Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 66 - Vân Trung Hậu Vô Địch Liếm Chó

- Lôi Điện Diệt Nguyên Cầu năm đó, là do ai phóng ra?

Diệc Vân Tuyết cúi đầu lặng lẽ suy tư.

Nàng không thể nhìn lầm được.

Lôi Điện Diệt Nguyên Cầu mấy hôm trước Niêm Diệu lão giả dùng để vây khốn nàng;

Và quả cầu lôi điện bức tử Võ Nghi Hàm, ép bà ta phải tự bạo năm xưa, đều giống nhau như đúc.

Nàng dám chắc chúng phải bắt nguồn từ một người, bởi vì trong cổ tịch kỳ thư, không hề có ghi chép về loại mặt hàng này.

Nhất định có kẻ nào đó đã ẩn tàng món hàng độc này, chuyên dùng để đối phó với tu chân giả như nàng rồi.

- Phải bắt lão già núi Cửu U khốn kiếp kia, thì mới biết được, Lôi Điện Diệt Nguyên Cầu rốt cuộc là xuất phát từ tay ai.

Diệc Vân Tuyết khẽ thì thầm.

Nàng loại trừ khả năng Niêm Diệu lão giả chính là chủ nhân của Diệt Nguyên Cầu.

Vì nếu so thời gian, tu vi lúc đó của Niêm Diệu chỉ mới Địa Cấp, hoặc cao tay lắm thì cũng Thiên Cấp Sơ Ý là cùng.

Và dĩ nhiên, nếu lão ta có mặt ở Minh Dực Thành ngày hôm đó; thì giờ cũng đã xanh cỏ rồi.

Không thể sống sót nhảy nhót tới bây giờ được.

Phải bắt cho bằng được lão ta, mới có thể truy ra chủ nhân thật sự của Lôi Điện Diệt Nguyên Cầu là ai.

Nhưng hai lão già khốn kiếp kia đang ở đâu đây?

...

Cộc cộc cộc...

Roạt roạt...

Hai bánh xe gỗ tròn của chiếc xe ngựa nghiền lên con đường đầy sỏi đá, theo chân thớt liệt mã chạy đến dưới chân ngọn Chính Phương Phong;

Ngọn sơn phong chắn ngang lối vào Phương Thiên Môn.

Muốn đường hoàng tiến nhập Phương Thiên sơn môn, ngươi tất yếu phải leo qua ngọn sơn phong này.

Ngay cổng vào, bên trái là đình nghỉ mát dành cho khách nhân, bên phải là một mái nhà tranh, bên trong có hai đệ tử tinh anh Địa Cấp đang ngồi nhàn nhã đánh cờ.

Giờ này đang giữa trưa, thường không có khách đến, nên bọn họ chỉ đơn giản là ngồi chơi xơi nước thôi.

Thế nhưng, từ phía xa vang lên tiếng xe ngựa, khiến cho bọn họ phải quay đầu nhìn lại.

Uy!!!

Chiếc xe ngựa đến trước cổng chào, chàng thanh niên anh tuấn phi phàm tóc dài phiêu dật liền kiềm lại dây cương, dừng chiếc xe ngựa.

Rất là lịch sự, hắn tung người nhảy xuống, vươn tay dắt ngựa kéo theo chiếc xe đến gốc cây cạnh mái đình nghỉ mát, cẩn thận cột chúng lại.

Nhìn hành động đầy đủ lễ độ của chàng thanh niên anh tuấn phi phàm kia, hai tên đệ tử tinh anh trông coi cửa vào Phương Thiên sơn môn không khỏi gật gù đầu, thầm khen ngợi chàng trai này không chỉ khí chất xuất trần, mà cấp bậc lễ nghĩa cũng vô cùng tinh tế, chứng tỏ hắn phải là con nhà gia giáo đấy.

Kế đó, chỉ thấy hắn đến trước thùng xe, đầu tiên là rút ra chiếc ô giấy gắn bên hông chiếc xe, sau đó chàng đẹp trai mới đưa tay lên, nhẹ vén rèm xe, ngữ khí mang theo ý cười, ôn nhu nói:

- Chiêu à, mời nàng xuống xe.

- Hừ...

Chỉ nghe thấy bên trong thùng xe vang lên tiếng hừ lạnh yêu kiều của một cô gái trẻ, làm cho hai tên đệ tử canh cổng âm thầm suy đoán, chắc chắn nàng phải là một tiểu mỹ nhân nha.

Rất nhanh, không phụ sự kỳ vọng của bọn họ, một cô gái trẻ tuổi chỉ hơn đôi mươi, sắc nước hương trời, khuôn mặt tinh xảo tròn trịa, khí chất dịu dàng thanh nhã, như dòng nước nhỏ giữa trời thu nhẹ nhàng phiêu động.

