Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 128 - Chương 1673. Quả Nhiên Hắn Khác Biệt

Coong!

Cổ Ma lại chém lên trên Kim Văn Bá Thuẫn. Kim Văn Bá Thuẫn dội ngược sức mạnh trở lại nhưng không có tác dụng gì với Cổ Ma. Cuối cùng Kim Văn Bá Thuẫn không thể chịu được cú đánh, bị vỡ ra thành mấy mảnh, vỡ vụn trên cánh tay Hàn Sâm.

Hàn Sâm vô cùng đau lòng. Cổ Ma vẫn tiếp tục bám lấy hắn, điều này cũng khiến Hàn Sâm vô cùng khó chịu, nó lớn hơn nhiều so với mối đe doạ của các Thủy Tổ khác.

Nhưng đáng tiếc Hàn Sâm vẫn chưa nghĩ ra cách tiêu diệt Cổ Ma. Sức mạnh to lớn của Cổ Ma thì cũng thôi đi, Hàn Sâm vẫn có thể nghĩ cách ứng phó. Nhưng con lừa lông trắng hắn cưỡi thật sự rất linh hoạt. Hàn Sâm vẫn chưa nắm bắt được cơ hội có thể làm trọng thương Cổ Ma.

Dường như Vô Gian Khô Lâu Đại Đế bên trong tháp Thiên Mệnh đã cảm nhận được khí tức của Cổ Ma, lại trở nên gắt gỏng, không ngừng tấn công kết giới, muốn xông ra ngoài giết chết Cổ Ma.

Tất nhiên Hàn Sâm không chịu thả hắn ra ngoài. Nếu không phải thật sự không còn cách nào khác, Hàn Sâm vẫn không muốn tiết lộ chuyện hắn chính là Kim Tệ.

Tuy hắn không sợ bất cứ điều gì trong Tí Hộ Sở thứ tư, nhưng trong Liên Minh vẫn còn có một tổ chức Thần, mà bây giờ Hàn Sâm vẫn chưa có cách để ứng phó.

Nếu bọn chúng biết Hàn Sâm là Kim Tệ, nói không chừng rắc rối sẽ càng lớn hơn.

Cùng lúc đó, trong một căn cứ của Liên Minh, một sinh vật toàn thân màu đen hệt như một con hổ đi đến trước mặt người đàn ông trông giống như Thần Chỉ.

“Giáo quan, bọn chúng đã bắt đầu hành động rồi, chúng đang bao vây tấn công Hàn Sâm và Tí Hộ Sở Ly Ảnh.” Hắc Hổ nói. “Được rồi, vậy hãy bắt đầu hành động bên này đi.” Giáo quan để lộ vẻ

mặt hứng thú, lạnh nhạt nói một câu.

“Vâng, ta sẽ đến nhà họ Hàn ngay.” Hắc Hổ gầm nhẹ một tiếng, trên người hiện lên một bộ chiến giáp gen màu đen bao bọc lấy toàn bộ cơ thể. Xong xuôi, nó bay vút lên trời lao về phía nhà họ Hàn.

Hết chương 1672.

Chương 1673. Quả nhiên hắn khác biệt

Trong nhà cũ của nhà họ Hàn, Kỷ Yên Nhiên đang ôm Tiểu Hoa và nói chuyện với La Lam, Linh thì ngồi ở bên cạnh.

Đột nhiên La Lam đứng dậy khỏi ghế sô pha, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

Kỷ Yên Nhiên nhìn thấy sắc mặt của La Lam thì lập tức biết được đã xảy ra chuyện gì, vội vàng ôm lấy Tiểu Hoa cũng đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Đùng!

Một nửa căn nhà trực tiếp nổ tung lộ ra bầu trời bên ngoài, toàn bộ sân đều bị nổ tung, một con hổ màu đen to lớn hơn cả một nhân loại đang từ ngoài sân đang bước vào trong.

Trên người nó mặc một bộ áo giáp tinh thể. Trong lúc đi lại, nó không hề cứng nhắc như một cỗ máy thông minh.

“Đưa đứa trẻ đó cho ta.” Hắc Hổ vừa đi vừa lạnh lùng nhìn Tiểu Hoa nói.

“Một tên súc sinh mà dám giở thói ngang ngược trước mặt ta.” La Lam đứng chắn trước mặt Tiểu Hoa và Kỷ Yên Nhiên, lạnh lùng nói với Hắc Hổ, nhưng một tay lại để sau lưng ra hiệu cho Kỷ Yên Nhiên nhanh chóng đi khỏi đây.

Kỷ Yên Nhiên ôm Tiểu Hoa lùi lại phía sau. Nhưng không đợi đến lúc nàng ra khỏi căn phòng, con Hắc Hổ đó lập tức gầm lên một tiếng, bất ngờ lao tới.

Vì tốc độ quá nhanh, Kỷ Yên Nhiên chỉ thấy Hắc Hổ đột nhiên biến mất, trong lòng chợt cảm thấy lo lắng.

“Chết tiệt!” Vẻ mặt La Lam thay đổi, ngọc thủ vung ra, chỉ nghe thấy một tiếng coong, dường như bàn tay của nàng chém trúng thứ gì đó.

