Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1094 - Chương 1094: Buổi Sáng

Chương 1094: Buổi Sáng Chương 1094: Buổi Sáng

Hắn và bốn đứa nhóc ở phía trên vậy mà lại không chen chúc một chút nào.

Thấy Hà Tứ Hải tới, Đào Tử lại để cho con vịt trở lại trong biển.

Tiếp theo mặt biển sữa bò nhấc lên từng cơn sóng, cuốn con vịt lên cao, sau đó lại hạ xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Hà Tứ Hải nhớ tới cảnh tượng này, đây không phải là tình hình mà Đào Tử chơi đùa mỗi lần ở trong bồn tắm hay sao.

Nàng dùng tay nhỏ tạo thành những cơn sóng, cuốn từng con vịt trên mặt nước lên cao.

Thật sự là biết cách chơi, Hà Tứ Hải lại lần nữa cảm khái.

Nhưng vào lúc này, bầu trời bỗng nhiên run run một hồi, sóng lớn chớp mắt hạ xuống mặt biển, kẹo bay lượn trên bầu trời cũng đều biến mất.

"Không được rồi, không được rồi. . ." Đào Tử nói với vẻ hoang mang hoảng loạn.

"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải có chút lo lắng hỏi.

"Con sắp tỉnh rồi." Đào Tử nói.

Hà Tứ Hải: . . .

"Hân Hân, nhớ đó, ngày hôm nay chúng tớ sẽ đến tìm cậu chơi, đừng quên nha."

"Hừm, ừm, tớ sẽ mang thịt bò khô cho các cậu, đây là bác Đỗ làm nha, siêu cấp ngon."

“Được, được, Hân Hân, chúng ta. . . ."

Huyên Huyên còn chưa nói hết, toàn bộ thế giới đã sụp đổ rồi.

Hà Tứ Hải cũng tỉnh lại từ trong mơ.

Hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Liền thấy Đào Tử đang ôm gối nhỏ uốn tới ẹo lui, dáng vẻ còn muốn tiếp tục ngủ.

"Trước không phải nói Hân Hân đang chờ con sao? Làm sao hiện tại lại không muốn dậy nữa rồi?" Hà Tứ Hải có chút buồn cười hỏi.

Đào Tử nghe vậy thì mở mắt ra, mơ mơ màng màng liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải.

Sau đó lại khép lại, nhưng tiếp theo bỗng trợn mở, nói với vẻ mặt mừng rỡ: "Ba ba, ba ba, con nằm mơ mơ thấy ba nha, ba có biết hay không?"

"Ba biết rồi, vẫn là nhanh thức dậy đi." Hà Tứ Hải nói xong thì ngồi dậy từ trên giường.

Đào Tử cũng vội vàng trở mình một cái rồi bò lên.

"Con thường xuyên mơ. . . mơ giấc mơ chơi vui như vậy sao?" Hắn vừa mở tủ lấy quần áo, vừa nói.

"Không thường xuyên, chỉ có rất ít khi." Đào Tử nói.

Được rồi, chuyện này cũng gần như suy đoán của Hà Tứ Hải, nếu như mỗi buổi tối đều như vậy, Hà Tứ Hải không thể hoàn toàn không biết được.

"Vậy con thường nằm mơ những gì?"

"Rất nhiều nha, thế nhưng đều không nhớ được, nhưng mà nằm mơ thật thú vị." Đào Tử hài lòng cười nói.

"Nằm mơ đúng là thú vị, đó là bởi vì có vài thứ chỉ có thể có ở trong mơ, nếu như trên thực tế cũng có vậy thì rất đáng sợ rồi." Hà Tứ Hải nhân cơ hội nói.

Hắn thật sự rất lo lắng ngày nào đó biển rộng sẽ biến thành biển sữa bò, đương nhiên chuyện này có hơi cường điệu.

Nhưng mà một con vịt vàng lớn với đôi chân dài đi ra từ trong biển rộng thì đúng thật sự là có khả năng nha.

Chi nên không thể không phòng hờ từ sớm.

Từ sau khi Hà Tứ Hải dần hiểu rõ nhiều hơn về thế giới siêu phàm, hắn càng cảm thấy trách nhiệm của mình càng nặng.

Dạy dỗ tốt Đào Tử đó là phúc của nhân loại, giáo dục không được thì chính là tai nạn đối với con người, chính là thiên tai trên nghĩa đen.

