Hắc Ma Lĩnh
Thế giới này không có ma tộc, chỉ có ma tu tu ma đạo - những kẻ có tâm hồn hắc ám, sáng tạo và tu luyện những quyển bí tịch cấm kỹ biến thái, đi ngược hoàn toàn với nhân đạo và thiên đạo.
Nguyên liệu cho những ma đạo vũ kỹ này chính là những sinh linh vô tội. Những người bị ma tu hại chết một cách đầy oan ức, với oán hận tràn ngập trong lòng, bọn họ không muốn siêu sinh vào luân hồi, mà chỉ tồn tại dưới dạng một làn khói vô hình vô thanh vô sắc, trở thành hồn ma lượn lờ vất vưởng giữa thiên địa.
Chúng ta ai cũng biết một pháp tắc khá kinh điển, đó là oán hồn không thể chịu đựng được quá lâu dưới ánh nắng mặt trời, chúng sẽ tìm đến những địa phương ẩm thấp, ánh nắng trực chiếu không tới, nhiệt độ xung quanh luôn duy trì ở mức lạnh lẽo quanh năm mà trú ẩn.
Và Hắc Ma Lĩnh chính là một nơi hoàn toàn phù hợp với những điều kiện như vậy.
Nhập Ma sơn, ngọn núi bên ngoài cao nhất chắn ngang lối vào Hắc Ma Lĩnh, cũng giống như hầu hết các ngọn núi khác trong Lĩnh, toàn bộ ngọn núi này được che phủ dưới những tán lá dày rộng của từng gốc cổ thụ Phỉ Ma đứng san sát xen kẽ vào nhau.
Rậm rạp đến nỗi, nếu có một tia nắng nào đó may mắn xuyên qua được tầng lá cây thứ nhất, sẽ bị tầng lá cây thứ hai ở bên dưới cản lại, khiến không một sợi nắng nào có thể chiếu xuống đất núi được.
Hoàn toàn là nơi lý tưởng dành cho những hồn ma sinh sống.
Chỉ là phía bên trong Lĩnh, âm khí dày đặc hơn, cũng an toàn hơn nên oán hồn hầu hết đều tề tụ vào khu vực sâu bên trong kia.
Còn Nhập Ma sơn chỉ là cửa vào, hơi thở người sống vẫn còn lan đến được nên hầu như chẳng có ma nào ở.
Thực vật ở nơi đây hầu hết đều không thể ăn sống được, nên trên núi Nhập Ma khó có thể thấy bóng dáng động vật, chỉ có bò sát, côn trùng độc trùng như rắn rết bọ cạp, giun đất... là còn có thể cầm cự được.
Thế mà hôm nay, chúng rắn rết bò cạp, có thể xem như là chủ nhân của đỉnh núi này, đón tiếp sự xuất hiện của một vị khách không mời mà đến.
Hắn là một tên thanh niên trẻ tuổi, chỉ khoảng hai mươi hai hai mươi ba, vẻ ngoài bình dị đạm mạc, dáng người vừa đủ cao vừa đủ cân, y phục trên người đơn giản mộc mạc chỉ một thân áo thun trắng, trông không có chút nổi bật nào.
Chỉ là, giữa chốn đồng không mông quạnh thế này, sự xuất hiện đột ngột của hắn lập tức khuấy đảo cuộc sống của đám rắt rết nơi đây.
Hôm nay hắn lại một mình leo lên đỉnh núi, vừa trông thấy hắn đám rắn rết giống như gặp ôn dịch, đua nhau bỏ chạy toán loạn.
- Ài, làm gì mà sợ ta dữ vậy. Chưa gì mà bỏ chạy hết trơn rồi.
Nếu có thể nói được, bác rắn già đang nằm ngủ trên tán Phỉ Ma thụ nhất định sẽ mắng lại hắn một tiếng "vô liêm sỉ" cho hả giận.
Một tuần vừa rồi không biết bao nhiêu con cháu của lão đã bị tên nam nhân lạ mặt này bắt giết, mổ thịt, chết không toàn thây, bao nhiêu tinh hoa chất bổ dưỡng đều rơi vào bụng tên vô sỉ này hết.
Dường như nghe thấy có kẻ đang chửi thầm mình, tên trẻ tuổi này ngước đầu nhìn lên, liếc xéo bác rắn già này một cái, làm cả thân rắn già không khỏi run lẩy bẩy, mém chút đã tuột khỏi nhành cây rơi xuống mặt đất rồi.
Chỉ thấy hắn nhún nhún vai, mặt tỉnh bơ như không nói:
- Sợ cái gì bây, hết tác dụng rồi, tao có định ăn chúng mày nữa đâu.
Nói rồi hắn ngồi xổm xuống, vươn tay vạch ra đám cỏ dại, sau khi quan sát kỹ một lượt, hắn liền nhổ lên một ngọn cỏ màu đen.
Trên thân cỏ mọc đầy những sợi tơ nhỏ li ti, lá có hình dạng giống với loài dương xỉ nhưng sắc bén hơn, như những lưỡi dao mỏng dính vậy, gây cảm giác cực kỳ khó chịu trong lòng cho người mới nhìn thấy nó lần đầu tiên.
Nhưng tên thanh niên bình dị trẻ tuổi này thì hoàn toàn ngược lại, không những không có một chút khó chịu, mà còn vui vẻ đưa nó lên ngửi ngửi, rồi hướng ngọn cỏ cười tít mắt nói:
- Đúng là mày rồi nhé, khà khà.
Cứ như vậy, tên ôn thần trong mắt đám rắn rết dành cả buổi sáng để quần mấy vòng trong trang viên nhà bọn chúng, đến gần trưa, tên ôn con này đã tận tình cướp bóc được một bó lớn cỏ thuốc.
Phất tay chào bác rắn già trên ngọn cây, như một con thỏ, hắn tung mình chạy xuống núi. Đến một chỗ gần chân núi, hắn tìm đúng địa điểm liền vươn tay đẩy mạnh một khối đá cao hơn nửa người qua một bên, lộ ra một lối vào đen ngòm xuyên vào lòng núi.
Lối đi này dẫn vào một hang động nhỏ, rộng vừa đủ cho hai người trưởng thành có thể sống chung mà thôi.
Hang động này do hung thú đào móc xuyên vào lòng núi mà ra, dọc cửa hang nằm vương vãi những khối tàn cốt, những mảnh xương sọ động vật trắng hếu, trên vách cũng hằn đầy những vết cào do móng vuốt của hung thú để lại.
Tất nhiên, hang động của hung thú đào ổ thì chỉ có một gian duy nhất mà thôi, bên trong động, trên một khối đá núi do tên thanh niên trẻ tuổi này mất hết sức chín trâu hai hổ mới kéo vào được, nằm bất động một thân ảnh mềm mại với những đường cong đầy mê hoặc.
Dáng người tiền đột hậu kiều, nảy nở căng tròn đầy nhục cảm của tiểu mỹ nhân, thời thời khắc khắc đều có thể đốt lên dục hoả của bất kỳ người đàn ông nào.
Tất nhiên, trừ tên thanh niên như khúc gỗ mục này ra rồi.
Quần áo trên người tiểu mỹ nhân vốn đã không thể che đi đồi núi chập trùng trên dáng người ngạo nhân của nàng.
Đã vậy, sau một trận ác chiến, chúng lại còn bị rách tả tơi lộ ra từng mảng da thịt trắng nõn nà như trứng gà bóc, lúc mới vào động hắn không đành lòng, phải cởi trường bào trên mình xuống khoác lên người nàng, che lại những mảnh da thịt đầy kiều nộn bị lộ ra kia.
Vốn dĩ, nàng định ôm hắn tiến sâu vào bên trong Hắc Ma Lĩnh, nhưng sau một hồi dùng toàn lực chạy trốn, kinh mạch trong người nàng đã hao tổn hơn chín phần mười chân khí, lại không cảm giác được có ai truy sát theo, nên nàng đành chọn hang động nhỏ này để trú ẩn.
Nàng đã quá coi trọng thực lực của mình, vừa khi vào động, cơ thể nàng đã suy yếu đến mức chỉ còn vài hơi, chân khí hư thoát khiến độc công ở chỗ nội thương nơi bụng dưới thừa cơ hội phát tác dữ dội.
Tiểu mỹ nhân tóc mai tán loạn, lập tức rơi vào trong cơn mê sảng, thần trí hỗn loạn, lăn lộn một lúc lâu, nàng liền lâm vào trong hôn mê sâu.
Tên nam nhân bỏ trốn cùng nàng kia, thấy cô gái nhỏ sắp tàn hoa bại liễu, vội nhặt lên mảnh xương vỡ đầy sắc bén trên mặt đất cứa mạnh vào mạch máu trên cổ tay.
Tinh huyết của hắn từ miệng vết cắt phụt mạnh ra, hắn mau chóng đưa đến bên miệng của cô gái nhỏ. Trong cơn mê sảng, cô gái nhỏ vô thức hút lấy tinh huyết từ chàng trai trẻ truyền qua.
Máu tươi của hắn không phải là tiên dược, chỉ có thể ngăn chặn độc công phát tác, chứ không thể chữa khỏi hoàn toàn nội thương của nàng.
Nhưng là, đây cũng coi như giúp cô gái nhỏ giành lại nửa cái mạng, cầm cự một chút thời gian, để hắn nghĩ cách cứu chữa cho nàng.
Tên thanh niên có vẻ ngoài không chút nổi bật này là thần y chăng?
Dù cho thần y thánh thủ tái thế, cũng chưa chắc có thể phá giải được độc tính của Cửu Liên Hoá Cốt Công. Huống chi chàng thanh niên không phải là thánh sống, chuyện gì cũng biết làm, kỳ tích nào cũng có thể tạo ra được.
Cơ mà, hắn biết rõ một số nhược điểm của hầu hết các loại độc công, nên việc phá giải cũng không có gì quá phức tạp.
Chỉ có điều rất mất thời gian cùng tổn hại khí huyết thôi.
Sau khi dùng tinh huyết từ người mình truyền qua cho nàng, hắn liền đâm một lỗ máu nhỏ trên đầu ngón trỏ của nàng, một giọt máu đen nhỏ xíu rỉ ra, hắn ngậm ngón trỏ thon nhỏ mềm mịn của nàng vào miệng, hút lấy giọt máu độc trong người nàng ra chuyển qua cơ thể mình.
Tiếp đó, hắn ngồi xếp bằng lại, dùng chính cơ thể của mình để thử độc, cảm nhận Hoá Cốt độc công điên cuồng tàn phá trong từng mạch máu của mình.
...
Cứ thế, mỗi lần độc công trong người cô gái nhỏ phát tác, chàng trai kia lại dùng mảnh xương nhỏ cắt động mạch nơi cổ tay, cho cô gái uống lấy tinh huyết của mình để cầm cự; và mỗi khi chàng trai tiêu hoá hết Hoá Cốt huyết, hắn lại đâm vào đầu ngón tay nàng để hút ra một giọt máu độc, dùng chính thân thể của mình để thử nghiệm độc tính.
