Hà Tứ Hải đứng lên, "Cháu đi làm bữa sáng."
"Đi đi." Bà nội nói.
Đào Tử đầu tiên là chạy trở về phòng, lấy dây buộc tóc của nàng ra, lại đi vào phòng rửa mặt lấy lược, cuối cùng xách băng ghế nhỏ rồi ngồi xuống giữa đùi bà cố.
Động tác có thể nói là thành thục không gì sánh được, bởi vì trước đây bà nội chính là từng chải tóc như vậy cho nàng.
"Tóc của Đào Tử thật là đẹp." Bà cố vừa nhẹ nhàng chải tóc cho nàng vừa nói.
"Ha ha, tóc của bà cố cũng rất đẹp." Đào Tử nói.
"Tóc của bà cố đều rụng sạch rồi, còn đẹp chỗ nào?" Bà cố cười ha hả.
"Mới sẽ không, trên đầu của bà còn có tóc nha." Đào Tử phản bác.
"Nếu như không có một chút nào, vậy sẽ không phải là thành đầu trọc rồi hay sao."
"Ha ha. . ."
Cũng không biết câu nói này của bà cố chọc trúng điểm cười nào của nàng, nàng cười đến ngã trước ngã sau.
Hà Tứ Hải đi ra từ phòng bếp, đúng dịp thấy một màn vui vẻ này.
Bà nội không chỉ chải tóc cho Đào Tử, mà là giúp nàng buộc rất nhiều bím tóc ở trên đầu, rất đẹp.
"Bà nội, không nghĩ tới bà còn có tay nghề này nữa đấy?" Hà Tứ Hải thán phục.
Đào Tử cầm cái gương nhỏ hết nhìn bên trái rồi lại bên phải, vô cùng đẹp.
"Lúc bà còn trẻ, tóc cũng rất đẹp, nhớ năm đó ông nội cháu. . . Được rồi, không nói những lời này nữa, nhưng mà bà cũng thường chải tóc giúp tiểu Lộc lúc nhỏ, còn có mẹ cháu. . ."
Được rồi, Hà Tứ Hải rõ ràng, Dương Bội Lan điên điên khùng khùng nhiều năm như vậy, làm sao có khả năng tự chải đầu cho mình được, cơ bản đều là bà nội chải giúp nàng, qua thời gian dài, đương nhiên là sẽ thông thạo.
"Được rồi, đừng tiếp tục xem nữa, đi vào phòng gọi chị tiểu Lộc của con dậy đi, mặt trời đã phơi tới mông rồi mà còn ngủ?"
"Hì hì. . ." Đào Tử nghe vậy lập tức nở nụ cười.
Sau đó đứng lên, đát đát đát chạy về phía gian phòng.
Nàng yêu thích làm công việc này.
Nàng là một bảo bảo xấu, không để cho người khác ngủ.
Không bao lâu sau, Trương Lộc vừa xoa đôi mắt lim dim vừa đi ra từ gian phòng.
Phía sau chính là Đào Tử đang dương dương tự đắc.
"Mới sáng sớm, dậy sớm như thế làm gì?" Nhìn thấy bà nội và Hà Tứ Hải trong phòng, Trương Lộc bất mãn thầm nói.
Ngày nghỉ bình thường, nàng không ngủ thẳng đến mười giờ là tuyệt không dậy, nàng nói đây gọi là cảm giác thẩm mỹ.
Bản thân mình ngày hôm nay thức dậy sớm như vậy, cảm giác nhất định sẽ xấu đi một chút.
"Vậy cũng không có ảnh hưởng gì, chị cũng đã đủ xấu, lại xấu nữa cũng không xấu hơn được là bao."
Nghe nàng nói xong, Hà Tứ Hải không chút nghĩ ngợi liền phản bác trở lại.
"Bà nội. . ."
Trương Lộc hiện tại biết rồi, mình tuyệt đối đấu không lại Hà Tứ Hải.
Nhưng mà nàng có bà nội.
"Được rồi, cháu cũng đừng đùa nàng nữa, nàng là chị cháu đó." Bà nội nghe vậy thì cười nói.
"Nghe thấy không? Nghe thấy không?" Trương Lộc nghe vậy thì dương dương tự đắc.
Lời này sao nghe sao cứ kỳ quái như thế nào đấy, nàng là chị gái, không nên nhường hắn sao?
Nếu như Lâm Trạch Vũ ở đây, nhất định sẽ rất tán đồng với cách nói của Hà Tứ Hải.
Một ngày náo nhiệt cứ bắt đầu theo cách ồn ào như vậy.
Trương Lộc mang theo Đào Tử đi súc miệng, Hà Tứ Hải vào nhà bếp nấu nốt bữa sáng rồi bưng ra.
Lưu Vãn Chiếu bưng một nồi mì gà lớn từ nhà bọn họ qua, nói là Tôn Nhạc Dao làm cho bà nội ăn.
Huyên Huyên bưng cái chén nhỏ đi theo phía sau ồn ào nói nàng còn muốn ăn.
Uyển Uyển thì đội mũ lưỡi trai, đeo bình nước nhỏ, mang theo công cụ chơi bãi cát, hì hục bò cầu thang chạy tới.
Khá lắm, chút thời gian này thôi mà đã tập hợp đủ người.
Nhưng mà hôm nay bà nội sẽ không đi cùng với bọn hắn.
Nàng nói bãi cát đều dành cho bọn nhỏ chơi, một bà lão như nàng đi làm gì.
Hơn nữa ngày hôm nay Tôn Nhạc Dao và Chu Ngọc Quyên hẹn nàng cùng đi dạo thị trường bán sỉ rồi.
Đây tuyệt đối đã chọc trúng điểm hưng phấn của bà nội.
Nàng không cảm thấy hứng thú đối với trung tâm thương mại hay là siêu thị lớn, chỉ yêu thích mấy chợ bán sỉ giá rẻ. Nàng luôn cảm thấy ở nơi đó nàng sẽ chiếm được tiện nghi.
Hà Tứ Hải cũng không quản nàng, chỉ cần nàng cao hứng là được.
Nhưng mà vẫn là căn dặn nàng, không nên mua mấy thứ vô dụng trở về.
Phụ nữ không quan tâm đến tuổi tác lớn hay nhỏ, nhìn thấy đồ rẻ thì không quản có dùng đến hay không, đều yêu thích mua về một đống lớn.
Bà nội ngoài miệng đáp ứng rất kiên quyết, nhưng mà Hà Tứ Hải vẫn có chút không yên lòng.
Nhưng mà ngẫm lại vẫn là quên đi, nếu như thật sự mua mấy thứ đồ vô dụng trở về, hắn sẽ coi như là nhập hàng.
Bớt thời gian đi bày sạp bán hàng, nói không chừng còn có thể kiếm một khoản.
Vừa nghĩ như thế, còn giống như là không sai.
Tuy rằng hắn hiện tại có tiền, thế nhưng chân muỗi dù nhỏ thì cũng là thịt mà, có đúng hay không?
------
Dịch: MBMH Translate