Huyên Huyên đã ăn một bát mì gà do mẹ làm ở nhà, còn chuẩn bị ăn nữa đây thì chị gái đã bưng nồi đi rồi.
Nàng không có cách nào, đành phải bưng bát nhỏ của mình rồi đuổi theo phía sau chị gái đi tới nhà Đào Tử, vẫn còn muốn ăn thêm hai bát.
Đương nhiên, bát của nàng không lớn, nhưng mà ba bát cũng không ít rồi, uống xong nàng tựa ở trên ghế sô pha xoa xoa bụng nhỏ, vẻ mặt đầy thích ý.
Còn thiếu mẹ ngồi ở bên cạnh hát cho nàng nghe, ba ba biểu diễn kinh kịch cho nàng xem, như vậy sẽ càng hoàn mỹ hơn rồi.
"Ăn no thì đi hai bước, đừng cứ nằm như vậy, sẽ không khỏe mạnh."
Nhìn dáng vẻ này của nhóc con, nàng thực sự là một lời khó nói hết.
Từ lần trước Hà Tứ Hải nói cho nàng, Huyên Huyên mập hay không chủ yếu là nhìn tiềm thức của bản thân nàng. Nàng cũng không dám nhắc đến từ mập ở trước mặt con bé nữa, đồng thời còn nhắc nhở Tôn Nhạc Dao và Lưu Trung Mưu, để bọn họ cũng không nên nói.
"Nhưng mà rất thoải mái nha." Huyên Huyên lười biếng nói.
"Cái gì?" Lưu Vãn Chiếu không nghe rõ.
"Em nói không khỏe mạnh, thế nhưng rất thoải mái nha." Huyên Huyên nói lại lần nữa.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó quay đầu rời đi.
"Chị, chị làm gì thế?" Huyên Huyên nghi hoặc hỏi.
"Chị tìm gậy." Lưu Vãn Chiếu trầm giọng nói.
"Chị tìm gậy làm gì thế?"
"Đánh mông em." Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.
Nhưng mà Huyên Huyên không sợ một chút nào, tựa ở trên ghế sô pha, thậm chí còn nhếch hai chân lên, chân nhỏ hơi vểnh, tràn đầy thích ý.
"Hì hì, không gậy nha." Huyên Huyên nói với vẻ tràn đầy đắc ý.
"A ~ "
Đúng lúc này, Uyển Uyển giơ cái xẻng đào cát trong tay mình lên rồi đưa tới trước mặt Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu: . . .
"Cảm ơn nha."
Hết cách rồi, hiện tại không muốn đánh cũng không được rồi, Lưu Vãn Chiếu đưa tay nhận lấy.
"Hi hi ha ha. . ."
Uyển Uyển che miệng nhỏ, nhưng mà tiếng cười cũng không có biến mất.
Huyên Huyên thấy thế thì lấy làm kinh hãi, vội vàng nhảy xuống từ trên ghế sô pha, sau đó chạy đến trốn ở phía sau bà cố.
Nàng thở phào một hơi, lúc này mới ngó dáo dác, nói: "Chị, em yêu chị nha."
"Chiêu này hiện tại không dễ xài nữa rồi." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Vậy chị, chị có yêu em hay không?" Huyên Huyên lại hỏi.
“Chị yêu em, không ảnh hưởng đến việc hiện tại đánh mông em."
Lưu Vãn Chiếu cầm cái xẻng, trầm mặt, ra vẻ quyết tâm muốn đi qua đánh mông nàng.
Huyên Huyên cuống lên, mắt to chuyển động, đuổi vội vàng nói: "Em còn yêu ông chủ nha."
"Cho nên?"
"Chị cũng rất yêu ông chủ có đúng hay không? Em cũng rất yêu hắn nha."
Huyên Huyên một mặt đắc ý, bày ra dáng vẻ mau tới khen em đi.
Cũng may nàng còn là một nhóc con, nếu như là một cô gái mà nói lời như vậy, ngày hôm nay chắc chắn là không thể thoát khỏi việc bị đánh một trận rồi.
Hơn nữa ý của nàng muốn biểu đạt chính là, nàng yêu người mà chị gái yêu, cho nên nàng siêu yêu chị gái.
Lưu Vãn Chiếu cười đến không ngừng được, nhưng mà nàng vẫn là nghe ra ý tứ của nhóc con.
"Được rồi, ngày hôm nay tha thứ cho em." Lưu Vãn Chiếu thuận tay đưa cái xẻng trong tay trả lại cho Uyển Uyển đang đi theo phía sau.
Huyên Huyên thở phào một cái, sau đó lập tức chạy ra từ phía sau lưng bà cố, một phát bắt được Uyển Uyển đang muốn chạy trốn, níu gương mặt nhỏ bé của nàng.
"Hiw hiw hiw. . ."
Tiếng cười của nhóc còn đều biến dạng rồi.
"Tại sao chị của em lại muốn đánh em?" Nhân lúc Huyên Huyên thả ra, Uyển Uyển hỏi.
"Ồ?"
Huyên Huyên phản ứng lại, tại sao chị gái lại muốn đánh mông mình chứ?
"Em vừa rồi có làm sai gì không." Uyển Uyển lại nói.
"Chị gái. . ."
Huyên Huyên cố ý chun mũi, biểu thị nàng hiện tại rất tức giận.
"Sao thế?"
