- Cậu… cậu…cậu...
Mụ chủ quán kinh hãi nhìn chàng thiếu niên, mụ bị hắn dọa sắp rớt tim rồi.
Ba mẹ chàng trai này mà biết, kiểu gì cũng đến dở cái tiệm này của ả.
- Con mụ điên này.
Vương Nhàn tức giận nghiến răng ken két.
Hôm qua xe vừa đến cô nhi viện Thiên Âm, hắn liền tìm quán trọ gần đây nghỉ ngơi. Sáng sớm dậy đói bụng tính ra đường làm bát phở, ai ngờ trông thấy cảnh tượng vô cùng máu chó như thế này.
Chưa kịp xực bát phở cho ấm bụng, đã bị con mụ điên này làm cho giận no.
Nhìn hai cô bé gầy yếu mới 12 tuổi mắt đỏ hoe, lại trông thấy nồi nước lèo đang sôi ùng ục trên bếp lửa, hắn tức muốn nổ phổi.
May là hắn đỡ kịp, không thì xác định khuôn mặt hai cô bé này hôm nay coi như phế bỏ.
"Thật con mẹ nó quá ác độc. Hết thuốc chữa rồi!"
Chát! Ầm!
Vương Nhàn phẫn nộ vung tay quăng bạt tai tới. Mụ chủ quán lãnh trọn cú tát như sấm sét văng một vòng, đập vào kệ đựng gia vị bất tỉnh nhân sự. Nồi niêu xoong chảo văng tứ tung đổ loảng xoảng.
Ai bảo hắn không đánh phụ nữ?!?
Năm xưa không thiếu phụ nữ muốn lấy đầu hắn, hắn phản sát lẫn bắt giữ dùng mười ngón tay cũng không đếm hết.
Giờ tát con mụ điên này một cái, cũng đã là nương tay lắm rồi.
Bất quá, hai cô bé đứng bên cạnh thì kinh hãi rụt người lại, ôm lấy nhau run rẩy.
Nhìn người phụ nữ nằm dưới đất không động đậy, khóe miệng trào ra máu tươi, hai nàng sợ đến mức ngây người. Tưởng rằng mụ chủ quán đã bị tát chết.
- Đi thôi.
Vương Nhàn lúc này mới hạ hỏa, nắm lấy tay hai cô bé, nghênh ngang rời đi.
…
- Oápppp!
Lão Tiêu vừa ngủ dậy, định qua phòng thiếu gia bàn công việc, đã thấy từ xa hắn kéo hai cô bé bước đến rồi.
Mặt mũi bạn Vương hằm hằm để lại một câu:
- Chú Tiêu à, có đi ăn sáng nhớ mang về cho tôi luôn hai phần.
Sau đó dẫn người vào phòng, đóng sầm cửa lại.
- Ủa…cái này…cái kia…là cái nào…
Lão Tiêu kinh ngạc lắp bắp.
" Không lẽ mới sáng sớm thiếu gia đã phát rồ, tinh trùng thượng não muốn phi song mã?!?"
Ý dâm thế thôi, chứ lão tin tưởng vào nhân phẩm của thiếu gia nhà mình.
Mà hắn có phi song mã thật thì thế nào, lão già đây cũng không ngại được bồng cháu sớm, hắc hắc.
Lão Tiêu không coi là một chuyện, tỉnh bơ quay người đi.
…
- Hai em uống nước đi.
Vương Nhàn rót hai ly nước đưa qua.
Hai cô bé đưa tay cầm lấy nhưng không uống, từ lúc vào phòng đến giờ vẫn cúi đầu không dám ngẩng mặt lên, hai trái tim nhỏ đang nhảy bang bang trong lồng ngực.
- Cậu nói đi.
Lý Như Ngọc huých bạn mình, nhỏ giọng lí nhí.
Ngày thường nhỏ bạn mình vẫn mạnh miệng lắm mà, sao giờ lại ngậm như hến thế này, hic.
- Cậu nói đi.
Kiều Ân huých lại.
….
Vương Nhàn nhìn hai nàng chọc chọc nhau, thầm buồn cười.
Nhất là cô bé tóc đuôi ngựa kia, nãy còn mắng chửi người khác như tát nước, thế mà giờ lại im thin thít không dám mở lời.
Sau một hồi như sực nhớ ra điều gì, Trần Kiều Ân mới lấy hết can đảm ngước đầu lên, lắp bắp hỏi:
- Còn…sống…chứ?
- Ừ, không chết được.
Vương Nhàn nhìn khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn, đang lo lắng đến trắng bệch mà mỉm cười đáp.
Nghe được đáp án mình đang mong đợi, hai cơ thể căng cứng cũng dần thả lỏng.
Dù sao hai nàng vẫn còn nhỏ, dẫu giận mụ chủ quán đến đâu, chỉ cần đòi lại được tiền là thỏa mãn rồi, không đến mức phải lấy luôn tính mạng của mụ.
Huống hồ luật pháp nghiêm minh, nghiêm cấm giết người, nãy trông thấy mụ già kia không động đậy, các nàng sợ vì mình mà hắn phải vào tù mất.
Vương Nhàn hài lòng xoa xoa đầu hai cô bé, lương thiện thanh thuần đáng yêu, lại biết nghĩ cho hắn.
Hơi ấm từ bàn tay truyền vào khiến hai cô bé dần bình tĩnh lại, đợi Vương Nhàn rút tay về mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lúc này hắn mới cơ hội quan sát kỹ hai cô bé.
Cô bé ngồi bên phải để tóc đuôi ngựa đến vai là người đã mắng mụ chủ quán kia, khuôn mặt tròn tròn đáng yêu với cặp mắt to sáng rực, trông vô cùng lanh lợi.
(Tớ chính là Trần Kiều Ân, quá khen quá khen).
Cô bé tóc dài ngồi bên trái có khuôn mặt trái xoan, nước da trắng bóc trông như một khối ngọc bích vậy.
(Còn mình là Lý Như Ngọc, quá ngại quá ngại).
Vương Nhàn trong lòng tấm tắc khen, hai tiểu mỹ nhân này lớn lên chắc chắn sẽ khiến giang hồ một phen đại loạn đây.
- Hai em tên gì?
Vương Nhàn nhẹ nhàng hỏi.
- Em Trần Kiều Ân.
- Em Lý Như Ngọc.
…
Hai cô bé như hai con chim nhỏ, ríu rít kể về chuyện của mình, Vương Nhàn ở bên cạnh say sưa lắng nghe.
Trần Kiều Ân, mồ côi từ nhỏ, sống tại cô nhi viện Thiên Âm, tính cách bốc đồng thẳng thắn không chịu thua thiệt. Bởi cá tính như vậy nên nàng ít được các mẹ trong viện chăm sóc bằng những đứa trẻ khác.
Người thân duy nhất của nàng là cô bạn tốt mới quen được hơn một năm này:
- Lý Như Ngọc -
Người cũng như tên, tiểu tinh linh từ nhỏ đã trắng trẻo xinh xắn như một khối ngọc bích vậy.
Tiếc là nhiều năm trước, mẹ nàng bỏ đi theo người đàn ông khác, bà nội không may phát bạo bệnh, tiền lương của bố không đủ để lo chi phí chữa bệnh cho bà nội nàng.
Còn tuyệt vọng hơn, hơn một năm trước bố cô bé bị tử vong do tai nạn lao động ở công trường, toàn bộ tiền bảo hiểm cũng chỉ đủ để chi trả viện phí cho nội cùng đám tang của ba, việc học của nàng giữa chừng đành dang dở.
May mắn thay, giáo viên chủ nhiệm xin được một suất vào trường tiểu học tình thương Thiên Âm của tập đoàn Vương thị, để nàng được tiếp tục đi học.
Nàng biết mình còn quá nhỏ, không thể kiếm được tiền lo cho bà nội, cũng may còn dì út ở lại chăm sóc thay nàng, nàng một mình lên đường tiến vào Thiên Âm nhập học, mong sớm ngày trưởng thành để có thể đi làm kiếm tiền gửi về quê.
Thế là, từ hơn một năm trước hai cô gái nhỏ lần đầu gặp nhau, chăm sóc lẫn nhau dần dần trở thành bạn tốt.
Vương Nhàn nghe đến đây không khỏi lại nổi giận, hận không thể quay lại quán phở đập cho hai vợ chồng mụ chủ quán thêm một trận nữa.
- Hức hức.
Trần Kiều Ân ở bên cạnh nghe Lý Như Ngọc kể về gia đình mình, không khỏi thương cảm bật khóc.
- Đừng khóc đừng khóc nhỏ. Chuyện qua lâu rồi mà.
Lý Như Ngọc ôm cô bạn mình, vỗ vỗ vai dỗ dành.
Cộc cộc!
- Thiếu gia, đồ ăn đã về rồi đây.
Tiếng lão Tiêu bên ngoài vang lên.
Hai cô gái nhỏ nghe có tiếng người bên ngoài, vội ngồi lên ngay ngắn, vừa chùi chùi khóe mắt còn đỏ hoe vừa sửa sang lại mái tóc.
Vương Nhàn bước đến mở cửa phòng, đem hai phần thức ăn để lên bàn, nhìn hai nàng một lượt.
Các em ăn sáng rồi nghỉ ngơi chút đi. Lát theo anh về trường.
Vương Nhàn mỉm cười nói với hai nàng.
Sau đó lấy từ trong balo một bộ đồ, hắn bước ra ngoài nhẹ khép cửa phòng lại, để lại không gian riêng cho hai cô bé.
Nãy giờ mải nói chuyện không để ý cả người nhơ nhớp, hắn qua mượn phòng lão Tiêu bên cạnh tắm một lượt.
Vừa tắm hắn vừa kể sơ lược về hai cô bé cho lão Tiêu nghe, lão Tiêu cũng thổn thức không thôi.
- Hai cô bé này thật thảm. Để lát nữa ta đưa cho hai đứa nó ít tiền.
Lão Tiêu nói.
- Không cần, tôi tự có sắp xếp khác.
Vương Nhàn một thân quần jeans áo sơ mi trắng từ phòng tắm bước ra, nghe vậy liền từ chối.
Vừa lau khô mái tóc còn ướt, hắn bình thản phân phó:
Chú xuống lo trả phòng đi, rồi chúng ta qua Thiên Âm một chuyến.
----*----