Bên Dạ Cốc Đàm, Võ Nghi Hàm nhìn đóa Lục Chỉ Nhiên Hoa trước mặt mà trong lòng lo lắng bất an không ngớt.
Bà ta dường như cảm giác đại sự bất ổn, có chuyện gì đó bất trắc liên quan đến mình đã xảy ra.
Võ Nghi Hàm vốn tranh thủ lúc đồ đệ tu luyện mà rời khỏi Thành Minh Dực, chạy đến thâm cốc trông coi đóa Nhiên Hoa sắp nở này của mình.
Thế nhưng mình chỉ mới đi mấy ngày, bên thành Minh Dực có thể xảy ra đại sự gì được cơ chứ.
- Không thể chờ được.
Nói rồi, bà ta mặc kệ đóa hoa còn chưa nở đến độ thành thục, liền vươn tay ngắt xuống, sau đó đạp phi kiếm bay về thành.
- Khốn kiếp...
Từ xa, bà ta đã cảm ứng được trên bầu trời thành Minh Dực, từng luồng hơi thở tu chân vô cùng quen thuộc với bà bay lên ngùn ngụt.
Không lẫn đi đâu được, chúng chính là khí tức của Mường Thiên Tạo Hóa Quyết.
Thần thức đảo qua, nơi đậm đặc nhất chính là Dực gia, mười mấy người đều đã trở thành tu chân giả.
Bên phía Minh gia cũng có ba luồng hơi thở tu chân, một là Minh Trang đệ tử của bà ta, hai cái còn lại là của hai cô gái trẻ khác, cũng là người của Minh gia luôn.
- Khốn kiếp, ngươi phải chết, ngươi phải chết...
Võ Nghi Hàm nghiến răng căm hận lẩm bẩm, mỗi lần thần thức đảo qua một người bà ta lại thì thầm "Ngươi phải chết" một câu.
- TẤT CẢ CÁC NGƯƠI ĐỀU PHẢI CHẾTTTT...
Cuối cùng, ánh mắt lóe lên từng tia bi phẫn cuồng nộ, Võ Nghi Hàm rít gào rống lên, tiếng hét vang vọng khắp Minh Dực Thành.
Như hàng tỷ đạo kinh thiên thần lôi đánh thẳng xuống đại địa, khiến cho trời đất quay cuồng, mặt đất rung chuyển dữ dội.
- A, tai của ta...
Dân thường làm sao có thể chịu được âm thanh đinh tai nhức óc này, lập tức thất khiếu chảy máu, màng nhĩ bị chấn đến vỡ nát, điên cuồng ôm lấy đầu nằm lăn lộn quằn quại trên mặt đất, kêu rên vô cùng đau lớn.
- A...
Phụt
Minh Trang đang tĩnh tâm vận hành chu thiên, sắp đột phá lên luyện khí tầng hai thì bị tiếng hét lớn đột ngột cắt đứt, chân nguyên đảo loạn, kinh mạch bị tổn thương đau đớn phun ra một ngụm tinh huyết.
Sau khi nhận ra đây là giọng nói của sư phụ mình, nàng vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy sư phụ đang đạp phi kiếm đứng trên không trung ngay giữa trời Thành Minh Dực, liền lo lắng cao giọng gọi:
- Sư phụ...
- Nghiệt đồ to gan, đừng gọi ta một tiếng sư phụ...
Võ Nghi Hàm tức giận quắc mắt nhìn xuống, chân hỏa trong đan điền từng đợt từng đợt trào tuôn, nộ khí trùng thiên gầm lên:
- Ta đã bảo bao nhiêu lần hả, không được phép truyền pháp môn ra ngoài dù chỉ nữa chữ, bây giờ thì sao hả nghiệt đồ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé Minh Trang tràn đầy sợ hãi, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy sư phụ mình giận dữ đến như vậy.
Nàng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, ánh mắt đáng thương, nước mắt lưng tròng nhỏ giọng lắp bắp:
- Sư...phụ...hức...
"...không phải do con làm, con vô tội."
Chỉ là nàng còn chưa kịp giải thích, thì đã bị Võ Nghi Hàm vung tay cắt đứt lời.
- Ngươi còn dám gọi, Minh Trang nghiệt đồ này, Minh gia đám nghiệt súc các ngươi nữa, hôm nay toàn bộ đều phải chết.
Võ Nghi Hàm nghiến răng nghiến lợi gầm thét, biến lớn phi kiếm dưới chân thành một thanh trường kiếm khổng lồ, vung tay chém thẳng xuống.
- Ác tặc to gan, dám ra tay với Minh gia chúng ta.
Có tiếng lão tổ Thiên cấp của Minh gia hét lên, một bóng người cao gầy từ dưới đất nhảy lên, vung trường đao đỡ lấy thanh kiếm khổng lồ.
Thế nhưng, trước mặt tu chân giả, một tu võ giả như lão chẳng khác nào một con kiến hôi, còn chưa kịp nói dứt câu đã bị thanh kiếm khổng lồ ép thành bã vụn, chết không kịp ngáp.
Trường kiếm khổng lồ thế không thể đỡ, như trời xanh đổ ầm xuống, hướng thẳng về phía Minh gia.
Đây cũng là hình ảnh cuối cùng trước khi chết, mà cô gái nhỏ vô tội Minh Trang còn có thể nhìn thấy.
Nàng không hiểu vì sao bà lão kia lại tìm đến nàng, nhận nàng làm đồ đệ?
Còn truyền pháp quyết tu chân cho nàng làm chi?
Để rồi bây giờ chính tay bà phải ngoan độc giết chết chính nàng, đồ diệt cả nhà cả dòng cả họ của nàng nữa.
Rốt cuộc là vì sao?
Tu Chân giả sao lại ác độc đến cực điểm như vậy chứ?
Lưỡi kiếm khổng lồ che phủ ánh sáng trong đôi mắt cô gái nhỏ Minh Trang, che phủ luôn ánh mặt trời của toàn bộ Minh gia ở bên dưới.
Ầmmmmm
Âm thanh kinh thiên động địa vang đi dội lại khắp đất trời, như băng thiên liệt địa.
Cả thành Minh Dực bị chấn động làm cho rung chuyển dữ dội.
Thanh trường kiếm chém thẳng xuống, chôn vùi toàn bộ mọi thứ dưới lưỡi kiếm hung ác;
Từ con người, con vật không ai có thể sống sót; cho đến công trình kiến trúc đều không cái gì còn nguyên vẹn.
Toàn bộ Minh gia đều đã bị hủy diệt triệt triệt để để.
Mảnh đất nơi nhà họ Minh mới vừa rồi còn tồn tại, bây giờ đã trở thành một vực thẳm sâu hun hút không thấy đáy, tử khí cùng mùi máu tanh từ dưới vực sâu bốc lên ngùn ngụt.
Cho tới lúc này, sinh linh thành Minh Dực chỉ còn lại chúng cao thủ cường giả Cổ Việt Võ, phàm nhân dân thường tất cả đều đã chết dưới khí thế phát ra từ cơn thịnh nộ của mụ ác bà Tu Chân giả kia.
Chúng cao thủ cường giả nhìn khung cảnh tan hoang trước mắt, nhịn không được mà đáy lòng tràn ngập sợ hãi, lại vừa cảm thấy tức giận đối với hành động ác liệt của bà ta.
- Ma quỷ...
- Tu Chân giả ác độc, chúng ta hôm nay có chết, làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.
- Minh Dực Thành nguyền rủa mười tám đời tổ tông mụ ác bà nhà ngươi, mồ điên mả đảo, chết cũng không được yên thân...
Mọi người ai nấy đều ngẩng mặt lên trời, hướng về phía mụ ác bà kia gào giọng chửi rủa.
- Hừ, đám sâu kiến các ngươi.
Võ Nghi Hàm mắng một tiếng, sau đó đánh mắt nhìn về hướng nhà họ Dực ở bên kia, ánh mắt lóe lên từng sợi sát khí nồng đậm, biến nhỏ thu lại thanh trường kiếm khổng lồ, đạp phi kiếm bay về phía Dực gia.
...
- Đại ca, câu chuyện chính là như vậy.
Kỳ Linh cấm đạo, Kỳ Linh Sơn.
Kinh Linh Hy Tùng lão tổ vừa về đến sơn môn, trong lòng lo lắng không yên, liền vội tìm đến đại ca mình, mạch chủ mạch Kinh Kỳ, cũng chính là vị lão tổ thần bí nhất của Kỳ Linh cấm đạo.
Hy vọng đại ca sẽ giúp mình xử lý đoạn nhân quả này.
Đứng trước động phủ của Kinh Kỳ lão tổ, Kinh Linh lão tổ một hơi kể lại toàn bộ câu chuyện mà mình gặp được ở thành Minh Dực, cùng quãng thời gian mười năm vừa qua.
- Miếng ngọc bài vẽ hình mây tuyết đó, ngươi nhặt được ở đâu?
Giọng nói già nua ở bên kia cánh cửa đá vang lên, âm trầm hỏi.
- Là trong một hang động bằng đá, sâu bên dưới lòng đất của Loạn Thạch Gò ạ.
Kinh Linh lão tổ cẩn thận nhớ lại, xong mới kể chi tiết về di tích cổ mà mình đã đi qua kia.
- Loạn Thạch Gò... Loạn Thạch...
Chỉ nghe giọng nói già nua nhỏ giọng lầm bẩm, trầm ngâm suy tư một hồi lâu, cuối cùng Kinh Kỳ lão tổ mới bình thản nói:
- Ngươi cứ về động phủ nghỉ ngơi trước đi. Mọi chuyện từ từ rồi sẽ có cách giải quyết.
Nghe cách nói chuyện kiểu chung chung, qua loa cho qua chuyện của đại ca, Kinh Linh lão tổ cũng chỉ đành âm thầm thở dài, xoay người đi về động phủ của mình.
- Haizzz...
Theo lão thấy, có lẽ đại ca cũng như mình, vô phương giải quyết đoạn nghiệt duyên ở thành Minh Dực kia rồi.
Kịch!!!
Chỉ là Kinh Linh lão tổ không hề hay biết, lúc lão vừa đi khuất, thì cánh cửa bằng đá của động phủ Kinh Kỳ lão tổ ngay lập tức mở ra.
Một bóng người khoác lên mình áo choàng gai màu xám xịt che kín toàn thân, từ bên trong bước ra ngoài.
- Loạn Thạch...
Đôi mắt từ bên trong chiếc mũ choàng lóe lên từng sợi ánh sáng kỳ dị, nhìn thẳng về phương xa.
Sau đó lão phất tay, điểm mũi chân vào mặt đất lao vút đi, nhằm hướng Minh Dực Thành, ngày đêm không nghỉ, một đường phóng thẳng đến...
----*----