Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 65 - Minh Dực Ma Thành: Đồng Quy Vu Tận

- Hừ còn dám chạy...

Thần thức Võ Nghi Hàm quét về phía Dực gia, trông thấy bọn họ chia nhau bốn phương tám hướng chạy tứ tán, không khỏi lạnh lùng cười khẩy.

Vung tay liên tục ném ra vô số miếng trận kỳ quanh khuôn viên nhà họ Dực, một khốn trận cấp ba nhanh chóng được hình thành, khốn trận như một chiếc lồng sắt đem tất cả mọi người của nhà họ Dực nhốt vào bên trong.

- Lũ khốn chết tiệt nhà họ Dực các ngươi, hôm nay đừng mong một ai chạy thoát.

Võ Nghi Hàm hạ phi kiếm xuống, đáp trên đỉnh nóc nhà chính của Dực gia, lạnh lùng quét mắt nhìn đám người như con ruồi bay loạn, đập đầu vào vách ngăn vô hình của khốn trận.

Mặc dù chỉ có mười mấy người của nhà họ Dực luyện ra chân nguyên thôi.

Nhưng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Bà ta đâu có dám chắc trong số những người còn lại là không biết về pháp quyết tu chân.

Nhỡ đâu còn có người đã luyện nhưng chưa thành chân nguyên thì sao?

Tốt nhất là nên giết người diệt khẩu, tiêu diệt sạch sẽ không chừa lại bất kỳ mối họa nào.

Mới là chính đạo.

Thế nhưng bà ta không biết, từ lúc bà ta sốt ruột vì sắp chết nhưng phải mau chóng tìm ra đồ đệ;

Rồi lại phải chỉ dạy cho Minh Trang nhanh chóng trưởng thành, mà đã đốt cháy giai đoạn.

Cuối cùng chính tay giết đồ đệ, đạp diệt cả nhà cô bé;

Thì bà ta đã nhập ma mất rồi.

Đám người Dực gia đứng dưới đất nhìn lên, nhìn mặt mũi đạo mạo của bà lão Tu Chân, nhưng cứ như trông thấy ác quỷ từ hố sâu địa ngục vậy.

- Dực gia ta hôm nay có thành quỷ, cũng sẽ không tha cho ngươi.

- Chúng ta nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp không được vào luân hồi, không được phép siêu sinh.

Cho dù biết hôm nay mình không thể tránh khỏi móng vuốt của mụ ác bà này, nhưng ánh mắt của mỗi người nhà họ Dực đều hiện lên vẻ kiên cường bất khuất.

Dù có tan xương nát thịt cũng nhất quyết không chịu quỳ gối đầu hàng.

Thế nhưng...

Bụp!!!

Trước ánh mắt của tất cả mọi người, gia chủ Dực Văn Tâm lại quỳ xuống nền đất, dập đầu cầu xin:

- Tiền bối tha mạng, tất cả đều là do ta, tất cả đều là do ta, xin người hãy trừng phạt mình ta thôi, muốn róc xương lóc thịt gì cũng được.

- Chỉ xin người hãy tha cho con cháu nhà họ Dực một con đường sống...

Hắn biết tai kiếp ngày hôm nay tất cả đều do mình gây nên.

Nếu hắn không vì xót thương vợ và con gái, mà cứu cái thai đã chết trong bụng của vợ mình sống lại, thì hôm nay đã không dẫn đến tai họa cho nhà họ Dực rồi.

- Văn Tâm...

- Gia chủ...

- Bác Hai...

Chúng nhân nhà họ Dực nhìn Dực Văn Tâm vì mình mà phải dập đầu van xin mụ ác bà kia, nhịn không được mà kêu lên đầy chua xót.

Rồi bọn họ trừng mắt ngước nhìn nữ tu chân trên cao, ánh mắt đầy căm hận nghiến răng nói:

- Chúng ta hôm nay dù tan xương nát thịt cũng không cầu xin cái thứ ma quỷ ôn dịch nhà ngươi.

- Chết cũng không hối hận...

- Hahaha...

Võ Nghi Hàm cười lớn, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn trợn mắt nói:

- Tốt, nếu các ngươi biết điều như vậy, ta sẽ tiễn các ngươi cùng nhau xuống suối vàng một lượt...

Nói rồi, bà ta nắm lấy chuôi thanh phi kiếm, truyền mười phần chân nguyên của mình vào.

- Hử?!?

Vừa định vung phi kiếm một kích tất sát giết sạch đám người nhà họ Dực, thì bỗng nhiên Võ Nghi Hàm linh cơ chợt lóe, vội quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một viên đá màu đen chỉ bé bằng trái nhãn từ bên ngoài bay tới, xuyên thủng vách ngăn của khốn trận rồi bay thẳng một đường hướng về phía mình.

- Trò vặt...

Võ Nghi Hàm cười khẩy một tiếng, vung phi kiếm chém thẳng về phía viên đá.

Thế nhưng viên đá không bị phi kiếm chém nát như trong tưởng tượng, mà nó vừa chạm vào lưỡi kiếm đã lập tức dừng lại, trôi nổi lơ lở ngay trước mặt Võ Nghi Hàm.

- Ách...

Võ Nghi Hàm muốn rút lại phi kiếm, thì liền nhận ra cả thanh phi kiếm lẫn cơ thể mình đều đã bị viên đá kỳ dị này hút chặt lấy.

Không thể nhúc nhích, nửa bước không rời, không thể tách ra được.

Võ Nghi Hàm ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ, kinh hãi nhìn từng đoàn sấm sét xanh thẫm, nhỏ như sợi tơ từ trong viên đá tuôn ra, bao phủ lấy lưỡi kiếm.

Sau đó chúng như đám giòi bọ điên cuồng di chuyển về phía cánh tay nàng.

Bà ta, một nữ tu chân cường đại, thế nhưng lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn cơn lũ sấm sét màu xanh thẫm tràn tới bao phủ toàn bộ thân thể mình, đem bà ta nhấn chìm vào bên trong.

Rất nhanh, nơi trước đó lão ác bà vừa đứng, lúc này chỉ còn lại một quả cầu lôi điện to lớn, từng tia sấm sét xanh thẫm như giao long uốn lượn, vờn quanh quả lôi cầu.

Trông cực kỳ đáng sợ.

Chỉ là đám người nhà họ Dực không những không cảm thấy sợ hãi, mà còn vui mừng nhìn chằm chằm vào nó.

Trong mắt chúng nhân, quả lôi cầu giống như ân nhân, trong thời khắc diệt vong bay đến cứu bọn họ vậy.

- Trời ơi, trời xanh có mắt thả lôi trì đến diệt lão quỷ bà rồi...

- Cảm ơn trời xanh, cảm tạ trời đất...

- Cảm ơn lão thiên gia...

Mọi người ai nấy trong lòng ngập tràn nỗi vui sướng sống sót sau tai họa, kích động vạn phần vội vàng cùng nhau quỳ xuống nền đất, liên tục dập đầu bái lạy cảm tạ đất trời.

Ấy vậy mà niềm vui ngắn chẳng tày gang.

Quả lôi cầu vốn đang ổn định bỗng nhiên phập phồng không dứt.

Mặt đất dưới chân bọn họ bỗng nhiên rung chuyển dữ dội.

- A...

Đám người nhà họ Dực, cùng tất cả chúng cao thủ cường giả Võ Tu ở Minh Dực thành;

Thậm chí là dân chúng ở các thôn trang lớn nhỏ trong phạm vi trăm dặm xung quanh, chỉ kịp thốt lên một tiếng kinh ngạc;

Còn chưa để bọn họ kịp phản ứng, một đoàn ánh sáng trắng chói mắt từ bên trong quả lôi cầu nổ tung ra, chiếu rọi toàn bộ trời đất xung quanh.

Ánh sáng trắng chói mắt mang theo một luồng năng lượng cực kỳ khủng bổ quét ngang qua, thiêu đốt toàn bộ hơi nước trong không khí cuồn cuộn sôi trào, sau đó bốc hơi sạch sẽ.

Tất cả sinh linh, từ tu võ giả cao cao tại thượng cho đến phàm nhân bình thường, trong phạm vi trăm dặm xung quanh quả cầu lôi điện đều không thể may mắn sống sót.

Đều bị đoàn ánh sáng trắng khủng bố kia thiêu đốt thành tro bụi, một chút cặn bã cũng đều không còn.

Ầmmmmmm

Ánh sáng đi trước, âm thanh theo sau.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, đánh vỡ trời xanh đảo ngược đại địa vang vọng chín tầng trời.

Khiến người dân ở cách đó mấy trăm dặm đều có thể nghe được, khiến cho bọn họ ngay lập tức dõi mắt nhìn về hướng thành Minh Dực ở phương xa.

Mặt đất dưới chân bọn họ bị dư chấn vụ nổ đánh cho rung chuyển dữ dội; mọi người đều hãi hùng khiếp vía, tưởng rằng trời sắp sụp, đất sắp nứt đến nơi...

Phải đợi đến ngày hôm sau, khi mặt đất đã thôi chấn động, trên bầu trời ngưng tụ lại mây xanh, mọi người ở phương xa mới dám mò mẫm đến gần địa giới của thành Minh Dực.

- Ôi...

Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, ai nấy đều khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm bật thốt lên.

Vị trí Thành Minh Dực phồn hoa thịnh vượng, vẫn còn đứng sừng sững mới hôm qua thôi, bây giờ đã trở thành một mảnh đất bằng trơ trụi lủi.

Tất cả kiến trúc, các tòa cao ốc to lớn, từng dãy nhà đều ngã nghiêng ngửa đổ ập trên mặt đất, không một cái gì là còn nguyên vẹn dáng hình.

Mọi người không một ai dám tiến đến gần, chỉ có thể đứng từ xa dõi mắt nhìn.

Bọn họ có thế nhận ra, thành Minh Dực đã không còn một tia sinh khí nào.

Minh Dực Thành phố thị sầm uất, tràn ngập hơi thở con người lúc trước, lúc này đã trở thành một tòa thành ma.

Ngập tràn hơi thở chết chóc, tử khí bốc lên ngùn ngụt, che phủ cả bầu trời xanh.

Phải nói là cực kỳ đáng sợ, ghê rợn đến cực điểm...

...

Từng đoạn hình ảnh cổ lão xa xưa, từng đoàn ký ức năm đó bị chôn vùi vào sâu dưới biển thần thức kia, bỗng nhiên như thác lũ nổ tung trong đầu Diệc Vân Tuyết.

- A...

Phụt!!!

Khiến nàng đang ngồi vận hành chu thiên để hồi phục chân nguyên, phải đau đớn phun ra một ngụm tinh huyết.

Có lẽ nàng không biết, chính lần bị phục kích hôm trước, nàng bị Lôi Điện Diệt Nguyên Cầu bao phủ, chính quả lôi cầu đó đã xúc động tâm trí nàng, khai mở lại ký ức năm xưa;

Mà cô bé Dực Vân Tuyết sau khi chứng kiến cả nhà mình bị diệt môn, đã đau thương đến mức phải tự khoá lại trí nhớ của mình.

- Dực gia, cha, mẹ...

Đôi hàng lệ nóng bất chợt chảy dài xuống hai bờ má của nàng.

Từng đoạn hình ảnh năm xưa như từng thước phim lướt nhanh qua não hải, khiến trái tim nàng quặn lên từng cơn co thắt đầy đau đớn.

Diệc Vân Tuyết thì thào gọi tên người thân của mình.

Sau đó, đôi mắt nàng loé lên từng tia sát khí nồng đậm.

Nàng căm hận, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm:

- Thiên Sơn nhất mạch, Soán Thiên đồ tử đồ tôn...

- Chính các người đã giết cả nhà ta. Ta hận các người...

...

- Anh có biết mình đã làm ra chuyện gì chưa?

Như Ngọc ánh mắt đầy thâm thúy, nhìn Vương Nhàn chậm rãi hỏi.

- Anh biết, anh vì muốn khôi phục Tiên Thiên cho Kiều Nhan, mà đã truyền Mường Thiên Tạo Hoá Quyết cho cô ấy.

Vương Nhàn gật đầu đáp, sau khi trầm ngâm suy tư một hồi, không khỏi thở dài nói:

- Đây là cơ duyên dành cho Kiều Nhan, nhưng cũng vừa là tai hoạ, không chỉ với riêng cô ấy, mà còn có thể đem cả Phí gia cùng Phương Thiên môn chôn vùi xuống đáy vực thẳm theo.

- Bọn họ có nguy cơ phải bị diệt môn nha.

- Đúng vậy, Mường Thiên Tạo Hoá Quyết đã bị truyền ra ngoài, anh và chúng em không chỉ kết sinh tử đại thù cùng với Dực Vân Tuyết...

Như Ngọc gật gù đồng ý với Vương Nhàn, ngữ khí ngưng trọng tiếp lời:

- Mà còn kết mối thù trộm pháp quyết tu chân với cả Thiên Sơn nhất mạch nữa.

- Chúng ta và bọn họ (Mạch Soán Thiên), chắc chắn phải có một bên bị diệt vong, thì đoạn nhân quả này mới chấm dứt được...

----*----

Ngoại Truyện:

- A...

Dưới gốc cây lộc vừng, Tiểu Vân Tuyết kinh hãi nhìn chằm chằm lão ác bà vung lên phi kiếm, chuẩn bị chém giết người nhà mình.

Thì một viên đá màu đen bay thẳng về phía bà ta, sau đó nó nhanh chóng đem mụ ác bà bao phủ vào bên trong.

Nàng vốn định nhảy lên reo mừng, thì một luồng ánh sáng chói mắt từ bên trong quả lôi cầu nổ tung ra, ánh sáng trắng chói mắt lập tức che phủ toàn bộ trời đất xung quanh.

Thế nhưng...

Khi tia sáng vừa chạm đến người nàng, thì miếng ngọc giản khắc hình mây tuyết treo trên cổ cô bé, bỗng nhiên loé lên từng đoàn ánh sáng trắng yêu dị.

Chúng nó nhanh chóng kết thành một vòng sáng hộ mệnh, bao phủ nàng vào bên trong, bảo vệ nàng trước luồng năng lượng khủng bố của vụ nổ.

Trong nháy mắt, không trung ngay trước mắt cô bé bỗng nhiên vặn vẹo, một vòng xoáy đen kịt từ hư không đột ngột hiện ra.

Sau đó, miếng ngọc giản nhảy ra khỏi người nàng, phóng về phía lốc xoáy hư không đen kịt kia, kéo theo cả người nàng toàn bộ đều chui vào bên trong.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lốc xoáy hư không vô thanh vô tức xuất hiện, rồi không một tiếng động biến mất, cứ như nó chưa từng xuất hiện ở đây vậy...

Nếu một tu chân giả có thể nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ phải kinh hãi vạn phần, khiếp sợ trước sự thần kỳ của miếng ngọc giản cho mà xem.

Nó không chỉ tự động nhận chủ, giúp chủ nhân của mình ẩn thân khỏi ánh mắt người khác, thậm chí đến cả thần thức của nữ tu sĩ Võ Nghi Hàm cùng không phát hiện được.

Mà còn trong lúc nguy cấp đến tính mạng, nó còn có thể đánh mở lốc xoáy hư không, mang theo chủ nhân của mình thuấn di ra khỏi nơi nguy hiểm cả ngàn dặm.

Miếng ngọc giản này không hề tầm thường.

Phẩm chất cấp bậc của nó phải nói là đỉnh cấp.

Và chắc chắn, nó cũng giống như Diệc Vân Tuyết:

Vốn dĩ không nên tồn tại trên thế giới này nha.

----*----

Ngọc Bút: Phù, cuối cùng cũng kể xong chuyện xưa của Diệc Vân Tuyết.

Trong này vẫn còn rất nhiều ẩn tình ẩn giấu cùng bí mật, nhưng một chương đôi ba chữ không thể viết hết ra được.

Vì như vậy sẽ khiến văn án lan man dài dòng không cần thiết.

Mình cũng chỉ đành tập trung vào các nhân vật chính thôi nhé các bạn, hihi ^^!

Bình Luận (0)
Comment