Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1070 - Chương 1070: Tuổi Tác Tương Phản.

Chương 1070: Tuổi Tác Tương Phản. Chương 1070: Tuổi Tác Tương Phản.

"Trên núi thật là đẹp, còn có rất nhiều quả." Uyển Uyển cưỡi ở trên lưng Đại Hoàng cúi đầu, một mặt thán phục.

"Chúng ta đi xuống xem một chút đi." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó thấy cây cối phía dưới di chuyển, lộ ra một con đường.

Đại Hoàng vừa vặn rơi xuống trên mặt đất.

"Oa..."

Đứng ở trong núi, cây cối to lớn càng hiện ra vẻ đồ sộ.

Chít chít chít.

Một tiếng khỉ kêu truyền đến.

Thì ra bầy khỉ kia đã chạy tới, núi rừng như đã dung nhập vào trong máu đối với chúng nó, tất cả đều lộ ra vẻ hưng phấn.

Không có gì bất ngờ xảy ra, sau này nơi này sẽ là nơi ở của chúng nó.

Không biết có phải là bởi vì rắn yêu thích trái cây, hay là nguyên nhân gì khác.

Trái cây trên núi vô cùng nhiều.

Mùi vị cũng không tệ lắm.

Hà Tứ Hải hái cho Uyển Uyển mấy quả, nhóc con ăn rất là vui vẻ.

Đương nhiên, đám khỉ lại càng vui vẻ hơn.

Khá lắm, lần này có thể ăn thoải mái, không cần mỗi ngày nghĩ biện pháp đến chỗ đó trộm đào nữa.

Sau khi đi dạo một vòng ở trên núi, Hà Tứ Hải liền mang theo Uyển Uyển xuống núi.

Sau đó đi tới trước cây hòe sau khi Đồng Đồng rời đi.

Lúc này, trên cây hoè còn treo rất nhiều "Quả Nhân sâm".

Mỗi một "Quả Nhân sâm" đều đại diện cho một linh hồn.

Đây là kỹ năng đặc biệt của Tống Tử Nương Nương, thông qua phương thức này có thể tẩy đi ký ức của linh hồn.

Sau đó không thông qua luân hồi của Minh Thổ, để nó đầu thai làm người một lần nữa.

Thực ra đây là một loại phá hoại đối với quy tắc, với cả đây còn chỉ là một Tống Tử Nương Nương nho nhỏ. Không biết những thần linh có năng lực và địa vị càng to lớn hơn sẽ có lực phá hoại lớn như nào đối với quy tắc nữa, khó trách Thiên đạo muốn tiến hành xử lý thần linh.

Hà Tứ Hải hơi suy nghĩ, tất cả "quả nhân sinh" đều rơi xuống ở trên mặt đất, hóa thành từng linh hồn.

Trước đó bọn họ bị Xà Thần khống chế, thần trí bị ảnh hưởng nhất định.

Sau khi Xà Thần chết rồi, lại được cây hòe "Rửa sạch" linh hồn, khiến cho bọn họ nắm giữ thần trí của mình một lần nữa.

Nhưng mà bọn họ vẫn chưa quên những gì nhìn thấy trước đó.

Cho nên lúc nhìn thấy Hà Tứ Hải, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ kinh hoảng.

Tối ngày hôm qua, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy uy thế của Hà Tứ Hải. Xà Thần đã phải giãy giụa khổ sở ở dưới uy thế của hắn, thế giới đều bị chọc thủng một lỗ.

Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không có nhiều lời với bọn họ, trực tiếp mở quyền hạn của Phượng Hoàng Tập ra.

Vô số ánh sáng tiếp dẫn dồn dập hạ xuống.

Những ánh sáng này hơi có sự khác biệt so với ánh sáng sau khi hoàn thành tâm nguyện, nó trực tiếp rơi xuống trên đỉnh đầu của những linh hồn này, trực tiếp kéo bọn họ đến Minh Thổ.

Thế nhưng...

Có hai người lại không hề rời đi.

Chuyện này cũng không ngoài ý muốn, nhiều người chết như vậy, có hai người có tâm nguyện chưa xong thì có cái gì mà phải bất ngờ chứ?

Thậm chí vốn dĩ không chỉ có hai người, chỉ có điều rất nhiều người sau khi bị Xà Thần khống chế đã từ bỏ tâm nguyện của chính mình.

Hai người chết có tâm nguyện chưa xong đều là phụ nữ.

Một người là trung niên tầm bốn mươi tuổi.

Một người là bé gái bốn, năm tuổi.

Bởi vì các nàng có tâm nguyện chưa xong, sau khi Hà Tứ Hải mở quyền hạn của Phượng Hoàng Tập ra, các nàng lập tức rõ ràng thân phận của Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải giơ tay, đóng quyền hạn của Phượng Hoàng Tập, lại tách biệt thế giới này với bên ngoài.

Gốc cây hòe khổng lồ kia dường như sống lại, leo lên trên vạt áo của Hà Tứ Hải giống như ma quỷ giương nanh múa vuốt, cuối cùng lại hóa thành hình vẽ trên quần áo một lần nữa.

Thế nhưng chuyện này lại dọa cho hai người phụ nữ kia phát sợ.

"Đừng sợ, các người cũng biết đấy, tôi không phải là người xấu." Hà Tứ Hải an ủi một câu.

Khá lắm, nói chưa dứt lời, một người trong đó lại càng khẩn trương hơn rồi.

"Nơi này là Phượng Hoàng Tập, các người đi dạo xung quanh một chút cho tỉnh táo lại đã, sau đó lại nói cho tôi về tâm nguyện của các người." Thấy mình an ủi thật giống như không hiệu quả gì, Hà Tứ Hải lại nói.