"Tại sao chị lại muốn đánh mông em? Em vừa rồi cũng không có làm chuyện gì sai cả?" Huyên Huyên hầm hừ chất vấn.
"Bởi vì chị cao hứng." Lưu Vãn Chiếu hời hợt nói.
Huyên Huyên: (ΩДΩ)
Lưu Vãn Chiếu ngó qua chỗ khác, không nhìn nàng nữa.
Huyên Huyên thấy thế, đát đát đát chạy vào nhà bếp tìm Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải đang rửa bát cùng Đào Tử.
Đào Tử ăn xong bữa sáng, tâm huyết dâng trào, nhất định phải giúp Hà Tứ Hải rửa chén.
Hà Tứ Hải đương nhiên sẽ không ngăn lại, đứa nhỏ có thể chủ động làm việc là chuyện tốt.
Cho nên, hắn chuyển cái ghế nhỏ qua cho nàng, để cho nàng có thể với tới.
Huyên Huyên chạy vào nhà bếp, lập tức oan ức ồn ào: "Ông chủ, ông chủ, anh quản chị gái em đi, nàng bắt nạt em."
"Có đúng không? Thế nhưng nàng là chị gái của em, tại sao lại bảo anh quản? Anh không quản được nàng." Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.
"Nàng là vợ của ba nha." Huyên Huyên còn chưa nói, Đào Tử ở bên cạnh đã tiếp lời.
Huyên Huyên nghe vậy lập tức nói: "Đúng, nàng là vợ anh nha, anh phải xen vào quản. . . Ai. . ."
Huyên Huyên nói đến một nửa, bỗng nhiên thở dài thật sâu.
Lần này khiến cho Hà Tứ Hải có chút không hiểu ra sao rồi.
"Đây là làm sao rồi?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.
"Nàng là vợ anh, anh chắc chắn là không quản được nàng rồi." Huyên Huyên thất vọng nói.
"Vì sao?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.
"Bởi vì chồng đều nghe lời của vợ, ba ba em đều nghe lời mẹ em nói, mẹ em nói cái gì thì ba ba em đều nói được." Huyên Huyên nói.
"Xì xì." Lưu Vãn Chiếu ở ngoài cửa nghe trộm thực sự không nhịn được mà bật cười.
Hà Tứ Hải cũng không biết phải nói thế nào.
Huyên Huyên quay đầu lại, nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu đang đứng ở cửa phòng bếp, thở dài sâu sắc sau đó nói: "Chị, em vẫn là yêu chị."
"Chị biết, chị cũng yêu em." Lưu Vãn Chiếu nín cười nói.
"Vậy chúng ta hòa hảo đi." Huyên Huyên lại nói.
"Được, chúng ta hòa hảo." Lưu Vãn Chiếu nói.
Huyên Huyên thở phào một cái.
Sau đó lại nói: "Chị, vô duyên vô cớ đánh người là không đúng."
"Không nói đạo lý, chồng chị sẽ không thích chị nữa." Huyên Huyên tiếp tục tự tìm đường chết.
"Hả?" Lưu Vãn Chiếu liếc nàng một cái.
"Σ(°△ °|||)︴, chị là chị gái em, chúng ta phải tương thân tương ái." Huyên Huyên vội vàng nói.
"Ồ?" Lưu Vãn Chiếu lại hời hợt nói.
"Chị xinh đẹp giống như em, ông chủ nhất định sẽ rất yêu chị."
Khá lắm, lúc này đều không quên khen chính mình.
Lưu Vãn Chiếu thực sự không nhịn được rồi, lại bắt đầu cười lớn.
Hà Tứ Hải cũng là không nhịn được mà bật cười.
Huyên Huyên và Đào Tử hoàn toàn không hiểu nổi bọn họ đang cười cái gì.
Người lớn thật là kỳ quái.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của Tôn Nhạc Dao, thì ra nàng là đến tìm bà nội đi ra ngoài.
Huyên Huyên và Đào Tử nghe thấy tiếng thì có chút cuống lên.
Đặc biệt là Đào Tử, bát cũng không rửa sạch, trực tiếp chạy ra ngoài cùng Huyên Huyên, Lưu Vãn Chiếu cũng đi ra theo.
"Tứ Hải, bà ra ngoài đây." Nhà bếp truyền đến tiếng bà nội.
"Được." Hà Tứ Hải đáp một tiếng.
Rất nhanh, Đào Tử, Huyên Huyên và Uyển Uyển đã đứng chờ xuất phát ở cửa phòng bếp.
"Ba ba, xong chưa, nhanh một chút nha." Đào Tử thúc giục.
Hà Tứ Hải: →_→
Chuyện này có thể trách ai?
Tốc độ của một mình hắn thường đều rất nhanh, nàng cứ nhất định phải đến giúp đỡ.
Bận bịu không giúp được bao nhiêu, trái lại còn làm lỡ không ít thời gian.
"Ba nhìn con làm gì nha, con đã giúp ba bận bịu rất nhiều rồi đó nha." Đào Tử nói.
"Đúng, đúng, cảm ơn con nha."
"Không cần khách sáo, nhưng mà ba có thể đừng nói chuyện có được hay không, tốc độ làm nhanh lên một chút."
Khá lắm, phụ nữ không nói đạo lý quả nhiên không phân tuổi tác.
Mà Trương Lộc lúc này cũng thu dọn xong đồ rồi đi tới trước cửa phòng bếp.
------
Dịch: MBMH Translate