Tà váy dài màu vàng nhạt lại càng tôn lên nét đẹp mộc mạc đơn giản của nàng, không màng danh vọng, không tranh bá phong vân, chỉ một lòng cầu đạo, một đường thẳng tiến.

- Thật là một đôi trai tài gái sắc, không biết là con cháu của nhà ai đây?

Hai tên đệ tử tinh anh ánh mắt thâm thúy nhìn nhau, thì thầm khen ngợi.

Phạch!

Rất thuần thục, chàng thanh niên khí chất xuất trần anh tuấn phiêu dật kia, một tay giật chuôi gỗ bung ra chiếc ô lớn đủ che cho cả hai người, tay còn lại hắn đưa lên, mỉm cười đầy ôn nhu nhìn cô gái váy vàng;

Ý tứ đỡ nàng bước xuống xe ngựa rất rõ ràng.

Từ đầu đến cuối, hành động ân cần săn sóc của hắn liền mạch vô cùng, chứng tỏ trên đoạn đường đến đây, hắn đã thực hiện nó vô số lần rồi ha.

Chỉ có điều, trang giai nhân dịu dàng thướt tha như dòng nước mùa thu kia, lại chẳng hề ngó ngàng đến, chỉ liếc mắt nhìn chàng trai trẻ một cái, sau đó liền bước xuống xe ngựa từ phía bên kia.

Chàng trai vẫn tươi cười đầy ôn nhu, không hề tỏ ra khó chịu khi bị hoàng bào nữ tử từ chối mình;

Đợi nàng bước qua bên này, hắn mới nhanh chân cầm theo chiếc ô lớn chạy đến, vội che lại mái tóc của nàng khỏi ánh mặt trời gay gắt trên cao kia;

Rồi vô cùng tự nhiên, hắn dịch gần đến gần nàng, không hề để ý ánh mắt lạnh lùng của cô gái, hắn thản nhiên sóng vai sánh bước cùng nàng;

Cả hai cùng nhau bước đến mái nhà tranh cạnh cổng vào Phương Thiên sơn môn.

"Da mặt tên nhóc này cũng đủ dày ha."

Một màn nâng niu cưng chìu tiểu nữ tử của chàng thanh niên trẻ tuổi đều bị hai tên đệ tử canh cổng thu vào mắt, khiến cho bọn họ phải âm thầm khen ngợi lớp da mặt của chàng trai kia một phen.

Chỉ là nhìn thấy cặp trai tài gái sắc sắp đi đến nơi, hai tên đệ tử canh cổng liền ngồi dựng lưng ngồi ngay ngắn nhìn thẳng về bọn họ.

Một tên cầm lên bút mực, mở ra cuốn sổ báo danh.

Một tên nghiêm trang chào hỏi:

- Hai vị đi chi mà trưa nắng chang chang thế này.

- Không sao không sao, chúng ta là có việc gấp, phải tranh thủ ngày đêm mới tới được.

Chàng thanh niên trẻ tuổi đã đẹp trai sẵn rồi, khi hắn nở nụ cười lại càng cuốn hút người đối diện hơn, nụ cười tỏa nắng ấm áp như gió mùa xuân kia ngay lập tức thu được hảo cảm của hai tên đệ tử canh cổng.

- Ồ, hai vị là ai, đến đây có việc gì mà phải gấp như vậy?

Tên đệ tử tra hỏi này, bị khuôn mặt tươi cười của chàng trai cảm hóa, giọng nói dịu đi không ít, từ tốn hỏi.

- Ta là Vân Trung Hậu, Chưởng môn nhân của Lưu Thủy Tiên Trì, còn đây là...

Không sai, chàng trai trẻ với mái tóc phiêu dật, có vẻ ngoài anh tuấn phi phàm, khí chất xuất trần lãng tử này;

Không ai khác, chính là Vân Trung Hậu, Mỹ Nam Nhân của chúng ta đấy.

Hắn chỉ vào mình tự giới thiệu, tuy thân là chưởng môn nhân, đức cao vọng trọng, nhưng ngữ khí khi nói chuyện với đệ tử canh cổng của nhà người ta vẫn hòa nhã lễ độ vô cùng.

Khiến cho hai tên đệ tử canh cổng vốn đã có hảo cảm với hắn, lại càng nhìn hắn vừa mắt hơn.

Không hổ là chưởng môn nhân của một trong Tứ Đại Đệ Nhất môn phái nha.