Cơ thể Hắc Hổ lóe lên, đầu hổ đã đến phía trước nhà. Cánh tay kia của La Lam đúng lúc chém lên trán Hắc Hổ, nhưng không hề gây thương tích gì cho Hắc Hổ, thậm chí còn không để lại dấu vết gì trên áo giáp.

La Lam không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ, sức mạnh Phi Thiên thật không hề có tác dụng gì với Hắc Hổ đang ở trước mặt.

Không phải sức mạnh Phi Thiên không có tác dụng, mà bởi vì thực lực của La Lam và Hắc Hổ quá chênh lệch, cho nên sức mạnh của sức mạnh Phi Thiên mới không có tác dụng, ngay cả áo giáp cũng không phá được.

Móng vuốt Hắc Hổ chớp lóe tóm lấy người La Lam, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường. Nó vượt qua Tí Hộ Sở thứ tư, lại lấy được chiến giáp gen từ giáo quan, sức mạnh đã là đỉnh cấp ở Liên Minh, làm sao có thể để ý đến một siêu việt giả nhỏ nhoi cơ chứ.

Một vuốt tùy ý của Hắc Hổ, La Lam cũng khó có thể chống đở, thậm chí còn không có cơ hội né tránh.

Coong!

Một thanh cốt đao xuất hiện dưới móng vuốt của Hắc Hổ. Linh cầm lấy cốt đao chặn lấy móng vuốt này của Hắc Hổ. Chẳng qua sức mạnh đó quá lớn, đánh bay Linh va vào người La Lam, cả hai cùng ngã văng ra ngoài.

Ầm!

Linh nhảy lên khỏi mặt đất, khóe miệng vẫn còn máu tươi chảy ra, nhưng máu tươi đó đã chuyển sang màu tím. Trong đồng tử cũng chảy ra màu tím giống như vậy. Màu tím đó lây lan nhanh chóng khiến cho †óc của nàng cũng hóa thành màu tím. Đồng thời một cặp sừng cong màu tím cũng mọc ra.

“Hả? Tộc Tu La sao?” Hắc Hổ hơi kinh ngạc, nhưng cũng không quan †âm lắm, tộc Tu La cũng được, nhận loại cũng được, chỉ cần chưa ngưng tụ ra chiến giáp gen thì nó đều không coi là gì cả.

Móng vuốt tăng thêm sức mạnh xé toạc không gian, lại vô về phía Linh.

Mái tóc tím của Linh bay lượn theo gió, người như điện chớp lóe qua móng vuốt của Hắc Hổ, đồng thời cốt đao cũng chém lên mặt Hắc Hổ.

Coong!

Sức mạnh Phi Thiên cộng thêm sức mạnh của cốt đao vẫn không thể chém rời được áo giáp đó. Hắc Hổ ngẩng đầu phản công, Linh lập tức bị chấn động bay ra ngoài, trực tiếp phá nát căn nhà.

La Lam bay đến lôi Linh ra từ đống đổ nát. Linh chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hắc Hổ nói: “Các ngươi đi ngay lập tức.”

Nói xong, bóng người Linh lóe lên, lao về phía Hắc Hổ.

La Lam cắn răng kéo Kỷ Yên Nhiên rời đi. Nhưng chưa chạy được bao xa, khi quay đầu nhìn lại thì lập tức nhìn thấy cơ thể của Linh đã bị xé rách bởi móng vuốt của Hắc Hổ, để lại trên cơ thể nàng ba vết thương sâu đến tận xương, máu tươi không ngừng tuôn ra.

Hơn nữa đây vẫn chỉ là trong tình huống Linh né tránh sức mạnh chính diện. Sức mạnh kinh khủng trực tiếp kéo dài ra hàng ngàn mét, đào nên một cái rãnh sâu hàng ngàn mét.

Nhìn thấy Linh không ngừng chảy máu và vẫn đang chiến đấu với Hắc Hổ, La Lam hét lên với Kỷ Yên Nhiên: “Đưa Tiểu Hoa rời khỏi đây, đừng quay đầu lại cho dù có chuyện gì xảy ra.”

Nói xong, La Lam quay người lao về phía Hắc Hổ, nàng biết Linh sắp không ngăn cản được Hắc Hổ nữa rồi.

“Mẹ!” Kỷ Yên Nhiên sợ hãi trong lòng .

“Vì Tiểu Hoa, đi” La Lam nói một câu nhưng không quay đầu lại, người đã bay lên trời, ngọc thủ ngưng tụ sức mạnh Phi Thiên chém về phía đỉnh đầu của Hắc Hổ.

Coong!

Đáng tiếc La Lam cũng chỉ là siêu việt giả, còn chưa thăng cấp lên Bán Thần, sức mạnh của nàng còn kém xa so với Hắc Hổ mặc chiến giáp gen, nàng chém vào đấu Hắc Hổ nhưng không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Hắc Hổ bị La Lam chọc tức, nó dùng móng vuốt công kích ngược lại, La Lam hoàn toàn không kịp phản ứng. Linh bay người lao đến đẩy La Lam ra ngoài, trên lưng lập tức bị cào thành vài vết máu, lực cào kinh khủng trực tiếp được vung ra, chia tòa nhà mười mấy tầng gần đó thành mấy khối.

“Bịch!” Linh ngã xuống trước mặt La Lam, máu tươi trong miệng không ngừng trào ra, trên người nàng bị thương khắp nơi, thậm chí có thể nhìn thấy nội tạng từ vết thương trên bụng.