Màn trao đổi máu huyết giữa đôi nam nữ trẻ tuổi này, cứ như vậy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Nếu không có chàng trai này, thì không ai có thể chịu nổi lượng tiêu hao tinh huyết khủng bố như vậy, có lẽ trước khi cô gái nhỏ bị Hoá Cốt công độc chết, người cho nàng máu huyết cũng đã suy kiệt mà vong mạng trước rồi.
Huống hồ hắn còn dùng chính cơ thể để thử độc, đây chính là chuyện điên cuồng đến mức nào nha, không một ai dám làm, không người nào có thể tưởng tượng được.
Ba ngày trôi qua, rốt cuộc chàng trai cũng đã nắm bắt được một số độc tính đặc thù của Hoá Cốt công, nên sau mỗi lần trao đổi máu huyết với nàng, hắn lại ra ngoài tìm kiếm dược thảo.
Bất kể gặp một ngọn cỏ nào hắn đều lập tức nhổ lên, trực tiếp nhai nuốt, chỉ cần ngọn cỏ vừa nuốt có thể giảm được độc tính, hắn đều dụng tâm nhớ kỹ. Cùng lúc đó, mỗi lần nhìn thấy một loại côn trùng độc trùng, bọ cạp rắn rết hắn đều bắt lấy mà tươi sống nuốt vào: mật rắn độc, đuôi bọ cạp,... đều bị hắn xem như độc nguyên để lấy độc mà trị độc.
Cả quá trình thử độc tính, tìm kiếm dược thảo cùng độc nguyên trị độc này, mỗi công đoạn đều chứa đựng vô số nguy hiểm không ai có thể lường trước được.
Đến cả thần y thánh thủ trong truyền thuyết sống dậy, cũng không dám đem tính mạng của mình ra thử, để tìm cách phá giải Cửu Liên Hoá Cốt công, một trong những công pháp độc địa nhất thiên hạ.
- Phong...
Bảy ngày sau, cô gái nhỏ cuối cùng cũng từ trong hôn mê sâu tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy, chính là một bóng lưng quen thuộc, lúc này đang cặm cụi bên đống lửa nhỏ, nấu lấy một nồi nước thuốc, khói trắng bốc lên nghi ngút.
Hắn không phải là ai khác.
Hắn chính là Vương Nhàn - hay Vương Kỳ Phong của Phí Kiều Nhan nàng.
Nàng không nhịn được, suy yếu thì thào gọi tên hắn.
- Đợi tôi một lát, thuốc sắp sắc xong rồi.
Hắn không quay đầu lại, chỉ cẩn thận đổ nước thuốc còn nóng hổi vào mảnh xương sọ đã được rửa sạch khi trước.
- Uống thuốc nào...
Cẩn thận bưng nước thuốc qua, hắn nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp từ lúc tỉnh lại vẫn đang chăm chú nhìn mình, chàng trai mỉm cười đầy ôn nhu nói:
- Mau uống nào, kẻo dược tính bị bay hơi hết.
- ...
Thế nhưng, tiểu nữ tử không nói gì, cũng không nhận lấy chén thuốc, chỉ ngồi yên bất động nhìn chăm chú vào đôi mắt của chàng trai.
Vì một ánh mắt này của hắn, không biết nàng đã chờ đợi bao nhiêu năm tháng, đợi trong vô định, chờ trong tuyệt vọng khi không nhận được một tin tức nào có liên quan đến chàng trai này.
Hắn cùng hai cô gái nhỏ của mình, cứ như sương khói ban mai hoà tan vào trong thiên địa rộng lớn vô tận, không để lại một chút dấu vết nào. Dù nàng có phái toàn bộ nhân thủ nhà họ Phí đi tìm tung tích của ba người họ, cũng không thể tra ra bất kỳ đầu mối nào.
Để rồi một tháng trước, nàng bỗng nhiên nhận được tin tức của hắn, Vương Kỳ Phong đã đến thành Hoàng Liên, làm nàng vui mừng biết bao. Vốn muốn chạy ngay đến gặp chàng trai mà nàng bao ngày mong nhớ, để được nhìn thấy khuôn mặt ngay đối diện kia, nhưng nàng sợ hắn sẽ ngó lơ nàng.
Mãi đến khi hắn gặp được cường địch, một cường giả Cổ Việt võ muốn vu oan giá hoạ cho chàng trai, một người phàm làm sao hắn có thể trốn thoát được, sâu kiến làm sao có thể giãy dụa được gì trước người khổng lồ đâu.
Nàng mạo hiểm dùng tính mạng cứu hắn, bị cường địch đánh trọng thương, vốn còn tưởng rằng sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa.
Thế nhưng kỳ tích đã xảy ra, có lẽ ông trời thương tình mà hoàn thành ước nguyện của nàng chăng?
Vô cùng bất ngờ, tận cùng của niềm vui sướng, hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi từ cõi chết trở về, chính là ánh mắt sáng như tinh hà trên bầu trời đêm kia, một đôi mắt sáng rực tựa như có thể chứa đựng cả vũ trụ rộng lớn vô biên vô tận vào trong đó.
Đôi con ngươi như hai hố đen sâu thẳm, hút tất cả ánh hào quang từ một con người kiệt ngạo bất tuân như nàng, hút luôn cả tâm hồn thiếu nữ của nàng vào bên trong.
- Phí Kiều Nhan, sau này, cô đừng có làm những chuyện ngu ngốc ấy nữa.