Nói rồi, hắn lại chỉ về phía giai nhân bên cạnh, ôn nhu nói:

- Nàng là tiểu tổ tông "của ta", anh danh Mộc Chân Chiêu.

- Hừ, lưu manh...

Tiểu Chiêu hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn hắn một cái.

Thằng lưu manh da mặt dày như tường thành này, đã gọi mình là "tiểu tổ tông", lại còn nhấn mạnh hai chữ "của ta" nữa, nghe sao cũng thấy mười phần ám muội hết.

- Ồ...

Hai tên đệ tử canh cổng nghe vậy liền ồ lên, cẩn thận đánh giá Tiểu Chiêu một vòng, sau đó ánh mắt đầy vẻ hiểu ra, ý vị thâm trường nháy mắt với Vân Trung Hậu.

- Hì hì...

Vân Trung Hậu không để ý ánh mắt muốn giết người của giai nhân bên cạnh, cười hì hì hí háy mắt đáp lại bọn họ.

Sau đó liền thu lại ý cười trên mặt, lễ độ nói:

- Ta có việc cần bàn gấp với Anh Kiệt sư huynh, phiền các ngươi báo giùm anh ấy một tiếng.

Tiểu Chiêu đứng cạnh hắn, đáy lòng thầm mắng con hàng này quả thật vô liêm sỉ đến cực điểm.

Dám gọi người của môn phái khác là sư huynh để kéo gần khoảng cách, đúng là chỉ có cái miệng không vành của thằng này mới phun ra được.

- Muốn gặp chưởng môn nhân à?

Việt Hùng, tên đệ tử nãy giờ ra mặt nói chuyện với Vân Trung Hậu, nhìn hắn đầy ái ngại nói:

- Ngài ấy đang bận tiếp khách mất rồi, hôm nay không tiện gặp người ngoài.

- Ách... là gặp ai vậy?

- Lão tổ tông của Kỳ Linh Sơn.

Việt Hùng nghiêm túc đáp.

Dù sao Vân Trung Hậu cũng là chưởng môn của Tiên Trì, không nhất thiết phải giấu việc này, lại vừa có thể lấy lão tổ của Kỳ Linh Sơn ra để đuổi hắn đi nữa, Việt Hùng không ngại nói thẳng ra luôn.

- Là Kỳ Dật lão tổ à.

Vân Trung Hậu vừa nghe liền biết, nếu nói lão tổ tông của Kỳ Linh Sơn rảnh rỗi chạy đến nhà người ta, thì chỉ có mỗi Kinh Lý Kỳ Dậy chứ không còn ai khác nữa.

Hắn liền vui mừng nói:

- Tốt lắm, vừa đúng lúc ta cũng muốn bàn chuyện này với lão. Các ngươi cứ việc báo với hai người bọn họ.

- Vân Trung Hậu có chuyện trọng đại muốn bàn gấp. Chắc chắn bọn họ sẽ chịu gặp ta.

- Vậy à?

Hai tên canh cổng quay sang nhìn nhau, Việt Hùng bí mật đánh mắt với đồng bạn một cái, sau đó quay sang nhìn hai người Vân Trung Hậu nói:

- Các vị qua bên đình nghỉ mát ngồi đợi đi, để ta lên báo với chưởng môn.

Nói xong liền đứng dậy, trước khi chạy vào sơn môn còn không quên dặn dò với bạn mình:

- Việt Hưng đun nước pha trà mời khách giùm ta nhé.

...

- Bọn nó đã tới?

- Dạ đúng ạ, đệ tử đã để hai người bọn họ ngồi đợi dưới chân núi rồi ạ.

- Tốt, ngươi cứ để hai đứa nó đợi ở dưới đó hai tiếng đồng hồ, rồi hẵng cho bọn nó lên.

- Vâng ạ.

...

"Mẹ kiếp hai thằng già mắc dịch, để bố mày đợi lâu lắm rồi nhé".

Ngồi trong đình nghỉ mát dưới chân núi, Vân Trung Hậu liên tục chọc cười Tiểu Chiêu, nhưng đáp lại hắn chỉ là ánh mắt hờ hững cùng khuôn mặt lạnh lùng của nàng;

Đã thế, hắn còn phải đợi tên đệ tử canh cổng đã đi gần hai tiếng rồi chưa thấy quay lại nữa;

Khiến cho Mỹ Nam Nhân của chúng ta trong lòng ôm một bụng lửa giận, căm tức đến ngứa răng âm thầm mắng chửi một hồi...

----*----

Vương Nhàn: Đẹp trai, hảo mặt dày, hảo liếm chó nha, bái phục bái phục hahaha...

Bình Luận (0)
Comment