La Lam ôm lấy Linh, muốn đưa nàng thoát khỏi Hắc Hổ.

Hắc Hổ liếc nhìn Kỷ Yên Nhiên đang tháo chạy lên phi hành khí, hung dữ trừng mắt với La Lam và Linh, không có ý định giết họ nữa mà lao về phía Kỷ Yên Nhiên.

Coong!

Một thanh cốt đao xẹt qua không trung đập vào đỉnh đầu Hắc Hổ. Hắc Hổ quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Linh đang được La Lam đỡ, vẫn giữ nguyên tư thế ném đao.

Hắc Hổ vô cùng tức giận, dùng một móng vuốt vồ về phía phi hành khí, làm nổ tung chiếc phi hành khí Kỷ Yên Nhiên đang chuẩn bị leo lên. Sau đó quay người lao về phía Linh. Có vẻ như nhát dao đó của Linh đã hoàn toàn chọc giận nó, nó muốn giết Linh trước.

Linh đẩy La Lam ra, tự mình đối mặt với Hắc Hổ hung bạo, trên mặt không chút cảm xúc.

Ai biết được La Lam lại trở tay kéo nàng một cái, đẩy nàng sang một bên, cười bi thảm nói: “Ngươi sớm đã giống như con gái ruột của ta rồi. Trên đời này không có đạo lý nào mẹ nhìn con gái chết trước.”

Trên mặt Linh hầu như không bao giờ có cảm xúc, thế nhưng giờ đây lại lóe lên một chút tâm trạng phức tạp khó tả, giãy giụa đứng lên cứu La Lam, nhưng vết thương của nàng quá nặng, nàng vẫn chưa đứng lên được thì Hắc Hổ đã lao đến trước mặt La Lam.

Hắc Hổ định giết La Lam bằng một cào, nhưng đột nhiên dừng lại và quay đầu lại nhìn về hướng Kỷ Yên Nhiên.

Tiếng khóc của đứa trẻ Kỷ Yên Nhiên đang ôm trong lòng vang lên, đồng thời có một luồng khí tức kinh khủng đang lan ra, chính luồng khí tức đó khiến Hắc Hổ phải dừng lại.

Nhưng Hắc Hổ nhìn rõ được bắt nguồn của luồng khí tức đó, ánh mắt ngưng lại, lộ ra vẻ mặt khó tin.

Chỉ nhìn thấy toàn thân Tiểu Hoa tỏa ra thánh quan trắng chói lóa, đồng tử hoàn toàn rực sáng, mái tóc cũng biến thành màu trắng lóa rũ xuống đất, khí tức trên người không ngừng lớn mạnh.

“Quả nhiên hắn khác biệt…” Trong mắt Hắc Hổ lộ vẻ điên cưồng, liều mạng lao về phía Tiểu Hoa.

Coong!

Một chân nó vừa mới giơ lên thì đã lập tức cảm thấy đau nhói. Nhìn thấy La Lam đang chặt chân nó, tuy không thể làm nó tổn thương, nhưng lại khiến nó vô cùng khó chịu.

Hắc Hổ vừa vồ đã vồ lấy Hắc Lam, trước tiên phải giải quyết xong lũ ruồi nó chán ghét trước đã. “Mang Tiểu Hoa đi.” La Lam biết mình không trốn được nữa, mặc kệ

móng vuốt của Hắc Hổ, hét lớn về phía Kỷ Yên Nhiên đang ở xa.

Nhìn thấy móng vuốt sắp hạ xuống người La Lam, ngang không trung đột nhiên xuất hiện một bàn tay chặn móng vuốt đầy khí tức chết chóc và tàn bạo đó lại.

Hết chương 1673.

Chương 1674. Giết hổ

Bên trong một quán cà phê, Ngao Dạ mặc đồng phục của quán đang xay cà phê thì đột nhiên khẽ nhíu mày, bỏ dụng cụ trong tay xuống rồi cởi tạp dề để sang một bên.

“Ngao Dạ, ngươi đang làm gì vậy?” Cửa hàng trưởng nhìn Ngao Dạ với vẻ mặt khó hiểu.

“Ta đi vệ sinh một lát, sẽ quay lại nhanh thôi.” Ngao Dạ mỉm cười với cửa hàng trưởng rồi đi ra phía sau.

Ngao Dạ bước ra ngoài từ phía cửa sau. Hắn nheo mắt lại, bước một bước không biết bao xa trở về nhà cũ nhà họ Hàn, đập vào mắt hắn là Hắc Hổ đang hoành hành kia.

Ngao Dạ nhìn thấy Hắc Hổ bổ nhào về phía La Lam thì khẽ lẩm bẩm: “Một kẻ còn chưa ngưng tụ được chiến giáp gen cho bản thân mình mà lại phách lối tới mức này, đúng là con người yếu đuối thật đấy. Chịu thôi, ta đã đồng ý với cái tên Hàn Sâm kia là sẽ chăm sóc cho gia đình hắn, vậy nên giờ chỉ có thể giải quyết tên kia thôi.”

Nói xong, Ngao Dạ đang chuẩn bị bước ra thì đột nhiên dừng lại, hắn khẽ thốt lên một tiếng “ồ”, nhìn về phương hướng của La Lam với vẻ quái lạ.

Ngao Dạ thấy móng vuốt của Hắc Hổ sắp hạ xuống người La Lam, Kỷ Yên Nhiên và Linh ở phía xa xa đều lộ ra vẻ mặt lo lắng. Móng vuốt của Hắc Hổ bỗng dưng bị một bàn tay gắt gao chặn lại khiến cho móng vuốt đó bị cố định giữa không trung, không thể xuống được thêm một †tấc nào nữa.

Đồng thời thân thể hùng tráng của một nhân loại chắn trước mặt La Lam, dùng một tay cản móng vuốt của Hắc Hổ lại.

Đó là một người đàn ông, tuy rằng trông có vẻ rất trẻ, nhưng mà hắn lại cảm thấy chắc chắn người này đã trung niên rồi. Lúc này đây, mặt người đàn ông này lạnh như tờ, nhưng trong đôi mắt lại đang cháy hừng hực một ngọn lửa.

Mặc dù La Lam chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn, thế nhưng giây phút nhìn thấy bóng lưng ấy, cả cơ thể nàng đều run rẩy, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc há to miệng, kích động đến mức không nói lên lời.

“Động… vào… người… phụ… nữ… của… ta… Ngươi… đáng… chết…” Giọng điệu của người đàn ông kia lạnh như băng, sức mạnh trên cơ thể tuôn trào hệt như núi lửa, đôi bàn tay dùng sức mạnh mẽ hất bay Hắc Hổ.

Giây tiếp theo, cơ thể người đàn ông đó biến mất hệt như thuấn di, xuất hiện ngay trước mặt Hắc Hổ trên không trung.

Hắc Hổ hơi kinh ngạc. Đối phương là một nhân loại, thế mà hắn lại có thể dùng sức mạnh hất bay nó dưới tình huống nó mặc áo giáp gen mà. Quả thật sức mạnh cường đại đến như vậy khiến người ta phải chấn động.

Hắc Hổ lập tức kích hoạt sức mạnh của chiến giáp gen, nó muốn bắt lấy người đàn ông kia, thế nhưng lại phát hiện cơ thể mình không thể động đậy được nữa rồi.

Bịch! Bịch!

Nắm đấm của người đàn ông đó lập tức đánh lên người Hắc Hổ như vũ bão, va chạm liên tục với chiến giáp gen tạo ra một thứ âm thanh như máy ép thủy lực.

Từng nắm đấm cuồng bạo không ngừng hạ xuống chiến giáp gen. Mặc dù không thể nào đánh vỡ chiến giáp gen được, nhưng sức mạnh chấn động ấy vẫn xuyên qua chiến giáp gen khiến cơ thể Hắc Hổ rung lên bần bật, dường như cơ quan nội tạng bên trong đều đã vặn vẹo khiến nó không nhịn được mà há miệng phụt máu tươi.

Hai mắt nó đỏ như máu, trong lòng vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Đối phương chỉ là một nhân loại, cũng đang ở trong tình huống không hề sử dụng chiến giáp gen, vậy mà sức mạnh của hắn lại có thể đánh xuyên qua cả chiến giáp gen, đây là sức mạnh đáng gờm tới mức nào chứ.

Điều càng đáng sợ hơn là, tới tận bây giờ mà nó vẫn chưa thể động đậy được, chỉ có thể đứng im ở đó ăn no đòn.

Rắc!

Hắc Hổ đột nhiên kinh hãi phát hiện ra, dưới sức mạnh của nắm đấm cuồng bạo ấy, chiến giáp gen bắt đầu xuất hiện vết nứt.

“Ngươi là ai…” Hắc Hổ kinh hãi hét lên, trong mắt nó là vẻ hoảng sợ đến tột độ, nhưng nó lại phát hiện ra rằng bản thân không thể thốt lên được lời nào.

Rắc!

Chiến giáp gen trên người Hắc Hổ bị nắm đấm đánh vỡ, giữa những mảnh giáp vỡ bay tung tóe, cuối cùng nắm đấm kia cũng đánh thẳng lên mặt khiến mặt nó vặn vẹo biến dạng, đôi mắt như sắp lồi cả ra ngoài, khóe miệng lệch sang một bên, răng và máu tươi cùng phun ra ngoài.

Bịch! Bịch!

Hắc Hổ hệt như bao cát bị cố định trong không trung, nó không ngừng vặn vẹo biến dạng theo từng cú đấm phẫn nộ, máu tươi trào ra, âm thanh xương cốt gãy và giáp vỡ liên miên không dứt bên tai, máu tươi cũng phun ra hệt như vũ bão.

Kỷ Yên Nhiên chạy qua đó đỡ Linh và La Lam dậy, nàng định đưa mọi người chạy trốn, thế nhưng lại đứng ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trên trời.

Ngao Dạ cũng hơi kinh ngạc nhìn người đàn ông trên bầu trời kia, lẩm bẩm nói: “Kẻ đó vẫn chưa ngưng tụ ra chiến giáp gen mà tố chất thân thể đã đạt đến trình độ như vậy, không ngờ rằng trong nhân loại còn có một tồn tại như thế. Nếu như hắn có thể ngưng tụ ra chiến giáp gen thì nói không chừng có thể trở thành người đủ tư cách”

“Thú vị thật đấy, người này có quan hệ gì với Hàn Sâm đây? Mới nãy hắn nhắc đến người phụ nữ của hắn, chắc hẳn là La Lam nhỉ? Nếu như vậy thì hắn là cha của Hàn Sâm ư? Hay là tình nhân của La Lam?” Ngao Dạ thích thú nhìn người đàn ông ở trên không trung.