Chàng trai trông thấy cô gái nhỏ chỉ biết ngây ngẩn nhìn lấy mình, nghĩ đến cảnh nàng bị tên lang y Cầu Độc đánh cho trọng thương, không khỏi lắc đầu nhẹ nhàng khuyên bảo.
- Ơ...
Câu nói quen thuộc kia như khơi gợi lại ký ức từ nhiều năm trước, làm nàng vừa mở miệng muốn nói, nhưng lại không thể thốt lên nổi một chữ nào.
- Uống nào...
Không thể chờ lâu hơn, hơi thuốc sẽ bị bay hết, hắn đưa mảnh xương sọ đến bên miệng nàng, nước thuốc theo cổ họng chảy xuống bụng, ngấm vào tất cả mạch máu, len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể nàng, đánh lui độc công đang tàn phá cơ thể nhỏ nhắn kia đi.
- Ực...Ta không hối hận...
Nuốt ực nước thuốc một cái, cảm nhận từng luồng nước mát lạnh xoa dịu cổ họng khô khốc, cảm giác thoải mái ngay lập tức lan tràn khắp toàn thân, Kiều Nhan không khỏi vui vẻ nhoẻn miệng cười.
Chỉ cần cứu được hắn, mọi hi sinh của nàng đều đáng giá.
Phí Kiều Nhan nàng, tuyệt không hối hận.
- Nằm nghỉ đi, tôi đi nướng ít thịt...
Đặt mảnh xương sọ đã cạn thuốc qua một bên, Vương Nhàn khẽ khàng đỡ nàng nằm xuống, dịu dàng nói.
- Ùm...
Kiều Nhan như một thiếu nữ nhỏ nhắn, ngoan ngoãn nhu thuận gật đầu đáp, sau đó nàng mới không nhịn được nghi vấn trong lòng, yếu ớt hỏi:
- Phong ơi, thuốc này ngươi kiếm ở đâu ra vậy?
- Một ít cỏ dại, là do tôi trong lúc vô tình tìm kiếm thức ăn hái được, may mắn có thể khắc chế lại độc tính trong người của cô.
Vương Nhàn không cho đây là một chuyện, nhẹ bâng bình thản nói.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề tiết lộ nửa điểm về quá trình gian nan đầy nguy hiểm mà mình đã trải qua, trong lúc tìm kiếm giải dược cho nàng.
- Ngươi xem ta vẫn là cô bé năm đó ư?
Kiều Nhan nhíu cặp lông mày xinh đẹp, giọng nói yếu ớt cũng không che giấu được vẻ giận dỗi của cô thiếu nữ nhỏ:
- Nói một hai câu đơn giản, tưởng là có thể lừa được ta hay sao?
- Ách, tôi cũng không biết nha...
Vương Nhàn chột dạ, cô bé này từ nhỏ tuy rằng rất kiêu ngạo nhưng cũng cực kỳ thông minh, chút lời nói lấp liếm này căn bản không thể qua mặt được nàng.
Nhưng biết làm sao được, không lẽ vì bảo vệ bí mật của mình, mà để cô gái nhỏ này vô duyên vô cớ chết vì hắn hay sao?
Bất đắc dĩ, hắn đành nói:
- Dù sao tôi không phải là thầy thuốc, nếu ông trời không phù hộ thì tôi cũng không thể cứu cô được.
- Hứ, lừa người...
Tiểu thiếu nữ cũng không vội ép ra bí mật của hắn, nhoẻn miệng cười mắng nhẹ một tiếng, lại tiếp tục nhìn ngắm bóng lưng của chàng trai kia.
"Ngươi rốt cục có bao nhiêu bí mật nha? Để xem ngươi có thể giấu ta được bao lâu"
Tâm hồn thiếu nữ đầy tò mò thầm suy tư trong lòng, thời gian đến khi nàng hoàn toàn khoẻ lại vẫn còn rất dài, trong lúc đó hắn phải ở cạnh chăm sóc nàng, Kiều Nhan sẽ từ từ lột đi lớp áo khoác thần bí hắn vẫn trùm trên người kia.
...
Cứ thế đến tối muộn, bên ánh lửa hồng chập chờn, cô gái nhỏ nằm nghiêng người trên mặt tảng đá, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt của chàng trai - đang nằm say ngủ trên đống lá khô trải dưới đất kia.
Khẽ kéo kéo trường bào của Vương Nhàn, che đi tình ý đỏ bừng của tiểu nữ tử đang hiện ra trên hai bờ má đầy kiều nộn, Kiều Nhan tham lam hít lấy hơi thở của hắn cùng hương thơm từ cơ thể nàng hoà quyện vào nhau, thấm vào từng sợi vải.
Mùi hương cơ thể nàng vương trên trường bào của hắn, chứng tỏ tấm trường bào này đã che phủ cơ thể nàng rất lâu rồi.
- Hì...
Nghĩ đến đây, Kiều Nhan bất tri bất giác nhoẻn miệng cười.
Lúc nãy trong lúc hắn ra ngoài bắt thú rừng về làm bữa tối, nàng đã kiểm tra thân thể mình một lượt. Quần áo ngoại trừ những vết rách từ lúc kịch chiến với tên thầy lang kia ra, còn lại đều được giữ nguyên trạng, chứng tỏ tên nam nhân này trước sau như một, không hề động tay động chân vào người nàng.
