Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1097 - Chương 1097: Nhân Gian Tuyệt Đẹp.

Chương 1097: Nhân Gian Tuyệt Đẹp. Chương 1097: Nhân Gian Tuyệt Đẹp.

"A, biển rộng nha. . ."

Trong tay Hân Hân cầm theo túi nhựa trong suốt, mặt hướng về biển rộng, đứng ở trên bờ cát, ấp ủ nửa ngày.

"Còn gì nữa không?" Dao Dao ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

Nàng ngày hôm nay vốn là chuẩn bị đi công viên nước cùng với mẹ, thế nhưng sáng sớm đã bị Hân Hân kéo đến nơi này, bảo hôm nay mấy người Đào Tử sẽ tới chơi.

Cho nên tạm thời thay đổi kế hoạch.

"Nó rất lớn." Hân Hân suy nghĩ hồi lâu mới nói.

"Ha ha. . ." Dao Dao bắt đầu cười lớn.

Biển rộng đương nhiên là lớn rồi.

"Nó còn rất xanh."

"Đúng, Dao Dao, chị thật thông minh nha." Hân Hân quay đầu nhìn về phía nàng.

Dao Dao: . . .

"Mấy người Đào Tử làm sao còn chưa có tới đây." Hân Hân nói xong, giơ cổ tay nhỏ bụ bẫm của nàng lên rồi liếc mắt nhìn.

Trên cổ tay nàng có một cái đồng hồ đeo tay nhỏ, chỉ có điều là dùng bút vẽ lên.

"Mấy giờ rồi?" Dao Dao rướn cổ lên liếc mắt nhìn, hỏi rất nghiêm túc.

"Một, hai, ba. . . , ba giờ." Hân Hân cũng chăm chú đáp lại.

Được rồi, trên mặt đồng hồ trên tay của nàng chỉ có bốn cái mức độ...

Bà nội của Hân Hân và mẹ của Dao Dao ở phía sau bị hai đứa nhóc chọc cho bật cười.

Đúng lúc này, các nàng nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng hoan hô.

Các nàng quay đầu nhìn lại, liền thấy trên bờ cát trống rỗng bỗng xuất hiện một đám người.

"Đào Tử, Uyển Uyển, Huyên Huyên. . ."

"Hân Hân, Dao Dao. . ."

Mấy đứa nhóc vừa kéo vừa ôm, còn thiếu việc nói chuyện khẽ hôn hai cái nữa thôi.

Mức độ thân thiết này, người không biết còn cho rằng các nàng là lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Trên thực tế các nàng cũng mới chỉ chơi đùa cùng nhau hai, ba lần.

Nhưng mà tình bạn giữa trẻ nhỏ chính là đơn thuần như vậy, không chứa bất kỳ tạp chất gì.

"Ngày hôm nay tớ muốn xây một cái nhà thật lớn." Đào Tử vung vẩy xẻng nhỏ, nói với vẻ vô cùng chắc chắn.

"Em muốn xây pháo đài." Hân Hân vung vẩy túi nhựa trong tay, không cam lòng yếu thế.

Ánh mắt Huyên Huyên không ngừng lắc lư theo cái túi trên tay nàng.

"Hân Hân, trong tay em là cái gì thế?" Huyên Huyên biết rõ còn hỏi.

Hân Hân lúc này mới nhớ tới, nàng có mang theo thịt bò khô cho mọi người.

Thực ra thịt bò khô này cũng không nhiều, đây là hàng tích trữ của nàng, thế nhưng vì để chia sẻ với bạn tốt nên nàng đều lấy ra.

Hân Hân rất hào phóng, nếu Huyên Huyên đã hỏi, thừa dịp còn chưa bắt đầu chơi cát, tay còn sạch sẽ, nàng mở túi ra rồi chia sẻ cùng với mọi người.

"Ăn thật ngon nha." Hân Hân mở miệng túi ra để cho mọi người lấy.

Bọn nhóc đương nhiên cũng không khách sáo với Hân Hân, từng người bỏ tay đi vào, nắm lấy một nắm thật lớn.

Nhưng mà tay của các nàng đều rất nhỏ, có mở to ra đi chăng nữa thì cũng không lớn hơn được bao nhiêu.

Nhưng mà lúc Huyên Huyên vui vẻ nhét một miếng thịt bò khô vào trong miệng.

Nàng chợt nhớ tới một chuyện, nàng sáng sớm ăn quá nhiều rồi, thật giống như là ăn không vô nữa.

Vừa nghĩ như thế, nàng cảm giác mình thật sự ăn không vô nữa rồi, càng nghĩ càng thấy ăn không vô.

Vẻ mặt nàng như đưa đám, rất muốn khóc nha.

"Làm sao thế? Ăn không ngon sao?" Hân Hân ở bên cạnh kỳ quái hỏi.

Rõ ràng là rất ngon nha.

Huyên Huyên lắc lắc đầu.

"Là vì cay sao?" Hân Hân nghi hoặc hỏi.

Thịt bò khô có hai loại đó là cay và không cay, lúc đó nàng đã không chọn cay.

Bản thân nàng cầm một miếng bỏ vào trong miệng, không cay nha.

"Bởi vì chị ăn không vô nữa rồi, ô ô ô. . ." Huyên Huyên biểu thị thật là khổ sở.

"Há, nha, vậy đợi lát nữa rồi lại ăn đi." Hân Hân chợt nói.

Nàng đặc biệt hiểu Huyên Huyên, nàng cũng thường xuyên bị như vậy.

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi, chúng ta là bạn tốt nha." Hân Hân nói.

Huyên Huyên nghe vậy thì lập tức vui vẻ ra mặt.

Thế nhưng nàng lại không bỏ thịt bò khô trong tay vào lại trong túi, mà là cất ở trong túi áo của mình.

...

"Lưu tiểu thư, ba ba của Đào Tử...xin chào." Bên này, bà nội Hân Hân lại đây chào hỏi với mấy người Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải gật gật đầu với nàng.

Mà lần nữa Lưu Vãn Chiếu có làm quen với các nàng rồi, cho nên lôi kéo Trương Lộc đang bôi kem chống nắng qua nói chuyện với các nàng.

Hà Tứ Hải cảm thấy chen miệng vào cũng không lọt, trực tiếp cất bước đi về phía bờ biển.

Nhìn biển rộng trước mắt, Hà Tứ Hải không khỏi mà nhớ tới giấc mơ của Đào Tử vào tối ngày hôm qua.

Ngoại trừ mấy thứ lung ta lung tung, biển và cát trong giấc mộng quả thực là giống trước mắt như đúc.

"Ba ba, đến chơi đùa cùng với chúng con đi." Đúng lúc này, Đào Tử hô.

"Không muốn, con tìm chị tiểu Lộc mà chơi đi." Hà Tứ Hải nói mà không quay đầu lại.

Trương Lộc đang bôi kem chống nắng nghe vậy lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Vì sao tìm chị? Chị lại không phải trẻ con, còn chơi cát cái gì?"

Thế nhưng rất nhanh ——

"Chị có lợi hại hay không? Có lợi hại hay không? Hỏi các em đó, chị có lợi hại hay không? Ha ha ha. . ."

Tiếng cười "Càn rỡ" của Trương Lộc vang vọng toàn bộ bãi cát.

Nàng đắp được một cái bảo tháp cao hơn một cái đầu so với đám nhóc.

Nhưng mà tạo hình có chút xấu, nhưng mà như này đã đủ cho nàng đắc ý dào dạt rồi.

Nàng đương nhiên cũng thắng được một trận than thở của bọn nhỏ.

Nhưng mà theo mặt trời dần lên cao, thời tiết rất nhanh đã nóng lên.

Thế là Hà Tứ Hải giơ tay, tạo nên một cơn gió trên mặt biển, cũng có hơi nước tụ tập lên từ không trung.

Hắn tuy rằng không thể "Hô phong hoán vũ" trên phạm vi lớn giống như Đào Tử, nhưng mà trên một nhỏ bãi cát nhỏ thì vẫn là hoàn toàn không có vấn đề.

Không bao lâu sau, tầng mây mỏng đã che khuất mặt trời, gió nhẹ từ trên mặt biển mang đến một tia mát mẻ.

Lưu Vãn Chiếu và mẹ của Dao Dao vốn còn lo lắng các nàng sẽ bị bỏng nắng, đang bôi kem chống nắng cho các nàng đều ngừng lại.

Mẹ Dao Dao hơi kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Nhưng Lưu Vãn Chiếu lại phát hiện ra, nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Nhưng mà Hà Tứ Hải quay lưng với các nàng, phảng phất như cũng không có nhận ra được ánh mắt của các nàng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment