hoạ Thủy nhìn dãy núi lớn đâm xuyên vào tầng mây, há hốc mồm kinh thán.
Sau đó mới kinh dị hỏi:
- Quái lão tiền bối ở chỗ này à?
- Đúng vậy, hai lão bất tử ấy sau mỗi lần đánh cướp sẽ chạy đến trốn ở trên đó, hắc hắc.
Kiều Ân cười khẽ, nheo mắt nhìn dãy núi nói.
- Sao cậu biết hay vậy?
Hoạ Thủy không giấu nỗi kinh ngạc, tròn mắt hỏi.
Hai đại cường giả cao thủ Địa cấp nha, nơi bọn họ ở thường sẽ không để người ngoài biết được, nếu dám tự ý tiếp cận nhất định sẽ bị bọn họ giết người diệt khẩu, không thể khinh nhờn được.
Ấy thế mà Kiều Ân chẳng những không sợ, còn nói như thể đây là sào huyệt của phường trộm cướp vậy, cực kỳ bất kính nha.
- Hắc hắc, vô tình tìm được thôi.
Kiều Ân khẽ cười nháy mắt đáp, sau đó khoác lên chiếc áo choàng lam, hưng phấn hô:
- Géc gô! (Let's go!)
---- * ----
Như Ngọc khoác chiếc choàng hồng nhạt, Hoạ Thủy cũng khoác lên một chiếc áo choàng vàng nhạt, bước theo Kiều Ân.
Ba cô gái một đường trèo đồi lội suối, sau khi bước đến chân đồi ở phía bên kia liền bị ngọn ngoài cùng của dãy núi lớn cản lại.
Thế nhưng những ngọn núi cao ngút trời thật này chẳng thể làm khó được các nàng.
- Hộc hộc…
Lên đến đỉnh núi, mặc dù biển mây xung quanh trông vô cùng hùng vĩ, nhưng Hoạ Thủy lại chẳng có tâm tư để nhìn ngắm, lúc này nàng đang gấp rút ổn định lại hơi thở.
Nàng ban đầu vốn không muốn dùng chân khí để leo núi, chỉ dùng sức lực cơ bắp bản thân để ganh đua cùng hai nàng Kiều Ân, tiếc là hai cô gái kia dường như không biết mệt là gì.
Trèo lên đỉnh núi dốc đứng nhưng hai nàng lại giống y như đang đi trên đất bằng, vô cùng tự nhiên cùng thuần thục, dường như địa hình hiểm trở mới thật là nhà của các nàng vậy.
- Các cậu..hộc…không…hộc…biết mệt hả….