"A..." Hân Hân bà nội nghe vậy thì kinh ngạc một hồi.
Nàng vốn tưởng rằng chỉ là một vật nhỏ bình thường, thì ra còn là một bảo vật.
"Cái này thực sự quá quý trọng rồi, chúng tôi cũng không thể nhận được, tôi sẽ bảo Hân Hân trả lại." Nàng xoay người liền chuẩn bị đi tìm Hân Hân.
"Đã nói rồi, đó chỉ là một vật nhỏ mà thôi, nó là Đào Tử tặng cho tôi. Hiện tại, nó không còn tác dụng gì đối với tôi nữa, nên tặng lại nó cho Hân Hân. Cô bé này tâm địa thiện lương, lại còn đáng yêu, tôi rất là yêu thích." Hà Tứ Hải nói.
"Cảm ơn, cảm ơn Hà tiên sinh có thể yêu thích." Bà nội Hân Hân nói cảm ơn.
Hà Tứ Hải cười cười với nàng, không nói cái gì nữa.
Bà nội của Hân Hân rất có ánh mắt, không quấy rầy hắn nữa, trực tiếp xoay người rời đi.
Từ lần thứ nhất gặp mặt, nàng liền biết người một nhà này không phải là người bình thường.
Người bình thường nào có lần nào cũng đột nhiên xuất hiện?
Người bình thường nào có thể xóa bỏ ký ức của người khác?
Người bình thường nào có ai có thể không lưu lại dấu vết gì ở dưới thiết bị điện tử?
Người bình thường càng không thể gặp nhau ở trong giấc mơ không hợp thói thường như thế.
...
Nàng càng hiểu rõ, càng cảm nhận được sự thần bí mạnh mẽ của cỗ sức mạnh này.
Bà nội của Hân Hân đều mất cảm giác rồi.
Đây cũng là nguyên nhân mà nàng không ngăn cản Hân Hân gặp mặt bọn họ.
Bà nội của Hân Hân mới vừa đi, Lưu Vãn Chiếu liền đi tới.
Sau đó kéo cánh tay Hà Tứ Hải, tựa ở trên vai hắn.
Nàng đương nhiên còn không đến mức vì Hà Tứ Hải tặng cái đồ vật nhỏ mà truy hỏi, chỉ là đơn thuần lại đây muốn ở cùng Hà Tứ Hải một chút mà thôi.
Hà Tứ Hải lại bị nàng làm cho không hiểu ra sao.
"Làm sao thế?" Thế là hắn mở miệng hỏi.
"Cái gì mà làm sao rồi? Em lại đây ở cùng anh một chút nha." Lưu Vãn Chiếu nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh, trở tay ôm lấy bả vai của nàng.
Trường Lộc đứng ở cách đó không xa nhìn thấy, lấy điện thoại di động ra, chụp cho bọn họ một tấm.
Hai người quay lưng với biển rộng, mây đen che khuất ánh mặt trời, thế nhưng ánh mặt trời phía xa lại phản chiếu khắp mặt biển, phân biệt rõ ràng.
Cảnh sắc như vậy thực sự là quá hiếm thấy.
Chụp xong cho bọn họ, lại chụp cho mình một tấm, lại chụp cho mấy đứa nhỏ đang chơi cát một tấm...
"Không nên chụp nữa, nhanh lại đây chơi cùng chúng em đi." Đào Tử ở bên cạnh thấy thế, trực tiếp đưa tay kéo nàng qua.
"Vừa nãy không phải đã chơi đùa rồi sao?" Trương Lộc bày ra bộ dạng bị làm khó dễ.
Nàng cũng đã là người lớn rồi, còn chơi cát gì nữa?
Nhưng mà ——
"Nhìn xem sông đào bảo vệ thành của chị như thế nào, còn có một cây cầu nha."
Trương Lộc vô cùng hưng phấn, tràn đầy đắc ý.
Vẻ mặt của mấy đứa nhóc lại vô cùng kỳ quái.
Chị tiểu Lộc thật là một người kỳ quái, mỗi lần đều nói không muốn chơi, nhưng mà mỗi lần đều chơi đến vui vẻ như vậy.
Mấy đứa nhóc cũng không hoàn toàn chỉ là đào cát ở trên bờ.
Các nàng còn nhặt một ít vỏ sò nhỏ đáng yêu, hoặc là cua nhỏ bị thủy triều cuốn lên.
Mỗi khi phát hiện một cái, các nàng ngay lập tức sẽ đuổi theo nó ở trên bờ cát, toàn bộ bãi cát tràn đầy tiếng cười vui của các nàng.
Bà nội của Hân Hân còn đặc biệt về nhà một chuyến, mang theo hai bình nước trái cây lớn quay trở lại.
Một bình là nước đặc trưng của Lộc thị.
Mặt bình khác là nước trái cây hỗn hợp.
Mấy đứa nhóc uống ừng ực, không đến một hồi đã uống cạn hai bình nước rồi.
Về phần thịt bò khô mà Hân Hân mang đến, cũng bị các nàng ăn không còn lại gì.
"Buổi trưa các người đến nhà chúng tôi ăn cơm đi." Buổi trưa, bà nội Hân Hân nói.
"Không cần đâu, chúng tôi có chuẩn bị." Hà Tứ Hải nói.
Nói xong hắn duỗi tay vung một cái, rồi bước về phía trước một bước, biến mất ở trước mặt mọi người.
Trương Lộc rất tò mò, thế là bước một bước về chỗ Hà Tứ Hải biến mất, sau đó cũng biến mất ở trước mặt mọi người.
Thế nhưng rất nhanh nàng và Hà Tứ Hải lại cùng nhau xuất hiện, trong tay Hà Tứ Hải cầm cái lò nướng, mà trong tay Trương Lộc lại đầy nguyên liệu nấu ăn.
Thì ra Hà Tứ Hải mang lệnh bài Phượng Hoàng Tập tới đây, lối vào chính là vị trí hắn biến mất vừa nãy.
Những thứ này đều được đặt ở bên trong Phượng Hoàng Tập trước đó.
Chỉ có những nguyên liệu nấu ăn này, là hắn đã chuẩn bị từ sớm.
Lưu Vãn Chiếu cũng đi qua giúp đỡ, lặp đi lặp lại mấy chuyến như vậy, chỉ chốc lát sau trên bờ cát đã xếp đầy nồi bát đồ ăn, bàn ghế.
Tuy rằng trong lòng của bà nội của Hân Hân và mẹ của Dao Dao rất giật mình, nhưng không có biểu hiện ra mặt, đương nhiên, càng nhiều chính là bọn họ đã quen với sự thần kỳ của đám người Hà Tứ Hải.
"Chúng ta đi tìm Đại Hoàng chơi đi." Đào Tử bỗng nhiên đề nghị.
Sau đó không chờ mọi người trả lời, đã chui vào bên trong Phượng Hoàng Tập.
Uyển Uyển và Huyên Huyên đương nhiên cũng chạy vào theo phía sau.
Hân Hân và Dao Dao cũng chạy theo sau các nàng.
Nhưng mà ——
------
Dịch: MBMH Translate