“Không thể nào… Không thể như vậy được… Một nhân loại còn chưa có chiến giáp gen… Sao có thể… Sao có thể như vậy chứ…” Trong lòng Hắc Hổ kinh hoảng đến tột độ.

Ánh mắt của Hàn Ngọc Phi bùng cháy lên sát khí, cánh tay duỗi đến cực hạn, nắm đấm ngoan độc đánh thẳng vào ngực Hắc Hổ. Cuối cùng chiếc chiến giáp gen vốn đã rách nát không tài nào chịu nổi nữa hoàn toàn bị phá vỡ hệt như kính cường lực bị vỡ nát, hóa thành từng mảnh vụn nhỏ bay xuống.

Không có sự bảo vệ của chiến giáp gen, nắm đấm của Hàn Ngọc Phi đánh thẳng vào ngực Hắc Hổ. Nắm đấm ấy đánh gãy xương ức, cả bàn tay đâm thẳng vào cơ thể hình thành lên một lỗ máu.

Mà giây tiếp theo, trong ánh mắt kinh hãi và tuyệt vọng của Hắc Hổ kia, Hàn Ngọc Phi dùng bàn tay còn lại vươn vào bên trong ngực của nó, hai bàn tay mạnh mẽ xé rách cơ thể Hắc Hổ thành hai nửa.

Máu và nội tạng rơi từ trên trời xuống, hai nửa cơ thể kia cũng rơi xuống đất cái rầm khiến mặt đất xuất hiện hai cái hố sâu, trên bầu trời chỉ còn lại bóng người hùng tráng kia đang lơ lửng.

Hàn Ngọc Phi làm một thủ thế với La Lam, La Lam cũng kích động làm một thủ thế với hắn, Hàn Ngọc Phi khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu, bóng người lóe lên một cái rồi biến mất.

“Mẹ, người đó là ai vậy?” Kỷ Yên Nhiên tò mò nhìn La Lam, trong lòng lại nghĩ ngợi: “Lẽ nào mẹ tìm được người khác rồi? Nàng vất vả nuôi lớn Hàn Sâm và Hàn Nghiên như vậy, chắc cũng đến lúc nên sống cho bản thân mình rồi.”

“Đó là cha của Hàn Sâm, cũng là cha của ngươi.” La Lam mất mát nhìn bầu trời đã mất đi bóng dáng của người kia.

“Hắn… không phải hắn đã…” Kỷ Yên Nhiên nhìn La Lam với vẻ không thể tin nổi, nàng mới nói được một nửa thì cảm thấy không đúng lắm, thế là vội vàng ngừng lại.

“Hắn có nguyên nhân của hắn, đừng nói việc này ra ngoài.” La Lam đè thấp giọng nói.

Đúng lúc này, một bóng người đột ngột xuất hiện ngay trước mặt Kỷ Yên Nhiên, kẻ đó dùng một tay tóm lấy Tiểu Hoa, đồng thời cười nham hiểm rồi nói: “Giáo quan đại nhân liệu sự như thần, biết chắc nhà họ Hàn có vấn đề, tên nhóc Hắc Hổ nhất định không làm ổn thỏa được. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của của giáo quan, nhà họ Hàn có vấn đề thật, thậm chí Hàn Ngọc Phi còn chưa chết, hơn nữa đã thăng cấp lên Bán Thần, còn giết chết được cả Hắc Hổ có chiến giáp gen kia. Xem ra bọn họ đúng là con cháu của Hàn Kính Chi, ta cũng nắm chắc phần công lao này rồi.”

Hết chương 1674.

Chương 1675. Động Huyền dị biến

Ruga nhãn nhịn mãi cho đến khi Hàn Ngọc Phi rời đi mới nhân cơ hội Linh và những người khác buông lỏng nhất để ra tay với Kỷ Yên Nhiên, muốn bắt Tiểu Hoa đi.

Ngao Dạ khẽ nhíu mày, đang lúc hắn định ra tay thì lại dừng lại. Hai luồng sức mạnh đáng sợ đột nhiên trỗi dậy từ trên người Kỷ Yên Nhiên.

Trong đó có một luồng sức mạnh đến từ đứa bé kia.

Tay Ruga đang định bắt lấy Tiểu Hoa thì đột nhiên nhìn thấy một thánh quang chói lòa phát ra từ trên người hắn. Bàn tay của Ruga chỉ cách người Tiểu Hoa đúng ba tấc mà cũng không thể nào bắt lấy được.

Ruga lập tức trợn trừng mắt, trên gương mặt hắn là vẻ không thể tin được. Mặc dù hắn không có chiến giáp gen, nhưng dù gì cũng là kẻ đã đột phá bình cảnh Tí Hộ Sở thứ tư, đạt đến trình độ đối thủ của Thần. Cho dù vẫn chưa hoàn thiện thì sức mạnh hiện tại của hắn cũng đã ngang với cả Bán Thần, vậy nên tuyệt đối không thể có chuyện hắn không bằng một đứa trẻ mới hơn một tuổi được.

Mà sức mạnh được cơ thể Tiểu Hoa giải phóng ra bây giờ có thể đối chọi lại với sức mạnh cả hắn, điều này thật sự khiến hắn không thể tin nổi.

“Sao có thể như vậy được… Đời sau của một nhân loại… Sao có thể sở hữu một sức mạnh như này chứ… Lẽ nào Hàn Kính Chi thật sự đưa thứ đó cho thằng nhóc này…” Trong lòng Ruga vừa kinh ngạc vừa nghỉ ngờ, nhưng mà cũng càng thêm quyết tâm cướp lấy Tiểu Hoa.

Nếu như thứ đồ đó thật sự nằm trên người Tiểu Hoa, vậy thì hắn chỉ cần bắt Tiểu Hoa về là có thể lập được đại công rồi.

Ruga bộc lộ hết sức mạnh toàn thân, hắn ta định đột phá sức mạnh đó để cướp lấy Tiểu Hoa. Thế nhưng Ruga đột nhiên cảm nhận được một sức mạnh vô song đang trỗi dậy từ trên cơ thể Kỷ Yên Nhiên - người đang ôm lấy Tiểu Hoa.

Chỉ thấy một chiếc giày cao gót làm bằng thủy tinh xuất hiện trên chân của Kỷ Yên Nhiên, sau đó dường như chiếc giày thủy tinh ấy lớn dần lên, ngay lập tức đã bao bọc lấy cả cơ thể Kỷ Yêu Nhiên hệt như nàng đang mặc lên mình một chiếc áo giáp bằng thủy tinh vậy.

Mặc dù Kỷ Yên Nhiên không giỏi chiến đấu, nhưng dù gì nàng cũng là siêu việt giả, hơn nữa còn biết không ít võ kỹ, chỉ thiếu mỗi kinh nghiệm thực chiến mà thôi. Nàng giơ đôi chân xinh đẹp của mình lên rồi tung ra một cước, hoàn toàn không hề kịp sử dụng kỹ xảo gì. Thế nhưng đôi chân thanh tú được bao bọc bởi thủy tinh ấy lại lập tức đá thẳng vào đầu của Ruga.

Bốp một tiếng, Ruga còn chưa chưa kịp phản ứng gì thì đầu đã bị đá bay, máu tươi và não bắn tung tóe khắp nơi.

Bởi vì sức mạnh này quá cường đại, tốc độ còn rất nhanh, cho nên thân thể bị đá nổ tung cái đầu kia của Ruga vẫn đứng nguyên tại chỗ, mãi một lúc sau mới nghiêng ngả rồi đổ xuống đất.

Đến cả Linh và La Lam cũng sửng sốt, cả hai người sững sờ nhìn bộ giáp thủy tinh trên người Kỷ Yên Nhiên.

lù phía xa xa, ánh mắt của Ngao Dạ cũng dao động, rõ ràng nội tâm hắn rất kích động, ánh mắt không ngừng đánh giá Tiểu Hoa và Kỷ Yên Nhiên từ trên xuống dưới.

“Đứa trẻ nhân loại này đã sở hữu sức mạnh như vậy rồi ư? Vậy mà đã tiến hóa đến mức này rồi sao? Không thể nào tin được!” Ngao Dạ nhìn Tiểu Hoa, trong lòng thầm kinh ngạc.

Nhưng mà khi ánh mắt của hắn rơi vào bộ giáp thủy tinh kia thì lại trở nên hơi nghi hoặc và chắc chắn, dường như hắn đang suy nghĩ đến điều gì đó.

“Không phải chứ?” Ngao Dạ nhìn chằm chằm vào bọn họ rồi lại nhìn xung quanh, sau đó mới xoay người biến mất, tới lúc xuất hiện lại thì đã ở cửa sau của quán cà phê.

“Gia đình kia thú vị thật đấy, xem ra ta tới đúng chỗ rồi.” Ngao Dạ chậm rãi đeo tạp dề lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười kỳ lạ.

“Ngao Dạ, sao mà ngươi đi vệ sinh lâu thế? Khách hàng đang chờ đợi kia kìa.” Cửa hàng trưởng nhìn Ngao Dạ rồi nói với vẻ khó chịu.

“Xin lỗi cửa hàng trưởng, bụng ta không thoải mái lắm, ta bắt đầu làm

việc ngay đây.” Ngao Dạ nói xong thì đi đến trước máy xay. “Anh đẹp trai ơi, mang cho ta một ly cà phê đi, ta muốn loại vừa mới được xay ấy”

“Ta cũng muốn…” “Liệu ta có thể gọi một một phần tràn đầy tình yêu không…”

Một nhóm phụ nữ trung niên đang tụ tập bên ngoài quầy bar trêu chọc Ngao Dạ vừa mới quay về làm việc kia.

“Xin đợi một chút.” Ngao Dạ pha chế cà phê, trên mặt vẫn nở một nụ cười dịu dàng.

Bên trong Tí Hộ Sở Ly Ảnh, Hàn Sâm vẫn còn đang trong tình cảnh khó khăn, con lừa trắng kia cứ đuổi theo bên cạnh hắn mãi khiến hắn không thể không tách ra một nửa tinh lực để để đối phó với Cổ Ma.

Kim Văn Bá Thuẫn đã bị phá hủy trước đó, giờ đây chỉ còn mỗi Già Thiên Tán có thể sử dụng được, điều này khiến tình cảnh của Hàn Sâm càng thêm gian nan hơn.

Cát Liệt Đao được Hàn Sâm cầm bằng một tay khác, tuy nhiên tác dụng của nó không bằng Kim Văn Bá Thuẫn, xét cho cùng thì Hàn Sâm cũng đang bị bao vây tấn công, số lần hắn có thể ra tay công kích lại cũng cực kỳ có hạn.

Răng rắc!

Liên tiếp chịu đựng hai lần trọng kích, mặt ô của Già Thiên Tán cũng đã bị nứt ra thành một cái lỗ thủng khiến lòng Hàn Sâm hơi trùng xuống.

Ai”

“Xem ra chỉ có thể sử dụng tháp Thiên Mệnh thôi.” Lúc này Hàn Sâm cũng không để ý nhiều nữa, có thể thắng trận này mới có tương lai, nếu không thắng thì sẽ chẳng còn gì cả, cho nên hắn cũng chẳng còn †âm tư để quan tâm đến việc bại lộ hay không nữa chứ.

Nhưng mà Hàn Sâm còn chưa kịp sử dụng bí kỹ Huyết Mệnh thì đột nhiên cảm thấy “Động Huyền Kinh” xuất hiện sự thay đổi kỳ lạ.

Động Huyền Kinh của hắn mãi vẫn không thể đột quá qua được tầng cuối cùng, đó cũng chính là nguyên nhân vì sao Già Thiên Tán không thể thăng cấp lên siêu cấp được.

Bốn hạch gen của Hàn Sâm, trong đó tương ứng với Tinh Hạch là “Tân Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật”, các pháp quyết khác đến đây là đã hết, không còn gì ở phía sau nữa.

Còn tương ứng với Chân Huyết là “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh”, ở phía sau vẫn còn một bộ pháp quyết nữa, chắc hẳn là pháp quyết sau khi thăng cấp lên Tí Hộ Sở thứ năm.

Kim Tệ tương ứng với thể Đế Linh siêu cấp, cái này thì không cần phải tu luyện gì, cũng không hề có bất kỳ pháp quyết nào, chỉ cần thể Đế Linh siêu cấp có thể phát triển thì hạch gen Kim Tệ cũng sẽ tự động tiến hóa theo.

Già Thiên Tán thì tương ứng với “Động Huyền Kinh”, phía sau vẫn còn một nửa bộ pháp quyết nữa. Ngoài phần của Tí Hộ Sở thứ năm ra thì vẫn còn sót lại một phần, đó chính là phần cảm ngộ được sinh ra sau khi Động Huyền Tử phá vỡ hư không.

Cũng có thể nói, Động Huyền Kinh chính là một bộ công pháp vượt ra khỏi giới hạn của Liên Minh, cho nên Hàn Sâm coi trọng nó nhất, cũng chăm chỉ tu luyện nó nhất.

Hàn Sâm âm thầm suy đoán, năm đó lúc Động Huyền Tử phá vỡ hư không, e rằng đã xảy ra vấn đề gì đó rồi mới bước vào Tí Hộ Sở của Thần thứ nhất.

Nếu như bình thường mà nói thì chắc hẳn hắn phải tới nơi khác, ví dụ như là Anh Linh Điện - nơi có một vài sinh vật cường đại chết trận ở đó, thế nhưng hắn lại tới Tí Hộ Sở của Thần thứ nhất, nghĩ kiểu gì cũng thấy trong này có vấn đề gì đó.

Hơn nữa điều này cũng giải thích được vì sao sau khi Động Huyền Tử phá vỡ hư không lại bị thương nặng rồi chết sau khi tới nơi đó. Bởi lẽ với trình độ hiện tại của Hàn Sâm, chỉ cần còn một hơi thở thôi thì cũng rất khó chết.

Cảnh giới năm đó của Động Huyền Tử cao hơn Hàn Sâm rất nhiều. Nếu hắn đã sống sót sau khi phá vỡ hư không rồi đến được Tí Hộ Sở của Thần thứ nhất, hơn nữa còn có thời gian rất dài để viết cảm ngộ của bản thân thành “Động Huyền Kinh”, vậy thì sao hắn có thể dễ dàng ngỏm được chứ.

Theo quan điểm của Hàn Sâm thì chỉ có một cách giải thích.

Rõ ràng thực lực của Động Huyền Tử khi đó đã vượt qua cả phạm trù

năm Tí Hộ Sở bao gồm cả Liên Minh, cho nên khi hắn tới Tí Hộ Sở của Thần thứ nhất thì chẳng khác nào một Bán Thần giáng lâm tới một Tí

Hộ Sở cấp thấp cả.

Dựa theo quy tắc của Tí Hộ Sở, Tí Hộ Sở cấp thấp rất bài xích sinh vật cấp cao, điều ấy sẽ làm ô nhiễm cơ thể hắn, cho nên Động Huyền Tử mới bị trọng thương mà chết, cơ thể không thể hồi phục lại được.

‘Thứ Hàn Sâm muốn tu luyện nhất chính là “Động Huyền Kinh”, thế nhưng rõ ràng tốc độ phát triển của “Động Huyền Kinh” là chậm nhất.