Đã vậy hắn còn chu đáo lấy trường bào của mình để che đi da thịt lộ ra ngoài của nàng nữa, ở bên cạnh chàng trai này, nàng luôn luôn cảm nhận được vô tận quan tâm cùng an toàn tuyệt đối.
Dù sao nàng cũng là một đại mỹ nữ, khuôn mặt tròn trịa vô cùng xinh đẹp, dáng người ngạo nhân bốc lửa có thể chọc dậy thú tính của bất kỳ tên nam nhân nào.
Chưa kể trong lúc trọng thương, nàng chỉ còn là một thiếu nữ yếu đuối đến mức không thể tự vệ, như một con dê nhỏ rơi vào bẫy của người thợ săn, còn yếu hơn một phàm nhân vô số lần.
Thế mà Vương Kỳ Phong kia, cùng một tiểu vưu vật khiến bao người thèm khát, ở chung trong một gian thạch động nho nhỏ, xung quanh không có ai, chỉ có mỗi hai người họ, hắn không chỉ không làm loạn, lại còn vô cùng ôn nhu, dịu dàng chăm sóc nàng nữa.
Nhìn khuôn mặt bình thản khi ngủ kia, tâm hồn thiếu nữ không khỏi rung động, trái tim trong lồng ngực không chịu khống chế nhảy múa loạn xạ.
--*----
Vương Nhàn: Ai nói ta không ngọt, ai bảo ta không sủng đâu này >.<
--*----
...
- Ngươi không hứng thú với cơ thể ta sao?
Dẫu vậy, tính tình kiêu ngạo chọc thủng trời của nàng vẫn cảm thấy có chút không phục, trời vừa sáng Vương Nhàn vừa tỉnh, nàng không khỏi hứng thú chớp chớp mắt nhìn hắn, như một tiểu ma nữ tò mò hỏi.
- Không chút hứng thú.
Vương Nhàn mặt tỉnh bơ, cộc lốc đáp.
- Ngươi...đúng là khúc gỗ mục...
Kiều Nhan bị hắn không chút do dự cộc lốc trả lời, không khỏi hờn dỗi mím đôi môi phấn nộn mắng hắn một tiếng..
- Ờ...phù...
Vương Nhàn không đổi sắc mặt, tỉnh rùi rụi ừ một tiếng, tiếp tục cặm cụi thổi lửa sắc thuốc cho nàng.
Thấm thoắt nửa tháng trôi qua, bất kể cô bé bên cạnh giở đủ trò trêu chọc, câu dẫn, dụ dỗ, rồi giận dỗi oán hận mắng người, Vương Nhàn vẫn không chút gợn sóng, tỉnh bơ như không.
Đến một ngày này, độc tính Hoá Cốt công trong người Kiều Nhan cuối cùng cũng bị tiêu trừ sạch sẽ, vết nội thương cũng đã lành lại, nàng đã có thể vận động nhẹ nhàng một chút rồi.
Chỉ là:
- Hức, ba khối xương sườn bảo vệ đan điền bị đánh nát, không thể mọc lại được.
Tranh thủ lúc Vương Nhàn ra ngoài kiếm thức ăn, Kiều Nhan cẩn thận kiểm tra thể nội một phen, phát hiện ba khối xương sườn nơi bụng dưới bị chân khí của tên lang y đánh nát vụn, đan điền nàng lúc này đã mất đi lớp bảo vệ, vô cùng dễ bị thương tổn.
- Hic, tu vi của ta bị tên thầy lang kia đánh xuống một cảnh giới, chỉ còn Địa cấp Trung Thanh mà thôi. Không chỉ vậy...
Kiều Nhan ngây ngốc, khẽ xoa xoa chỗ bị nội thương lúc trước, mặt mày trắng bệch không còn một giọt máu, cổ họng khô khốc thều thào.
Không chỉ bị hạ một cảnh giới, mà do xương sườn bị đánh nát, đoạn kinh mạch nơi đó cũng không thể may mắn tránh thoát, bị phá thành mảnh vụn.
Tiên thiên không trọn vẹn, xác định tu vi trong tương lai của nàng chỉ có ngày càng lùi một bậc, chứ không thể nào trở lại như xưa.
Kinh mạch bị đứt đoạn, mỗi lần nàng vận công, chân khí sẽ theo lổ hổng mà thoát ra ngoài, không chỉ không thể múa vũ kỹ đấu võ cùng địch nhân, mà trong tương lai không xa, đến một ngày tu vi cảnh giới bị thụt lùi về hư không, chân khí trong cơ thể hư thoát hết, nàng sẽ trở lại làm một người bình thường, không thể tu luyện Cổ Việt Võ được nữa.
Vô Thượng đại cảnh giới trong truyền thuyết, cánh cửa mà một tuyệt đại thiên kiêu như nàng ngày đêm mơ ước, sẽ triệt để vô duyên với nàng.
Cả đời này, nàng đừng mơ tưởng có một ngày được đứng trên Vô Thượng cảnh.
- Cô làm sao vậy?
Vương Nhàn hôm nay đi xa hơn, tiến vào khu rừng bên ngoài Hắc Ma Lĩnh, săn bắt một ít thịt thú rừng tươi sống về định nấu bữa trưa, bồi bổ khí huyết cho Kiều Nhan.
Không ngờ khi trở lại thạch động, chỉ trông thấy nàng ngồi ngẩn người, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, khuôn mặt vốn bị thương không chút huyết sắc, nay càng trở nên trắng bệch hơn.
- Ta...
Kiều Nhan lúc này mới nhìn sang chàng thiếu niên, nhưng chỉ lắp bắp một tiếng, không biết nên nói với hắn như thế nào.
- Cô làm sao?
Vương Nhàn mặt đầy thắc mắc, nghiêng đầu hỏi.
- Ta không sao...
Kiều Nhan né tránh ánh mắt hắn, nhỏ giọng đáp.
Sau một hồi suy tư, nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt như chứa cả bầu trời đầy sao của Vương Nhàn, đầy mong chờ lẫn lo sợ hỏi:
- Nếu có một ngày ta không còn là một cường giả Cổ Việt Võ nữa, ngươi có xem thường ta không?
- Vì sao lại hỏi như vậy?
Vương Nhàn không hiểu hỏi.
- Không cần biết vì sao, ngươi cứ trả lời trước đi.
Kiều Nhan lắc lắc đầu đáp, sau đó lại giục hắn.
- Không, cô là cô, tôi là tôi. Cô ngoài việc thích làm một số chuyện ngu ngốc ra, thì gia thế cùng hậu thuẫn cũng đáng để biết bao kẻ mơ ước. Tôi vì sao lại xem thường cô. Huống chi...
Vương Nhàn phất tay, không cho đây là một chuyện đáp, sau đó tiếp:
- Tôi chưa bao giờ xem thường bất kỳ ai.
Vương Nhàn nói là thật.
Tình hình của Kiều Nhan, hắn rõ ràng hơn ai hết, còn tường tận hơn cả nàng nữa.
Mặc dù nàng tiên thiên không trọn vẹn, con đường tu võ chưa kịp có thành quả, còn chưa đột phá Thiên Cấp - Sơ Ý cảnh thì đã đứt gánh giữa đường.
Nhưng chỉ cần tu bổ được ba khúc xương sườn kia, tu vi của nàng sau đó nhất định sẽ thẳng tắp xông lên, Thiên Cấp đại viên mãn không phải là không thể.
Huống hồ, hắn vẫn còn một cách có thể ngay lập tức chữa khoẻ thương thế cho nàng đấy.
Đến lúc đó, dù cường giả võ tu đỉnh phong trên thế giới này cũng sẽ e sợ nàng mấy phần nha, sao hắn có thể xem thường cô gái nhỏ này được.
Kiều Nhan chăm chú nhìn Vương Nhàn, từ đầu đến cuối không hề tìm ra một tia an ủi, một sợi lừa dối nàng trong lời hắn nói, khiến trong lòng không khỏi cảm động vô cùng.
Chỉ có điều, tâm hồn thiếu nữ đầy lo lắng bất an vẫn không nhịn được mà hỏi lại:
- Ngươi nói thật chứ?
- Tôi không việc gì phải lừa cô. Không tu võ nữa thì thôi, còn có người có thể tổn thương được cô à...
Vương Nhàn tỉnh bơ không cho đây là một chuyện đáp, lại quơ quơ lên hai con gà rừng, cùng đạp đạp con heo rừng nhỏ nằm bất động trong vũng máu dưới chân nãy giờ, sốt ruột nói:
- Cô đừng lằng nhằng nữa, để tôi làm bữa trưa chứ đói rã cả ruột rồi đây.
- Hừ, tên khốn kiếp, không biết an ủi người ta lấy một câu...
Tiểu thiếu nữ nhìn bản mặt trơ trơ, thiên hạ không có chuyện gì liên quan đến bần đạo kia của họ Vương, không khỏi tức giận lầm bầm mắng một tiếng.
Thế nhưng, khi nghe hắn không có xem thường mình, Kiều Nhan không khỏi có chút được an ủi trong lòng.
"Không thể tu võ thì làm sao, cùng lắm ta sinh cho hắn một đứa con trai, ngày ngày dạy nó luyện võ cũng được nha"
Nhìn bóng lưng ấm áp đang lom khom nấu ăn, trong đầu Kiều Nhan bất tri bất giác nảy ra những đoạn hình ảnh sau này, nàng và hắn sẽ sinh một đàn con, cùng nhau dạy dỗ trẻ nhỏ nên người nha.
- Khốn kiếp, ngươi đang nghĩ cái gì đấy.
Chỉ là, ngay lập tức nàng giật mình tỉnh lại, suy nghĩ lớn mật vừa rồi không khỏi khiến tâm hồn thiếu nữ một trận nhộn nhạo, đỏ mặt mắng một câu.
- Ớ, tại hạ đang nấu ăn nha cô nương.
Vương Nhàn bên kia đang nhổ lông hai con gà rừng, nghe tiếng mắng người không khỏi bắt chước giọng điệu của một số tiểu thuyết võ hiệp mạng đáp lời, sau đó vô tội nói:
- Sáng giờ tôi cũng chưa chọc giận cô nha.
...
- Phụt...Khục khục...Cái gì?!?
Vương Nhàn đang nhai miếng thịt gà trong mồm, còn chưa kịp nuốt xuống đã bị lời nói của tiểu mỹ nhân làm cho phun ra ngoài, ho sặc sụa.
Sau đó ngẩng đầu, nghẹn họng trân trối nhìn tiểu mỹ nhân đang ngồi trên giường đá kia.
- Sao? Bất ngờ hả?
Tiểu mỹ nhân nheo mắt, như con mèo nhỏ đầy mê hoặc, tươi cười dụ dỗ:
- Biết bao nhiêu người mơ ước bước vào cánh cửa của Phương Thiên sơn nha. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ dẫn tiến ngươi trở thành đệ tử thân truyền của Đại Trưởng lão.
- Học được một nửa bản sự của lão, cũng đủ cho ngươi trở thành cường giả đứng đầu thế hệ trẻ, ngạo thị quần hùng rồi.
- Không hứng thú.
Vương Nhàn không chút do dự từ chối lời đề nghị ngập tràn hấp dẫn của nàng.
Nói đùa, cường giả võ tu hắn thật sự chẳng để vào mắt.
- Hừ, ta vì cứu ngươi mới từ cao thủ Địa cấp trở thành phế nhân, cả đời này ngươi đừng hòng rời bỏ ta.
- Ngươi, Vương Kỳ Phong...
Kiều Nhan vươn ngón trỏ trắng nõn như một búp măng non, điểm vào chóp mũi Vương Nhàn, hùng hồn nói:
- Cả đời này phải chịu trách nhiệm với ta, phải bảo vệ Phí Kiều Nhan ta.
- Xùy...
Vương Nhàn vung tay, xùy mũi nói:
- Bảo vệ cô hả?
- Còn chưa tới lượt một người bình thường như tôi xen vào đâu, gia tộc cô nghe nói đứng trên đỉnh thiên hạ, ai có thể động đến một cọng tóc của cô chứ.
- Ngươi...
Kiều Nhan lần này quả thật bị họ Vương chọc giận, tên khốn vô ơn này, không biết ân đền nghĩa trả gì hết.
- Ngươi ngươi ta ta cái gì.
Vương Nhàn tỉnh bơ nói:
- Ai mướn cô phải cứu tôi.
Lời này họ Vương nói thật quá mức khốn nạn, tru tâm đến cực điểm, không để ý đến da mặt mỏng dính của con gái nhà người ta một chút nào
Khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Nhan lúc này đầy phẫn nộ, một hồi đỏ một hồi xanh, cuối cùng trở nên tím tái một mảnh.
Cố gắng nuốt xuống ngụm máu tươi sắp phun khỏi cổ họng, vành mắt Kiều Nhan đỏ hoe rưng rưng ngập đầy nước, ngữ khí nghẹn khuất run rẩy gằn từng chữ:
- Vương... Kỳ... Phong, ngươi là một tên khốn kiếp, đồ vô ơn, quân khốn nạn.
- Nếu ngươi dám bỏ rơi ta, Phí Kiều Nhan ta sẽ hận ngươi cả đời này.
- Xùy, cô đúng là ngang ngược, bướng bỉnh đến cực điểm, lại còn thích xen vào chuyện của người khác.
Kiều Nhan còn chưa khoẻ hẳn, Vương Nhàn không muốn cãi nhau với nàng, để lại một câu như vậy rồi quay người tiếp tục cặm cụi gặp miếng cánh gà còn dang dở.
Hắn đã nói ra lời tru tâm đến như vậy rồi, nàng còn cố chấp không chịu từ bỏ thì hắn cũng hết cách.
Phí Kiều Nhan, cô gái nhỏ năm đó hắn vô tình gặp gỡ, sau bao nhiêu năm vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Cô bé này, năm đó tranh văn đấu nghệ cùng Như Ngọc, được thấm nhuần tư tưởng của một đại gia tộc đứng đầu Việt Thiên, nên ra tay không sót bất kỳ thủ đoạn nào.
Kể cả lợi dụng Vương Nhàn hắn để phá vỡ tâm cảnh của Như Ngọc.
Nhưng mà, trong mắt Vương Nhàn, cô bé này chỉ là tiểu đả tiểu nháo, căn bản không thể khuấy lên bất kỳ gợn sóng nào.
So với Kiều Ân Như Ngọc bên cạnh hắn, Kiều Nhan cũng chỉ là một cô bé nho nhỏ, vẫn còn thiện lương chán.
Bàn tay hai nàng Kiều Ân Như Ngọc thấm đầy mùi máu tanh, trong lúc vén lên bức màn hắc ám che phủ thế giới này, không biết bao nhiêu cường địch đã phải ngã xuống dưới chân hai nàng.
Một thiếu nữ nhỏ bé được bao phủ trong hào quang của đại gia tộc như Kiều Nhan, làm sao có thể so bì được.
Bởi vậy, dù nàng có đánh chủ ý lên đầu Vương Nhàn, gây cho hắn vô số phiền toái, không từ thủ đoạn bám lấy hắn, uy hiếp lợi dụ, còn lấy cả nữ sắc của mình ra để câu dẫn hắn, hắn cũng không chút để trong lòng.
Người lớn sống tận hai kiếp như hắn không chấp trẻ nhỏ nha.
Chỉ là hắn không thể hiểu được, vì cái gì một cô gái tài sắc vẹn toàn, một tiểu mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, ngàn người ngưỡng vọng như nàng; lại để mắt đến một chàng trai tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn như hắn vậy kìa.
Coi trọng Vương Nhàn đến mức chạy đến đánh nhau cùng một đại ma đầu, dùng cả tính mạng của mình chỉ để cứu hắn, không tiếc một thân tu vi đạo hạnh bị cường địch đánh vỡ để đổi lấy mạng sống của một phàm nhân như hắn.
Vương Nhàn - Vương Kỳ Phong hắn thật sự không thể hiểu được tâm tư thiếu nữ của Phí Kiều Nhan nha.
- Ngươi có biết Như Ngọc bây giờ đang ở đâu không, hừ?
Kiều Nhan đổi giọng, nghiến răng hỏi.
Vương Nhàn không để ý nàng, tiếp tục bốc lên chiếc cánh gà thứ hai, nhàn nhã gặm gặm.
Kiều Nhan căm tức nhìn bóng lưng hắn, cười lạnh nói:
- Cô ta đã bị ta giam lỏng ở Tàng Thư gác tại Phí gia, trừ phi ngươi về Phí gia với ta, nếu không, nàng sẽ bị ta nhốt cả đời trong Tàng Thư gác, sau này ngươi đừng hòng gặp lại nàng được nữa.
- Tùy cô!
Vương Nhàn không chút sợ hãi, thản nhiên ứng một tiếng.
- Được, họ Vương kia, ngươi được lắm.
...
- Uống thuốc đi, cô sắp khoẻ rồi. Vài ngày nữa vết thương lành hẳn, cô đưa tôi về.
Sáng hôm sau, Vương Nhàn tiếp tục sắc thuốc bồi bổ cho Kiều Nhan, cẩn thận đưa chén thuốc sang cho nàng, nhẹ nhàng nói.
- Hừ...
Liếc xéo hắn một cái, dẫu vậy, dù không tình nguyện nhưng nàng vẫn đưa tay đón lấy chén thuốc.
Nàng thật sự không muốn uống chén thuốc này nha. Nếu nàng khoẻ rồi, nhất định phải trở lại trang viên nhà họ Phí.
Nhưng hắn chắc chắn sẽ không chịu về Phí gia cùng nàng đâu.
Đoạn thời gian này được bên hắn mỗi ngày, khiến nàng càng tham lam, càng muốn giành lấy hắn về mình nhiều hơn.
- Ngươi về Phí gia cùng ta có được hay không, sau khi luyện võ thành tài, viên mãn nhân cấp ngươi sẽ có thêm hai trăm năm tuổi thọ đấy.
- Không quan tâm.
Vương Nhàn trước sau như một, từ chối thẳng thừng.
Kiều Nhan nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó như hiểu ra chuyện gì, bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu nói:
- À, ta biết, dù sao ngươi cũng sắp trèo lên Kỳ Linh sơn rồi. Phí gia ta ngươi không thèm để vào mắt nhỉ?
Nghe giọng nói đầy hờn dỗi của cô bé, Vương Nhàn không khỏi cười khổ, lắc đầu phủ nhận:
- Đã bảo là tôi không có hứng thú với đám võ tu các người.
- Vậy, chẳng lẽ ngươi từ chối ta là vì Diệc Vân Tuyết?
Kiều Nhan nhìn chằm chằm Vương Nhàn, ánh mắt đầy âm u hỏi:
- Ngươi thích Diệc Vân Tuyết.
- Hahaha, ai bảo với cô là tôi thích Diệc Vân Tuyết?
Vương Nhàn giống như nghe một câu chuyện cười cực kỳ hoang đường, không khỏi cười lớn hỏi ngược lại.
- Hứ, từ lúc đến thành Hoàng Liên, ngươi cùng ả họ Diệc kia tối ngày ở chung một phòng, ăn chung đi chung ngủ chung. Ngươi đừng tưởng ta không biết.
Kiều Nhan chu đôi môi đỏ mọng, hờn dỗi oán trách:
- Ta kém cô ta điểm nào, khuôn mặt có khuôn mặt, dáng người có dáng người, tư chất luyện võ không kém cô ta chút nào, tu vi cảnh giới cũng không chênh lệch quá xa.
- Họ Vương kia, vì sao ngươi chọn ở bên nàng mà không tìm đến ta?
Vương Nhàn nhìn vẻ ghen tuông phủ đầy mặt Kiều Nhan, không khỏi tức cười trong lòng, cố ý nói:
- Cô là gì của tôi mà có quyền quản lý tôi, tôi đi đâu, ở bên ai liên quan gì đến cô.
- VƯƠNG KỲ PHONG.
Kiều Nhan triệt để bị lời nói tru tâm đến cực điểm của hắn chọc giận, nộ khí trùng thiên hét lớn, đôi mắt loé lên sát khí lạnh giọng nói:
- Ngươi dám thích Diệc Vân Tuyết, ta liền dám giết cô ta.
- Tùy cô.
Vương Nhàn thản nhiên đáp, sau đó đưa tay về phía Kiều Nhan, mỉm cười nói:
- Đưa đây.
- Không đưa.
Biết hắn cần cái gì, nhưng Kiều Nhan vẫn còn đang tức giận, ngoảnh mặt từ chối.
- Nội thương của cô cũng đã lành hẳn rồi, đừng giả vờ nữa, mau đưa pháo hiệu ra đây. Tôi gọi người nhà cô đến đón cô về.
Vương Nhàn vô cùng kiên nhẫn nói.
- Ta có chân tự đi về được, không cần ai đưa đón.
Kiều Nhan lắc lắc đầu đáp.
- Nhưng vận chân khí sẽ ảnh hưởng đến vết thương.
- Ta thế nào không cần họ Vương ngươi quản.
- Cô muốn tôi cưỡng đoạt hay sao?
- Ngươi dám.
- Tốt...
Dứt lời Vương Nhàn lao đến, đè Kiều Nhan xuống, bàn tay không chút kiêng nể dạo quanh cơ thể nàng một lượt, tìm kiếm pháo sáng một vòng.
- Vương Kỳ Phong ngươi dám sàm sỡ ta.
Kiều Nhan sợ mạnh tay tổn thương Vương Nhàn, chỉ la lên cho có lệ, chứ cũng không dùng lực đẩy hắn ra.
- Xin lỗi, thất lễ rồi.
- ...
Cứ thế, cô nam quả nữ ở chung một phòng, ôm nhau vật lộn trên một chiếc giường đá nhỏ.
----*----