"Tiếp dẫn đại nhân, ngài có thể giúp tôi tìm kiếm con gái của tôi không? Con gái của tôi không thấy nữa rồi." Đúng lúc này, một người trong đó lên tiếng.

"Được... Ách... Con gái cô sao?"

Hà Tứ Hải nói như vậy, là bởi vì lời này được nói ra từ bé gái mới chỉ có bốn, năm tuổi kia.

"Cô mới vừa nói, con gái của mình sao?" Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.

Bé gái gật gật đầu.

"Được rồi, vậy cô có thể nói cho tôi, cô bao nhiêu tuổi rồi không?" Hà Tứ Hải xoa xoa lông mày, hỏi.

Hắn cũng không trực tiếp đoán cô bé này đang nói đùa với hắn.

Bởi vì hắn nghĩ tới Hạ Chí, rõ ràng đã ba mươi sáu tuổi, lại có linh hồn năm tuổi.

Bé gái nghe vậy thì lập tức nhíu mày, suy nghĩ một chút, sau đó lắc lắc đầu.

Hà Tứ Hải:...

"Vậy cô tên là gì?" Hà Tứ Hải lại hỏi.

"Cái này thì tôi biết, tôi là Nguyệt Anh, Chu Nguyệt Anh, con gái của tôi là tiểu Mẫn." Chu Nguyệt Anh vui vẻ vỗ tay một cái.

Nhìn dáng vẻ trẻ con của nàng, nhìn không giống như là có con gái.

"Vậy tên đầy đủ của con gái cô là gì?" Hà Tứ Hải lại hỏi.

"Tên đầy đủ? Tên đầy đủ..." Chu Nguyệt Anh nghe vậy thì ôm đầu ngồi xổm người xuống, bày ra dáng vẻ rất thống khổ.

"Không nhớ ra được không sao cả, cứ từ từ suy nghĩ." Hà Tứ Hải vội vàng an ủi.

Đúng lúc này, vẻ mặt của Chu Nguyệt Anh bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Chỉ thấy nàng đứng lên rồi lẩm bẩm: "Tiểu Mẫn sắp tan học rồi, tôi phải về nhà nấu cơm mới được, nếu không buổi chiều nàng sẽ đến trường muộn."

Nói xong nàng không ngừng xoay tròn tại chỗ, cuối cùng còn không ngừng lẩm bẩm, giống như đang mua thức ăn ở chợ bán thức ăn vậy.

Hà Tứ Hải không khỏi nhíu mày, chuyện này đúng là hơi khó, khi còn sống đã là như vậy rồi sao? Hay là linh hồn bị thương tổn sau khi chết.

Nhưng mà trong lúc nhất thời hắn cũng không nghĩ ra được nguyên cớ gì cả.

Thế là nói với người phụ nữ trung niên đứng ở bên cạnh: "Cô có tâm nguyện gì?"

"Tôi muốn gặp bạn trai của tôi, không biết hắn hiện tại như thế nào rồi, sống có tốt hay không." Người phụ nữ trung niên nói với vẻ mặt ngượng ngùng.

"Bạn trai?"

Khá lắm, nhìn dáng dấp của nàng cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, vẫn còn có bạn trai.

Người phụ nữ trung niên gật gật đầu.

"Vậy cô giới thiệu mình một chút đi, còn có bạn trai cô tên là gì." Hà Tứ Hải nói.

"Tôi gọi Tưởng Phương Phương, năm nay hai mươi ba, bạn trai tôi là Phạm Văn Khang, hắn là một sinh viên, rất thông minh, thành tích học tập rất tốt..." Tưởng Phương Phương nói với vẻ mặt vui vẻ.

"Hai mươi ba?" Hà Tứ Hải không khỏi ngạc nhiên.

Nói nàng bốn mươi ba sợ là đều có người tin.

Ngày hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?

Một cô bé bốn, năm tuổi nói nàng có con gái.

Một người bốn mươi, năm mươi tuổi nói nàng vẫn là một cô gái.

Lẽ nào là bởi vì thần lực của Xà Thần ăn mòn khiến cho ký ức của các nàng bị hỗn loạn?

Hà Tứ Hải rất là nghi hoặc.

"Bạn trai cô học đại học ở đâu, cô có biết không?" Hà Tứ Hải lại hỏi.

"Đại học Tề Lỗ." Tưởng Phương Phương vội vàng nói.

"Được, tôi biết rồi, tôi nhận tâm nguyện của cô."

Tin tức địa chỉ rất tỉ mỉ, nhiệm vụ này cũng không khó khăn, có thể tìm được người một cách dễ dàng.

"Cảm ơn, cảm ơn ngài..." Tưởng Phương Phương liên tiếp cảm ơn Hà Tứ Hải.

"Không cần cảm ơn đâu, cô nghĩ kỹ chưa, định lấy cái gì làm thù lao thanh toán cho tôi đây?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Tiền... Tiền có thể không?" Tưởng Phương Phương thấp thỏm hỏi.

"Đương nhiên là có thể."

Tưởng Phương Phương nghe vậy thì lộ ra vẻ mừng rỡ, sau đó móc ra mấy tờ tiền giấy.

"Tôi có tám mươi hai tệ, tất cả đều cho anh, đây vốn là phí sinh hoạt mà tôi chuẩn bị gửi cho Văn Khang."

"Ồ ~ "

Hà Tứ Hải thấy nàng móc tiền giấy ra thì lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bởi vì mấy tờ tiền giấy kia đều là tiền cũ, hiện tại đã không còn sử dụng từ lâu rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment