- Ặc...ặc...đại nhân... tha mạng...
Trong con hẻm nhỏ sau lưng Xuân Tiêu Viện.
Mở ra nắp mật đạo, Niêm Duật lão giả từng li từng tí một mò mẫm bò lên mặt đất, khẽ khàng đậy lại nắp mật đạo, sao đó lão mới đứng dựa lưng sát vào tường vây, nín thở lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Phù!!!
Qua hồi lâu, sau khi không cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào, lão mới thầm hô may mắn thở phù một cái, rồi quay người định đi ra khỏi con hẻm.
Thế nhưng...
- Hắc hắc hắc...
Chỉ vừa xoay người, sau lưng lão liền vang lên tiếng cười khàn khàn đầy lạnh lẽo, khiến Niêm Duật lão giả rợn tóc gáy, lông tơ dựng ngược lên, kinh hãi quay đầu lại.
Trước mặt lão là một người mà lão không bao giờ nghĩ là hắn sẽ tìm đến mình đâu.
Đập vào mắt Niêm Duật là tà áo choàng đen đang nhẹ nhàng uốn lượn, bên trong lớp áo rộng là một mảnh đen kịt, khiến cho người khác dù có tinh mắt đến đâu, cũng không thể nhìn ra sau lớp áo choàng đó là người hay là quỷ.
Trông thấy thanh đại hắc đao giắt sau lưng chiếc áo choàng đen kia, lão lập tức nhận ra người đứng đối diện mình là ai.
Không khỏi biến sắc mặt lắp bắp:
- Hắc... Hắc Sát Ma Ảnh.
- Khà khà, hai con chuột chết các ngươi ẩn núp cũng thật kỹ đó.
Hai con chuột?!?
Ngay lập tức, Niêm Duật biết hai người bọn lão đã bị Hắc Sát Ma Ảnh phát hiện rồi.
Vội vàng đưa tay vào ngực áo, lão định rút ra pháo hiệu, đánh nổ nó để thông báo nguy hiểm cho Niêm Diệu lão giả ở bên dưới mật thất.
Chỉ là...
Vụt...
Không đợi Niêm Duật lão giả cấp báo, thân ảnh áo choàng đen đã lao vút đến, tốc độ quá nhanh, khoảng cách năm mét chỉ trong chớp mắt đã bị thu hẹp lại.
Niêm Duật chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay đen kịt như móng vuốt của ác quỷ từ trong hố sâu địa ngục vươn ra, tóm chặt lấy cổ mình.
Rắc...
Lực lượng khủng bố từ lòng bàn tay lạnh lẽo kia, dễ dàng chế trụ một cường giả Thiên cấp Song Ý như lão, đem cả khối xương già nhấc bổng lên trời.
Mặc kệ lão vùng vẫy hai chân cố hết sức giãy giụa, cũng không thể may mắn tránh thoát.
- A... cứu...mạng...
Rắc...
Niêm Duật cảm giác như cổ họng mình sắp bị bẽ gãy đến nơi, cơn đau đớn đến tận xương tủy khiến hai tay lão theo bản năng nắm lấy bàn tay đen kịt kia, hy vọng sẽ đem nó rút ra khỏi cổ họng mình.
Chỉ là lão càng vùng vẫy giãy giụa, bàn tay kia lại càng bóp chặt lại hơn, Niêm Duật lão giả có thể dễ dàng nghe được âm thanh của từng đốt xương cổ mình cạo vào nhau nghe răng rắc liên hồi.
Sau một hồi ngoe nguẩy giãy chết, lão lúc này như một con cá mắc cạn, chỉ có thể vô lực buông thõng hai tay hai chân, há hốc mồm tranh thủ hút lấy từng ngụm không khí ít ỏi xung quanh.
Cặp mắt già trợn ngược lên, khuôn mặt vì bị nghẹt thở mà từ hồng hào chuyển thành bầm tím như một người sắp chết...
- Ặc...ặc...ặc...
Cổ họng lão chỉ có thể phát ra những tiếng ặc ặc đứt quãng, Niêm Duật lúc này có cảm giác linh hồn mình sắp xuất khiếu đến nơi, cơn đau nhức khủng bố nơi cổ họng khiến cả người lão tê dại đi.
Lúc não hải vì bị thiếu dưỡng khí mà sắp mất đi toàn bộ tri giác...
Thì...
Phịch...
Như một con chó chết, Niêm Duật lão giả đáng thương bị người áo đen ném phịch trên nền đất cứng rắn.
Một lúc lâu sau, Niêm Duật lão giả mới giật mình tỉnh lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thấm ướt cả áo trong áo lẫn ngoài lão, khiến cho lão giống như vừa mới tắm xong một lượt vậy.
Nhưng chỉ có mình lão biết, mình vừa dạo qua Quỷ Môn Quan một vòng nha.
Hộc hộc hộc...
Tham lam hít thở không khí trong lành xung quanh một hồi, lão thầm hô may mắn vì mình tìm được đường sống trong chỗ chết.
Liền vội vàng quỳ lạy, liên tục dập đầu hướng người áo đen cầu xin:
- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng...
- Hắc hắc...
Tiếng cười lạnh lẽo một lần nữa vang lên, khiến cho Niêm Duật lão giả đáy lòng rét lạnh, sờ lên cổ họng vẫn còn ẩn ẩn đau, trải nghiệm như muốn bị bẻ gãy làm đôi vừa rồi, khiến lão nhịn không được mà rùng mình ớn lạnh một cái.
Lại vội dập đầu bái lạy:
- Cầu xin đại nhân tha cho lão nô một mạng chó, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa cho đại nhân ạ...
- Rất tốt, ta rất thích làm việc với những người thông minh như ngươi.
Thân ảnh bên trong chiếc áo choàng đen cười lạnh lùng, khàn khàn khen ngợi.
- Cảm tạ đại nhân đã tha mạng.
Niêm Duật lập tức nghe ra ẩn ý bên trong lời nói của người áo đen, mau chóng nằm thụp xuống đất, cao giọng hô:
- Cẩn tuân đại nhân mệnh lệnh. Chỉ cần đại nhân có gì phân phó, lão nô dù lao đầu vào núi lửa cũng không chối từ.
- Tốt, ngươi đã thức thời như vậy, ta cũng không làm khó ngươi.
Hắc Sát Ma Ảnh giọng nói khàn khàn mở miệng:
- Ta cần ngươi lấy chiếc vòng tay của Tiểu Chiêu đưa cho Tiểu Tuyết.
Tiểu Chiêu?!?
Tiểu Tuyết?!?
Niêm Duật cứ như nghe được thiên cơ, trên đầu hiện lên vô số dấu chẩm hỏi, không biết rốt cuộc hai người Hắc Sát Ma Ảnh đang nói đến là ai.
Từng giọt mồ hôi nóng hổi trên vầng trán nhăn nheo tuôn ra như suối chảy, trong đầu lão nhảy số liên tục;
Phải mất một lúc lâu lão mới dám ngẩng đầu lên, ngập ngừng dò hỏi:
- Ý ngài là, ta phải trộm chiếc vòng tay của Mộc Chân Chiêu đưa cho nữ tu chân kia ạ?
- Đúng vậy, ngươi thông minh lắm, hắc hắc.
Không cần nhìn rõ cũng biết, Niêm Duật lão giả có thể cảm nhận được, dưới chiếc mũ đen rộng vành Hắc Sát Ma Ảnh đang nhe răng cười cười nhìn mình.
Lão tóc gáy không nhịn được mà vô thức dựng ngược lên.
Rùng mình ớn lạnh một cái, lão mới khóc không ra nước mắt, đáng thương kể khổ:
- Nhưng chiếc vòng tay chỉ có một cái, ta trộm đi nhất định sẽ bị con bé đó phát hiện...
Không đợi Niêm Duật khóc lóc kể lể cho hết câu, người đối diện đã vung tay cắt đứt lời:
- Ngươi không phải lo. Ta đã chuẩn bị trước.
Nói rồi, người áo đen như làm ảo thuật rút ra một chiếc vòng tay màu xanh ngọc đưa qua, giống y như đúc cái của Mộc Chân Chiêu, chậm rãi nói:
- Ngươi lựa cơ hội mà đem nó đánh tráo, sẽ không ai có thể nhìn ra thật giả. Sau đó ngươi hãy đem hàng thật trao cho Tiểu Tuyết.
- A.
Niêm Duật lão giả buộc miệng hô một tiếng, cẩn thận thu chiếc vòng tay từ người áo đen, đem nó giấu thật kỹ sâu trong ngực áo mình.
- Đại nhân...
Chỉ là khi lão ngẩng đầu lên, trước mặt đã trống trơn, Hắc Sát Ma Ảnh mới vừa đứng đó đã vô thanh vô thức biến mất, cứ như chưa từng xuất hiện bao giờ vậy.
Ánh mắt khẽ đảo qua, Niêm Duật liền nhìn thấy một chiếc lọ ngọc màu hồng phấn nằm ngay ngắn dưới chân mình.
Vội vàng chụp lấy, lão nhanh chóng mở nút ra, một mùi hương bạc hà xông lên mũi, khiến lão mừng rỡ như điên.
Vươn ngón tay vào bên trong, cẩn thận nâng niu móc ra một ít sáp cao, lão mau chóng xoa lên cổ mình.
- Ư a...
Cao thuốc nhanh chóng ngấm vào da thịt, một cảm giác mát lạnh vô cùng sảng khoái xông lên óc khiến lão nhịn không được mà rên rỉ một tiếng.
Cơn đau vẫn còn ẩn ẩn nơi cổ họng ngay lập tức tan biến, vết bầm tím cũng đã biến mất sạch sẽ, một chút dấu vết cũng không còn, Niêm Duật lão giả thầm khen thuốc cao này quả thực thần kỳ nha.
Nhìn trong lọ ngọc vẫn còn hơn một nửa sáp cao, ánh mắt lão không khỏi sáng rực lên, như giấu của quý mà đem nó nhét sâu vào trong lồng ngực.
- Thuốc này rất quý nha, sau này chẳng may bị thương vẫn có thể dùng đến đấy...
Niêm Duật nhỏ giọng thì thầm, sau đó liền dập đầu bái lạy, hướng về không trung cao giọng hô:
- Cảm tạ đại nhân ban thuốc, lão nô nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.
Liên quan đến mạng nhỏ của mình, lão tất nhiên không dám trái ý người áo đen;
Ai biết Hắc Sát Ma Ảnh có lại lần nữa xuất hiện, đột ngột đem lão bóp chết hay không.
Còn vì sao Hắc Sát Ma Ảnh lại bảo mình phải trộm chiếc vòng tay của Mộc Chân Chiêu, để đưa cho nữ tu chân kia thì lão không dám nghĩ nhiều.
Ai biết tính toán của một tồn tại quái vật khủng bố như vậy cơ chứ?
Cứ theo lệnh mà làm cho chắc, biết quá nhiều cũng không tốt.
Không cẩn thận là đem mạng già của mình chơi chết đó.
Trong đầu nhảy số liên tục, ngàn vạn ý niệm lướt nhanh qua não hải, Niêm Duật lão giả vội vàng mở nắp mật đạo;
Như một con chuột chết chui xuống mật thất, ẩn nấp thật kỹ.
Chỉ chờ đến ngày Vân Trung Hậu dẫn theo Mộc Chân Chiêu đến tìm hai lão là được.
----*----
- Dù gì ta cũng là lão tổ tông Thiên cấp Song Ý cảnh.
Niêm Duật lão giả đáng thương hề hề tự nhủ:
- Nhưng sao cứ có cảm mình như con kiến hôi, tùy thời bị giẫm chết thế này.