Đặc biệt là tầng cuối cùng trong trọng thứ tư, Hàn Sâm đã tu luyện rất lâu rồi mà vẫn không thể đột phá được. Nhưng bây giờ Động Huyền Kinh lại sinh ra chút biến hóa bởi vì Già Thiên Tán bị tổn hại, điều này nhất thời khiến Hàn Sâm vui mừng khôn xiết.

Hết chương 1675.

Chương 1676. Già Thiên Tán siêu cấp

Cùng với việc Già Thiên Tán phải đón nhận lấy sức mạnh khiến nó nứt ra, sức mạnh của Động Huyền Kinh trong cơ thể Hàn Sâm cũng nứt ra theo đó, tuy nhiên loại nứt vỡ này không đồng nghĩa với việc bị phá vỡ.

Vật chất đều do những phân tử tự do cấu tạo nên, sức mạnh của Động Huyền Kinh chỉ bị nứt vỡ chứ không hề bị phá vỡ, cũng có nghĩa là nó chỉ bị nứt vỡ thành các phân tử nhỏ hơn mà thôi.

Các loại sức mạnh đáng sợ đang đánh ầm ầm trên bền mặt Già Thiên Tán khiến vết nứt của Già Thiên Tán càng ngày càng nhiều, khung ô cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng vặn vẹo, trên mặt ô toàn là những đường nứt dọc nứt ngang hệt như sắp vỡ ra vậy.

Chủ Thần Vực và đám cường giả nhìn thấy Già Thiên Tán sắp bị đánh vỡ, trong lòng đều không khỏi thầm vui mừng.

Hàn Sâm thật sự quá khó đối phó. Nếu như không phải có Cổ Ma quấy rầy đến Hàn Sâm thì e rằng bọn họ không những không giết được Hàn Sâm, trái lại còn có thể bị hắn lợi dụng.

Việc bao vây tấn công ảnh hưởng cực kỳ nhỏ đến Hàn Sâm. Loại năng lực như thế đến cả các vị Thủy Tổ cũng phải thầm kinh ngạc, vậy nên họ lại gia tăng thêm các loại hạch gen đáng gờm khác nữa, thế nhưng biểu hiện của Hàn Lâm vẫn vượt xa cả mong đợi của họ.

Bây giờ Già Thiên Tán sắp bị đánh vỡ, Hàn Sâm cũng sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất, đương nhiên điều đó khiến bọn họ âm thầm thở phào một hơi, ai nấy đều cho rằng có thể giết được Hàn Sâm rồi.

Ầm!

Cổ Ma vung một quyền đánh vào Già Thiên Tán, sức mạnh ấy như tù ngục như biển sâu, dường như cả trời đất đều đã bị hắn đánh vỡ. Mà cuối cùng Già Thiên Tán đã rách nát đến mức không thể rách nát hơn kia cũng không thể chèo chống được nữa, nó vỡ vụn hệt như pha lê, lập tức tan thành tro bụi rồi bay tán loạn khắp nơi.

“Phụt!” Hàn Sâm há miệng phun ra một ngụm máu tươi. “Chết!” Rất nhiều Thủy Tổ và Đại Đế gào thét xông lên.

Kiếm quang xé rách không gian, trường thương như hắc long, cực quang hủy diệt cả thế giới, tầng tầng lớp lớp sức mạnh không gian chồng chất lên nhau, các loại lực lượng gầm thét gào tới trong nháy mắt hệt như ngày tận thế đang tới gần. Còn Hàn Sâm, hắn đứng ngay giữa ngày tận thế ấy, một mình đối mặt với tất cả dị tượng kỳ lạ.

Trong mắt Hàn Sâm không hề nổi lên lấy một gợn sóng, hắn nhìn dị tượng trên khắp bầu trời kia, không hề động đậy chút nào.

Lúc này đây, sức mạnh của Động Huyền Kinh trong cơ thể Hàn Sâm đã hoàn toàn tan vỡ cùng với Già Thiên Tán, sức mạnh ấy hệt như hạt cát nhỏ bé tới mức không thể nhìn thấy trong tinh hà, thế như lại có một mối liên hệ kỳ lạ đến khó nói thành lời.

Giây phút tan vỡ kia, dường như Hàn Sâm đã nhận ra điều gì đó. Mặc dù khí huyết trong người vẫn đang trào dâng, thế nhưng toàn bộ cơ thể lại thoải mái đến khó tả.

Khi nhìn thấy đủ loại dị tượng từ trên trời giáng xuống, sắp đổ ập xuống người hắn, Hàn Sâm duỗi tay ra bắt lấy, một sức mạnh vô hình ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, rồi sau đó hình thành nên dáng vẻ của Già Thiên Tán một lần nữa.

Dường như vẻ bề ngoài của chiếc Già Thiên Tán này không hề có gì thay đổi, nó vẫn hoàn hảo như trước, người ngoài khó lòng mà phân biệt được.

Thế nhưng trong mắt Hàn Sâm, chiếc Già Thiên Tán này hoàn toàn khác với chiếc Già Thiên Tán vừa rồi, bất kể là bản chất hay là chuỗi trật tự liên kết đều đã sản sinh ra biến đổi to lớn.

Cùng với sự thay đổi nghiêng trời lệch đất đó là sức mạnh Động Huyền Kinh của Hàn Sâm.

Bình Luận (0)
Comment