Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1098 - Chương 1098: Hành Trình Kỳ Huyễn Của Hân Hân Và Dao Dao.

Chương 1098: Hành Trình Kỳ Huyễn Của Hân Hân Và Dao Dao. Chương 1098: Hành Trình Kỳ Huyễn Của Hân Hân Và Dao Dao.

Đúng lúc này, cô gái mập nhỏ Hân Hân lại mang theo thịt bò khô đi tới.

"Ba của Đào Tử." Nàng đi tới, kéo tay Hà Tứ Hải, ngước cổ gọi.

"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải cúi đầu, hơi kinh ngạc hỏi.

"Cho chú ăn." Nàng mở túi trên tay ra rồi nói với Hà Tứ Hải.

Nụ cười trên gương mặt xán lạn giống như là ánh mặt trời, tuy rằng mũm mĩm, thế nhưng trên gương mặt vẫn có hai cái lúm đồng tiền nhỏ, vô cùng đáng yêu.

Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, đưa tay lấy một ít từ bên trong rồi bỏ vào trong miệng.

Sau đó nói với cô bé đang vô cùng mong chờ: "Hương vị không tệ."

"Hì hì." Nhóc con vui vẻ bật cười.

"Ăn đồ ăn thì sẽ không còn không vui nữa nha." Nàng nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy có chút giật mình.

"Chú không có không vui nha." Hắn nói.

Hân Hân: →_→

"Được rồi, chú là có chút không vui." Nhìn ánh mắt của nàng, Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.

"Vậy bây giờ thì sao?" Nàng hỏi với vẻ mặt chờ mong.

"Hiện tại tốt hơn một chút rồi." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy chú ăn thêm một chút." Hân Hân lại mở túi trên tay của nàng ra rồi nói.

Nhìn cô bé trước mắt, Hà Tứ Hải thật sự cảm thấy tâm tình đã tốt hơn rất nhiều.

Nhân gian cũng là bởi vì có những người vừa thiện lương vừa đáng yêu như này mới sẽ làm cho người ta cảm thấy càng tươi đẹp hơn, càng thêm đáng giá để bảo vệ.

Hà Tứ Hải lại lấy một miếng bò khô từ trong túi.

"Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Hân Hân mang theo túi, xoay người muốn tiếp tục trở về chơi đùa cùng mấy người Đào Tử.

"Chờ một chút." Hà Tứ Hải gọi nàng lại.

"A?" Hân Hân quay đầu lại với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

"Cho cháu cái này."

Hà Tứ Hải tháo lục lạc đầu hổ mà Đào Tử đưa cho hắn xuống rồi đeo nó vào cổ tay bé nhỏ của nàng.

Hân Hân tò mò nhìn lục lạc đầu hổ trên cổ tay, còn thỉnh thoảng lắc hai cái, phát ra tiếng vang leng keng.

Sau đó nàng mừng rỡ xoay vòng vòng tại chỗ, cảm thấy chơi thật vui, không ngừng mà lắc lắc cánh tay nhỏ của mình.

"Đây là Đào Tử đưa cho chú, hiện tại tặng lại cho cháu." Hà Tứ Hải nói.

Sau khi thần lực của hắn dần tăng trưởng, lục lạc đầu hổ đã không còn bí mật gì đối với hắn, hơn nữa cũng gần như không còn nhiều tác dụng lớn, tương đối vô bổ.

Vừa nãy tâm huyết dâng trào, cũng là tiện tay tặng ra ngoài.

"Cháu đi cảm ơn em Đào Tử."

Hân Hân nghe nói đây là của Đào Tử, thế là lập tức vui vẻ chạy nhảy đi tìm Đào Tử.

"Em Đào Tử, ba ba em tặng cái này cho chị nha." Hân Hân chạy đến trước mặt Đào Tử, cao hứng khoe khoang.

Nhưng mà, Đào Tử hoàn toàn không có để ý.

Hoặc có thể nói sự chú ý của nàng hoàn toàn không ở trên chuyện này.

Mà là nghiêm túc nói với Hân Hân: "Chị mới là chị, em phải gọi chị là chị Đào Tử, như vậy mới là một đứa nhỏ lễ phép."

"Chị mới là chị gái." Hân Hân không phục nói.

"Em mấy tuổi rồi, chị đã năm tuổi rồi nha." Đào Tử duỗi năm ngón tay ra hiệu.

"Chị cũng năm tuổi." Hân Hân xoa eo, đắc ý nói.

Cái này...

Cuối cùng hai người thương lượng một chút, đều là chị gái.

Cậu gọi tớ là chị Đào Tử, tớ gọi cậu là chị Hân Hân là có thể giải quyết vấn đề này một cách hoàn mỹ.

Thế nhưng lúc Hân Hân nhìn về phía Huyên Huyên.

Huyên Huyên lập tức nói: "Chị hai mươi hai... Không đúng."

Nàng giơ thêm một ngón tay rồi nói: "Chị đã hai mươi ba tuổi."

"Chị lừa đứa nhỏ ba tuổi có đúng hay không. Em cho chị biết nha, chị không lừa được em đâu. Em đã năm tuổi rồi, chị nhìn xem, chị thấp như thế."

Hân Hân dùng tay ra hiệu, biểu thị nàng cao gần như mình.

"Hi hi... Chị là chị lớn." Uyển Uyển ở bên cạnh nói.

Nhưng mà Hân Hân biểu thị nàng hoàn toàn không tin, nàng đã không phải đứa nhỏ ba tuổi nữa rồi, nàng đã hơn năm tuổi rồi.

"Trẻ nhỏ không thể cãi nhau nha." Cuối cùng bà nội của Hân Hân lại đây khuyên can.

"Các nàng lừa trẻ nhỏ, nói là chị gái lớn." Hân Hân hầm hừ nói.

"Huyên Huyên sáu tuổi, Uyển Uyển bảy tuổi, cháu mới có mấy tuổi." Lưu Vãn Chiếu đi tới cười hỏi.

Hân Hân nghe vậy chớp chớp mắt to, duỗi tay nhỏ ra gãi gãi đầu, có chút buồn bực nói: "Cháu năm tuổi."

Thực ra trước đó các nàng cũng đã từng tranh luận về vấn đề này, nhưng mà sau đó bởi vì mãi chơi cho nên sống chết mặc bay rồi.

Bà nội Hân Hân chú ý tới lục lạc đầu hổ trên tay Hân Hân, thế là hỏi nàng là đến từ đâu.

Lưu Vãn Chiếu nói chuyện với các nàng, lại quay lưng với biển rộng, cho nên mới không chú ý tới.

"Ba ba của Đào Tử cho cháu nha." Hân Hân ôm cổ tay của mình cao hứng nói.

Bà nội Hân Hân cầm tay nhỏ của nàng lên liếc mắt nhìn, nhận ra lục lạc đầu hổ, thậm chí bản thân nàng khi còn bé cũng có một loại giống như là lục lạc nhỏ, xem ra không phải là vật quý trọng, cũng không cần bảo nàng trả lại làm gì.

"Có đúng không? Vậy cháu đã cảm ơn chú hay chưa."

" y..." Nhóc con gãi đầu một cái, còn giống như là chưa.

Nàng vội vàng chạy trở về.

"Ba ba của Đào Tử, cảm ơn chú nha." Nàng chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải, ngước cổ lên nói cảm ơn.

"Không cần cảm ơn, đi chơi đi." Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.

"Được nha." Nàng nghe vậy thì xoay người liền chạy.

Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà lắc lắc đầu.

Bà nội Hân Hân cũng đi tới.

Nàng lại đây muốn tự mình cảm ơn Hà Tứ Hải.

"Không cần khách sáo, chỉ là một đồ vật nhỏ, nhưng mà nếu như đứa nhỏ gặp phải nguy hiểm gì thì lục lạc đầu hổ sẽ tự động báo động trước, hơn nữa cũng có tác dụng phòng hộ nhất định, nhưng mà không phải là rất mạnh mà thôi." Hà Tứ Hải nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment