Chương 50: Thập Diện Mai Phục
- Vân chưởng môn cũng thật đáng thương ha.
- Đúng vậy, vốn là chưởng môn chưởng quản hàng vạn người...
- Giờ chỉ còn mỗi mạch Linh Thủy với hai nữ đồ đệ, đã vậy...
- Còn bị Thảo Dược môn đoạt mất một cường giả Thiên cấp nữa, ài...
Mọi người trông thấy Vân Trung Hậu thâm tình thắm thiết như vậy, không khỏi thở dài đầy tiếc hận, thầm đồng cảm với hoàn cảnh đáng thương của Mỹ Nam Nhân vạn người mê này.
- Sao mà đoạt được, đệ tử của nhà nào thì phải trung thành với nhà nấy, trừ phi bị ruồng bỏ, nếu không thì không được phép chuyển sang môn phái khác.
Khu Tây Bắc lầu nơi chỗ ngồi của đám khách quý thuộc các đại gia môn trung lập, có người nhịn không được, lên tiếng ủng hộ cho vị chưởng môn đầy đáng thương kia.
- Đúng vậy, đó chính là tối kỵ, nếu không được cho phép của sơn môn, mà tự ý đầu nhập vào môn phái khác, chính là khi sư diệt tổ, đời đời phỉ nhổ nha.
Có người mở lời, người khác lập tức hùa theo.
Dù sao, bọn họ cũng không hy vọng Tứ Đại môn phái yên yên ổn ổn, như vậy biết bao giờ môn phái khác mới có cơ hội ngoi lên.
Đây chính là thừa nước đục, ném vào đó thêm vài ba nắm bùn đất nữa, chọc khuấy cho rối tung rối mù luôn.
- Chứ còn gì nữa, Dược Nữ là ngôi vị quan trọng, là hình ảnh của Thần Dược, phải tuyển một người có thanh danh trong sạch nha.
- Tất nhiên, nếu nàng dám khi sư, chẳng những bị thiên hạ phỉ nhổ, mà còn bị tước đi tư cách tham dự kỳ Luận Võ Đại Hội sắp tới.
- Khỏi thượng Kỳ Lân Đài luôn nha.
- ...
Đám đông lập tức xôn xao bàn tán lên, thậm chí đến những từ ngữ khó nghe cũng đều truyền vào tai Tiểu Chiêu.
Khiến khuôn mặt nàng bỗng chốc lạnh lẽo đi, âm trầm đến bốc khói.
Mới có bao lâu.
Từ một nữ thiên tài thiên tư kiệt xuất, phong quang vô hạn, cao quý không thể khinh nhờn nàng bỗng nhiên bị người ta chán ghét, người người chửi rủa.
Bây giờ nàng phải đưa ra lựa chọn, hoặc là chọn Thảo Dược môn, để rồi sau này chỉ có thể núp trong dãy Hoàng Liên không dám bước ra khỏi cửa.
Hoặc là phải đi theo tiểu soái ca tự xưng chưởng môn nhân của nàng, cũng là người mới được gặp lần đầu tiên.
Không biết nhân phẩm của hắn có thật sự tốt như lời hắn nói không.
Dĩ nhiên, trước khi thức tỉnh, Thi Họa Thủy chưa bước chân vào tiểu thế giới lần nào.
Cũng không rõ tình hình của Lưu Thủy Tiên Trì sơn môn.
Nàng chỉ nghe sư phụ kể về ân oán của hai mạch Phi Vũ cùng Linh Thủy, cụ thể là hai vị mạch chủ: sư bá cùng sư phụ nàng.
Mạch Linh Thủy chỉ có mỗi sư phụ, tất nhiên không thể đấu lại vị sư bá kia, cuối cùng là bị ép rời đi.
Ân oán đời trước cũng chỉ gói gọn trong việc tranh đấu nội bộ môn phái.
Đối với một nữ đệ tử còn chưa đặt chân đến cửa sơn môn như nàng, muốn nói nàng hận Lưu Thủy Tiên Trì thật cũng không đúng.
Nếu là Thi Họa Thủy, nàng có lẽ sẽ một lòng ôn luyện võ đạo, đợi võ đạo đại thành sẽ đánh trở về, đem kẻ địch của sư phụ đạp xuống dưới chân, chậm rãi ma sát mà nghiền ép, để trút đi nỗi uất hận năm xưa của sư phụ nàng.
Sau đó là cướp lấy quyền thế, đoạt lấy luôn chức chưởng môn của Lưu Thủy Tiên Trì.
Đây chính là kịch bản nghịch sát lưu, trang bức vả mặt vô cùng kinh điển.
Có điều, kẻ địch năm xưa của sư phụ đều đã bị phi kiếm của người ta chém giết, chết không toàn thây.
Giờ mà muốn vả mặt cũng không biết tìm ai nha.
- Hừ, sư phụ ta còn chưa xuất quan. Chưa vội bàn đến chuyện này đi.
Tiểu Chiêu dù sao vẫn hy vọng qua kỳ luận võ lần này, rồi đi cùng tên đẹp trai trước mắt cũng được.
Trong mắt một đại cường giả trên Tiên Nguyên giới như nàng, dù tên thanh niên có vỏ ngoài vô cùng đẹp mắt như Vân Trung Hậu, cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
Kể cả là cường giả Vô Thương đại cảnh giới, nàng cũng chả thèm đặt vào mắt.
- Ài, vốn ta muốn để cho nàng một bất ngờ lớn,..
Vân Trung Hậu dường như có chút thất lạc vì mọi chuyện không được như ý hắn, nói rồi, hắn rút từ trong ngực áo ra một lá thư tay.
Dùng chân khí phóng phong thư qua, khiến nó ngay ngắn rơi xuống bàn ngay trước mặt nàng.
Vốn còn tưởng Vân Trung Hậu sẽ giở trò mèo gì, chi là khi nhìn đến ba chữ đề bên ngoài:
-Gửi Họa Thủy-
Ánh mắt của Tiêu Chiêu không khỏi ngưng tụ lại.
Đây chính là bút tích cùng ký hiệu chỉ mỗi nàng và sư phụ mới biết, kẻ khác làm giả không được, chứng tỏ lá thư này mới được sư phụ viết cách đây không lâu.
Bao thư được niêm phong cẩn thận kín kẽ, có thể nhìn ra là chưa bị ai động tay động chân hay là đọc trộm nội dung bên trong.
Tiểu Chiêu nhanh chóng xé mở bao thư, rút ra lá thư được viết tay với những dòng chữ được xếp đều thẳng tăm tắp, từng con chữ bay múa đẹp mắt, đúng là bút tích của sư phụ rồi.
Đọc một hồi, lúc này nàng mới dùng chân khí đánh vỡ lá thư thành mảnh vụn, thủ tiêu không chừa lại bất kỳ dấu vết nào.
Sau đó nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía người nam nhân tự xưng là chưởng môn nhân của mình này.
Vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo, đầy vẻ nghi ngờ lúc trước đã vơi đi, hòa hoãn lại không ít.
Dẫu vậy, nàng vẫn cẩn thận nhìn chăm chú Vân Trung Hậu, quan sát tiểu soái ca này từ trên xuống dưới một vòng.
Với tính cách cẩn trọng được rèn qua vô số sinh tử trên con đường leo lên Thường Thừa Thiên, dù có bằng chứng vật chứng, nàng cũng không dễ dàng bị kẻ khác dắt mũi như vậy.
- Sư phụ của ta đâu, người đã đột phá rồi chứ?
Tiểu Chiêu nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi.
- Tất nhiên nàng ấy đã đột phá rồi chứ, còn cùng ta ở một chỗ vô cùng bí mật nữa.
Vân Trung Hậu dường như kích động khi nghe Tiểu Chiêu tin tưởng lời hắn nói, lập tức tươi cười hớn hở kể:
- Nàng đi cùng ta nhất định sẽ vô cùng bất ngờ cho mà xem.
- Hừ, tốt nhất mọi chuyện ngươi nói nên là sự thật, nếu không đừng trách ta hung ác.
Tiểu Chiêu nheo lại đôi mắt, ngữ khí lạnh lẽo mười phần khiến Vân Trung Hậu một thân lạnh toát, cứ như bị rơi vào trong hầm băng vậy.
Khiến hắn vội vàng xua tay mỉm cười cam đoan:
- Nhất định là thật, nhất định là thật.
Mọi người nhìn hắn tươi cười nịnh nọt như vậy, hận không thể đem hắn phỉ nhỏ đến chết.
Nói cũng đúng thôi, dù gì Tiểu Chiêu cũng là thiên tài luyện võ, mới có hai mươi mấy tuổi đã là Thiên Cấp Sơ Ý cảnh rồi. Hắn gọi nàng một tiếng lão tổ cũng không ngoa chút nào.
- Được rồi, đi tìm sư phụ ta thôi.
Nói rồi, Tiểu Chiêu đứng dậy chuẩn bị ròi đi.
Nàng vốn cũng chán ghét cái cảnh tiệc tùng, kẻ tung người hứng của đám con cháu nhà giàu này rồi, dứt khoát rời đi cho xong chuyện.
- Dược Nữ, cái này...
Võ Nữ ngồi bên cạnh thấy vậy liền gọi một tiếng.
Mọi chuyện đến nước này thật sự xoay chuyển quá nhanh, nàng còn chưa kịp báo với các vị lão tổ thì Dược Nữ đã muốn chạy thoát mất rồi.
Như thế này nàng thật sự rất khó bàn giao với các vị lão tổ.
- Không cần nhiều lời, tự ta có sắp xếp, phía lão tổ của ngươi ta sẽ đến gặp sau. Ngươi cứ về báo cáo với bọn họ chuyện hôm nay là được.
Tiểu Chiêu phất tay cắt lời, sau đó không thèm để tất cả mọi người đang có mặt ở đây vào mắt, ung dung bước về phía cầu thang nơi cửa ra lầu Nghiêng Dược.
Cũng không chào hỏi gì, dứt khoát rời đi luôn.
Tất nhiên ở đây không ai dám đứng ra ngăn cản nàng.
Kẻ có tâm thì vô lực giữ lại nàng.
Người có thực lực giữ nàng lại, thì cũng không có lý do gì để ra tay, dù sao đây cũng là chuyện tình của nhà người ta, mọi người chỉ là người ngoài, không tiện xen vào.
- Mọi người cứ ở lại dùng bữa, ta phải quay về tông môn để bẩm báo với các vị lão tổ đây.
Võ Nữ cũng vội đứng dậy hướng mọi người cáo từ:
- Kinh Lý thành chủ, Phí đại tiểu thư, cáo từ.
Chủ nhà đi rời đi, nhân vật chính cũng không còn, đám khách quý đâu còn tâm trạng để ở lại ăn uống gì nữa, liền trước sau kiếm cớ lần lượt nhà ai nấy về hết.
Cứ như vậy, bữa đại tiệc mừng ngày ra mắt Dược Nữ Thảo Dược môn, một môn phái đứng hàng đầu đại lục, cứ thế lấy một cách vô cùng đầu voi đuôi chuột mà kết thúc mất.
...
- Mọi người về trước đi, ta có việc cần phải ra ngoài một lát.
Trước khi hai người Vân Trung Hậu cùng Tiểu Chiêu ra khỏi phạm vi thần thức của mình, Diệc Vân Tuyết vội nói với ba người nhà Kinh Lý phó thành tiếng một tiếng, sau đó tách khỏi đoàn, đi vào con hẻm bên kia đường.
Nhanh chóng thi triển thuật pháp ẩn thân che giấu hơi thở của tu chân giả, lặng lẽ bám theo một nam một nữ kia.
Diệc Vân Tuyết hành tung vốn luôn thần bí như vậy, lại không chịu sự ước thúc của mình, nên đám Kinh Lý Bảo Bình chỉ đành gật đầu chào nàng chứ cũng không dám thắc mắc hỏi nhiều.
Lần đến dự bữa tiệc ra mắt Dược Nữ lần này, Diệc Vân Tuyết chỉ là muốn nhìn xem Thi Họa Thủy - người nắm giữ chiếc vòng tay Khuynh Tâm ngọc là người như thế nào.
Chứ cũng không nghĩ là sẽ có cơ hội ra tay cướp người.
Dù sao thành Hoàng Liên rất gần Thảo Dược môn, ra tay lúc này rất có thể sẽ đánh động đến lão tổ tông Thiên Cấp Tam Ý của bọn họ.
Mặc dù nàng không sợ Tam Ý cảnh cường giả, nhưng không cẩn thận sẽ chọc ra rất nhiều rắc rối không cần thiết.
Chỉ là không ngờ, giữa đường lại nhảy ra một thằng chưởng môn nhân Lưu Thuỷ Tiên Trì - Vân Trung Hậu.
Chính nó là kẻ đã may mắn sống sót dưới lưỡi phi kiếm của mình lần trước.
Nàng cũng không đặt thằng dâm tặc vô liêm sỉ này vào mắt, nhưng vô cùng bất ngờ, nó đã mang đến cho nàng một món quà vô cùng to lớn.
Vốn Diệc Vân Tuyết còn định hao tổn tâm trí để sắp xếp bố cục dụ Thi Họa Thủy (Tiểu Chiêu) vào bẫy. Nhưng giờ con mồi đã bị kẻ khác mang ra khỏi hang rồi, bây giờ không tận dụng cơ hội này, thì còn đợi đến lúc nào nữa.
----*----