Đào Tử nghe vậy thì vui vẻ nở nụ cười, cũng không biết nàng có nghe vào hay không.

Nhưng mà có một số việc chỉ có thể chậm rãi dẫn dắt giáo dục, nàng còn quá nhỏ, nói quá nhiều nàng cũng không hiểu, ngược lại còn có thể chữa lợn lành thành lợn què.

Hà Tứ Hải mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài phòng trước, cũng không quản Đào Tử.

Nhóc con vô cùng độc lập, thức dậy căn bản không cần người hỗ trợ, cộng với thời tiết hiện tại cũng dần ấm áp rồi, cũng không sợ nàng giày vò đến cảm mạo.

Chờ sau khi ra ngoài phòng, mới phát hiện bà nội đã dậy rồi, đang ngồi chơi đùa tiểu Bạch ở ngoài ban công.

"Bà nội, dậy sớm như vậy sao? Ngày hôm qua bà đi đường xa như vậy, cũng không ngủ thêm một lát." Hà Tứ Hải đi tới nói.

"Người già rồi, cảm giác buồn ngủ cũng ít đi, ngày hôm qua mặc dù mệt, thế nhưng trời còn chưa sáng lại tỉnh rồi."

Bà nội đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Hà Tứ Hải đang ngồi xổm ở trước mặt mình sang hai bên.

"Tóc hơi dài rồi, nên đi cắt bớt rồi." Bà nội nói.

"Hừm, chờ rảnh rỗi cháu sẽ đi." Hà Tứ Hải thuận miệng nói.

Sau đó đặt tay lên trên đầu gối của bà nội.

"Đùi còn nhức không?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Một ngày đã hết rồi, ngày hôm qua trở về, cháu xoa bóp giúp bà một hồi, bà bây giờ không chỉ không nhức nữa mà còn cảm thấy vô cùng lưu loát." Bà nội vui vẻ nói.

"Vậy thì tốt, tiểu Lộc đâu, nàng còn đang ngủ sao?"

"Đương nhiên rồi, nàng sao có thể giống lão thái bà này, mới sáng sớm đã thức dậy được." Bà nội nói.

Sau đó lại đưa tay gõ nhẹ ở trên đầu Hà Tứ Hải, nhắc nhở: "Cháu phải gọi nàng là chị, đừng cả ngày tiểu Lộc tiểu Lộc."

"Nhưng mà, tính cách nàng như vậy, thực sự là khó có thể gọi ra khỏi miệng." Hà Tứ Hải rất là bất đắc dĩ.

Tính cách của Trương Lộc thực sự là quá trẻ con rồi, hoàn toàn chính là đứa nhỏ chưa lớn.

"Như vậy không tốt sao?" Bà nội cười hỏi.

"Cháu không nói không tốt, chính là. . . Chính là. . ."

"Chính là chưa trưởng thành." Bà nội tiếp lời.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Bà nội lại cười nói: "Như vậy không tốt sao?"

"Thực ra. . . Rất tốt." Hà Tứ Hải cũng nở nụ cười.

"Nhưng mà cô bé như vậy, sau này gặp phải một người tốt cũng còn tốt, nếu như gặp phải người không tốt thì sẽ dễ bị bắt nạt."

"Không phải là còn có cháu đây sao?" Hà Tứ Hải nói.

"Cho nên nha, bà nội hiện tại rất yên tâm, trước đây bà luôn lo lắng nha đầu này sau này sẽ chịu thiệt, bây giờ thì không cần nữa rồi." Bà nội đưa tay vuốt gò má Hà Tứ Hải, nói.

Tay của bà nội rất thô ráp, nhưng lại rất ấm áp.

Tuy rằng bà nội một đời chưa từng xa nhà mấy lần, cũng không có bao nhiêu văn hóa.

Thế nhưng bởi vì Trương Lục Quân giúp người sửa chữa thiết bị điện, cho nên trong nhà không thiếu máy thu thanh hay là ti vi gì đó, ngày thường cũng nghe nhiều, nhìn qua nhiều, đương nhiên cũng hiểu đôi chút về xã hội, cũng rõ ràng rất nhiều đạo lý.

"Các người đang làm gì thế?" Lúc này, Đào Tử đã mặc quần áo tử tế đi ra từ gian phòng.

"Đào Tử, cháu dậy rồi, đến, đến chỗ này của bà cố, bà chải tóc giúp cháu." Bà nội vừa cười ha hả vừa vẫy tay với nàng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment