Tiểu Chiêu đang tập trung múa kiếm đối chiến với liên hoàn thương cùng Cửu Liên Hoa pháp trận đến nhập thần;
Thì trong khoảnh khắc một phần tỷ giây, nàng có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong mắt Kiều Nhan, có một mũi kiếm như độc xà lặng lẽ bay đến sau lưng mình;
Lấy tốc độ như hồng lôi thiểm điện lao vút tới, như muốn một kiếm đâm xuyên qua lồng ngực nàng.
- Hừ, Tu Chân giả hèn hạ.
Tiểu Chiêu như đã đoán trước được một màn này, không kinh không ngạc ung dung nghiêng cong người, một cước đá vào thân hắc thương của Kiều Nhan, ngửa người về phía sau tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, vung trường kiếm ngược ra sau đâm thẳng vào mũi kiếm định ám toán mình kia.
Keng
- Wowww, quá đẹp quá hay đi...
Đám đông quan chiến trông thấy Tiểu Chiêu dáng người uyển chuyển, kiếm chiêu ảo diệu đẹp mắt, bị trước sau giáp công nhưng vẫn nhẹ nhàng đối chiến, không khỏi ồ lên khen ngợi không hết lời.
- Ách...cái gì đó?!?
- TRỜI ƠIIIII
- PHI KIẾMMMM
- ĐÚNG RỒI, LÀ PHI KIẾM...
Chỉ là đến khi bọn họ giật mình nhìn kỹ lại, thì mới thấy mũi kiếm như rắn độc kia khéo léo chuyển hướng, bay xéo lên trời tránh đi Mộc Chân Kiếm của Tiểu Chiêu.
Vốn tưởng rằng nó sẽ theo quán tính mà bay vọt qua luôn.
Nhưng không...
Thanh trường kiếm một mình trơ trọi, không có người xử kiếm, thế nhưng nó như có mắt mà bay lượn trên không trung, vòng quanh Nhân Trung Long Đài một vòng;
Rồi mới lấy tốc độ nhanh khủng khiếp, như kinh lôi trên thượng thiên giáng thẳng xuống, lực đạo khủng bố uy mãnh vô địch;
Không chỉ muốn đâm xuyên đầu lâu Tiểu Chiêu, mà dường như nó muốn đem cả tòa lôi đài to lớn đánh nổ thành trăm nghìn mảnh mới đặng.
- Hừ, trò vặt.
Nhếch môi cười nhạt, Tiểu Chiêu vung trường kiếm đâm thẳng lên, cứng đối cứng cùng phi kiếm.
Keng...
Ầmmm
Hai mũi kiếm sắc bén kinh người, cứng rắn kinh thiên đâm thẳng vào nhau, nghe keng một tiếng cực kỳ chói tai, không khí ở nơi va chạm bị nghiền nát nổ ầm một tiếng đinh tai nhức óc.
Sóng xung kích từ nơi không khí bị nghiền nát quét ngang qua bốn phía xung quanh, thổi tung y phục của tất cả chúng nhân, tóc mai bay tán loạn.
Khiến cho bọn họ nhịn không được mà đáy lòng dâng lên từng đợt sóng to gió lớn, khiếp sợ bật hỏi:
- Tu Chân Giả đến rồi ư?
- Tu Chân giả ở nơi nào vậy?
Không để bọn họ phải thắc mắc quá lâu, thanh phi kiếm khủng bố tuyệt luân sau khi bị Tiểu Chiêu cản lại, liền nhanh chóng rút lui bay ngược lên, rồi như có mắt mà tự động bay về phía chủ nhân của nó;
Đang đứng ngay trên Kim Quy Võ Đài kia.
- Là Diệc Vân Tuyết.
- Trường kiếm của cô ta vừa bị đánh nát, bây giờ lại có thêm một thanh, nhất định là giấu trong túi trữ vật rồi.
- Đúng vậy, chỉ có phi kiếm mới có thể bay lượn như chim như vậy được.
- Diệc Vân Tuyết là nữ tu chân kia nha.
- CHA MẸ ƠI, TU CHÂN GIẢ CHÍNH LÀ CÔ TA Ư
Đám đông lập tức ồn ào bàn tán ầm ĩ như vỡ chợ, có người nhịn không được mà ngoác rộng mồm điên cuồng gào thét.
Toàn trường lập tức rơi vào trong một mảnh hỗn loạn.
- Diệc Vân Tuyết, cô đã bị tước tư cách tranh đoạt Nhân Trung Long Đài rồi.
Một vị khách quý ngồi ở dãy ghế cao nhất trên Đài Quan Chiến, trông thấy Diệc Vân Tuyết lại lần nữa muốn ra tay liền tức giận đứng dậy vung tay hét lớn:
- Mau cút xuống nếu không chúng ta giết ngươi.
- Giết ta...
Diệc Vân Tuyết ánh mắt lóe lên sát khí, quay đầu nhìn về phía Đài Quan Chiến, rét căm căm hừ lạnh.
Nàng không nói một lời, hai ngón tay kết kiếm quyết chỉ thẳng vào tên khách quý nọ.
Vút
Phi kiếm hưởng ứng reo lên một tiếng, sau đó theo chỉ dẫn của nàng mà phóng thẳng qua.
- A...
Tốc độ bay của phi kiếm quá nhanh, mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì đã thấy một cái đầu lâu kéo theo cột máu đỏ lòm bay lên trời.
Tên khách quý ngu ngốc còn chưa kịp hét lên cầu cứu, đã một hơi toi mạng, đầu lìa khỏi cổ chết không kịp ngáp luôn vậy.
- Khốn kiếp, Tu Chân giả đáng chết.
- Nữ tu chân ác độc, mau cút khỏi đây đê...
- Giết cô ta...
- Giết Diệc Vân Tuyết.
- Giết nữ Tu Chân...
Đám khách nhân trên Đài Quan Chiến bị phi kiếm dọa cho muốn tòe ra quần, liền vội vàng rút ra binh khí hộ thân, vừa trân gân trân cổ khàn giọng gào khóc.
Tiếc là trên đài quan chiến chỉ toàn là cao thủ Địa cấp mà thôi, căn bản là không một ai có thể chống đỡ được phi kiếm hết.
- Hừ, đám sâu kiến giòi bọ các ngươi mà cũng dám mạo phạm ta, chết hết đi.
Diệc Vân Tuyết không ngần ngại mở ra đại sát tràng, phi kiếm như độc xà cuốn qua, kéo theo hai cái đầu lâu của hai tên to mồm nhất bay lên.
- Á...
- Ma Nữ điên rồi, mau chạy thôi...
- Lão tổ ơi mau cứu ta...
- Cứu mạng...
- Tha mạng...
Đám khách quý ăn mặc lòe loẹt, vừa rồi còn hung hăng gào thét;
Sau khi thấy phi kiếm chặt đầu bọn họ như chặt cổ gà, liền kinh hãi quay người bỏ chạy, hận không thể mọc thêm ra chục cái chân để nhanh chóng đào tẩu khỏi lò mổ này.
- Lão tổ cứu mạng...
- Cha mẹ ơi cứu mạng..
- Tha mạng...
Đám khách quý vừa la hét gào khóc, vừa tranh nhau tung người nhảy khỏi Quan Chiến Đài, chân mới chạm đất liền cắm đầu chạy thục mạng, không dám nhìn lại một chút nào.
- ÁC TẶC TO GAN...
- CHỚ CÓ CÀN RỠ...
Từng tiếng hét lớn vang lên, từng thân ảnh già nua từ xa phóng đến, rút ra binh khí nhảy lên Kim Quy Võ Đài, đứng vây quanh Diệc Vân Tuyết;
Ánh mắt từng người đều rực lên lửa nóng, nhìn chằm chằm nàng như thể đang trông thấy một núi bảo vật vậy.
Quả thật như thế, chỉ cần đám lão già này bắt được nàng, moi ra pháp quyết tu chân từ miệng Vân Tuyết, thì con đường tu tiên trường sinh bất tử sẽ lập tức rộng mở ngay trước mắt bọn họ rồi.
Mấy cái lão già này cũng không phải người xa lạ gì, hai lão Niêm Diệu Niêm Duật núi Cửu U, một lão giả Thiên cấp Tam Ý của Phương Thiên môn;
Hai lão già Kinh Lý Kỳ Dật cùng Kinh Linh Hy Tùng của Kỳ Linh Sơn nữa, tổng cộng năm người đứng vây quanh Diệc Vân Tuyết.
Vân Tuyết trông thấy hai lão già Niêm Diệu liền lạnh lùng cười nhạt, liếc mắt về phía Quan Chiến Đài phía đối diện;
Nơi đó sau khi đám khách quý bỏ chạy hết, chỉ còn lại mấy cái xác không đầu cùng bốn người thôi.
Vương Nhàn Như Ngọc Bánh Bao Hấp ở một bên không nói, còn một bên khác, là chàng thanh niên trẻ tuổi anh tuấn phi phàm, mái tóc dài phiêu dật đang nhìn chằm chằm vào Diệc Vân Tuyết.
- Nữ tu chân ác độc, hôm nay là tử kỳ của người rồi nha.
Vân Trung Hậu không sợ chết cười to lớn tiếng nói.
- Hừ, thằng ranh con mày lừa được không ít kẻ ngu ngốc nhỉ?
Diệc Vân Tuyết nhếch môi khinh thường đáp lời.
- Khốn kiếp, chết đến nơi mà còn dám láo toét, khoát lác không biết ngượng mồm.
Phương Thiên môn lão giả mắt già trừng to, giận dữ gầm lên.
Sau đó liền đánh mắt với hai lão tổ của Kỳ Linh Sơn.
Ba người đồng loạt rút ra trường kiếm, phẫn nộ rống lớn:
- CHẾT ĐI...
Vụt vụt vụt
Ba lão tuy già nhưng không yếu, ra tay hung mãnh bạo lực, như cuồng phong loạn vũ đánh tới, khí thế băng thiên liệt địa như muốn đem cả bầu trời lật ngược mới thôi.
Tiếng gió rít lên vù vù, chân khí phóng ra như lốc xoáy quét ngang trời xanh, như hỏa diễm ngùn ngụt bốc cháy;
Chỉ có ba người bọn lão thôi, nhưng tràng cảnh đồ sộ lăng liệt vạn phần, khí thế kinh thiên địa khiếp quỷ thần, khiến cho đám đông ở bên dưới không khỏi âm thầm khiếp sợ, kinh hãi than thở:
- Không hổ là cường giả Thiên cấp Tam Ý, ra tay thật là ác liệt nha...
----*----
Thế nhưng, một màn kế tiếp lại vượt ngoài dự đoán của mọi người, chỉ nghe hai lão giả Niêm Diệu kích nộ gầm thét:
- MẸ KIẾPPPPP, LŨ CHÓ MÁ CHÚNG BÂY...