Các nàng bởi vì không có quyền hạn, căn bản không vào được, sau khi chạy ra một đoạn mới phản ứng được là không thấy mấy người Đào Tử nữa rồi.
"Không tốt rồi, không tốt rồi..."
Hân Hân hoang mang hoảng loạn chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải, kéo tay của hắn nói: "Ba ba của Đào Tử, không thấy mấy người Đào Tử đâu nữa."
"Có đúng không? Không phải ở đó sao?"
Hà Tứ Hải chỉ về phía sau nàng, quả nhiên liền thấy Đào Tử đang đứng ở nơi đó nhìn xung quanh, tiếp theo Huyên Huyên và Uyển Uyển cũng xuất hiện rồi.
Thì ra các nàng thấy Hân Hân và Dao Dao không theo vào cùng liền chạy ra.
Hân Hân vội vàng thả ra tay Hà Tứ Hải, sau đó chạy về phía Đào Tử rồi cùng nhau biến mất ở trên bờ cát.
"Hà tiên sinh..."
Bà nội Hân Hân và mẹ của Dao Dao thấy đứa nhỏ đột nhiên biến mất ở trước mặt mình, cũng có chút hoang mang.
"Đừng lo lắng, các người cùng qua đó là được." Hà Tứ Hải cười nói.
"Cháu mang hai người đi." Trương Lộc nói.
Sau đó dẫn các nàng đi về phía Phượng Hoàng Tập, đương nhiên phần nhiều chính là nàng muốn lười biếng.
Trên bờ cát lập tức chỉ còn dư lại Lưu Vãn Chiếu và Hà Tứ Hải.
...
...
Bà nội của Hân Hân và mẹ của Dao Dao thấp thỏm theo sát sau lưng Trương Lộc.
Sau đó liền cảm thấy hoa mắt, các nàng đi tới một nơi thần kỳ.
"Chuyện này... Đây là nơi nào?" Bà nội Hân Hân trố mắt ngoác mồm hỏi.
"Phượng Hoàng Tập." Trương Lộc thuận miệng nói.
Được rồi, câu trả lời này không khác biệt gì so với việc không trả lời cả.
"Bọn nhỏ đâu?" Mẹ của Dao Dao nhìn xung quanh một chút, không kịp nhìn kỹ đã căng thẳng hỏi.
Lúc này nàng mặc dù tò mò, thế nhưng càng lo lắng cho đứa nhỏ hơn.
"Hẳn, hẳn là ở nơi đó đi?" Trương Lộc chỉ lên bầu trời.
Chỉ thấy trên bầu trời, một con Thần Lộc đang lao nhanh.
Vào tối hôm qua, lúc Trương Lộc lần thứ nhất nhìn thấy Đại Hoàng cũng là trợn mắt ngoác mồm.
Mà lúc này bà nội của Hân Hân và mẹ của Dao Dao cũng há to miệng, lộ ra vẻ giật mình.
"Bà nội, mẹ."
Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng của Hân Hân và Dao Dao.
"Nhanh đi xuống một chút, nguy hiểm." Bà nội của Hân Hân không chút nghĩ ngợi mà bật thốt lên.
"Yên tâm đi, không sao cả." Trương Lộc ở bên cạnh nghe vậy thì an ủi.
Bà nội của Hân Hân nghe vậy nghĩ lại cũng thấy cũng đúng, Thần Lộc sẽ che chở cho sự an toàn của các nàng mới đúng.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng lòng nàng vẫn không có thả lỏng, khắp gương mặt đều là lo lắng.
Đúng lúc này, Thần Lộc vốn đang ở rất xa nhanh chóng chạy về phía các nàng.
Bốn chân Thần Lộc đạp trên không trung, đung đưa từng cơn sóng gợn, ánh sáng nhỏ dập dờn quanh thân thể không ngừng tản ra bốn phía, lưu lại vệt sáng dài trên không trung.
Bộ lông tơ thuần trắng của nó như toả ra ánh sáng, trên sừng hươu lớn nở đầy hoa tươi.
Phía sau sừng hươu tỏa ra vầng sáng, khiến cho nó có vẻ càng thêm thần thánh.
Vẻ ngoài của nó chính là tưởng tượng gần gũi nhất về thần linh trong các thần linh mà Hà Tứ Hải nhìn thấy.
Nếu như thả ở bên ngoài, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là chẳng mấy chốc nó sẽ trở thành một thần linh chân chính.
“Chờ chúng tớ một chút." Đúng lúc này, lại truyền tới giọng nói của mấy người Đào Tử.
Mọi người nhìn lại theo tiếng nói, liền thấy Đào Tử, Huyên Huyên cùng Uyển Uyển, mỗi người cầm lấy một cây bồ công anh lớn, bay lại đây theo hướng gió lảo đảo.
Bởi vì trên lưng Đại Hoàng không chứa được tất cả mọi người, cộng với Hân Hân và Dao Dao là lần đầu tiên tới, cho nên bọn họ phát triển tinh thần, nhường Đại Hoàng lại cho các nàng.
Mà các nàng thì hái ba đóa bồ công anh ở sau vườn rồi bay đến, đây là thứ mà Hà Tứ Hải đặc biệt lưu lại cho các nàng chơi đùa.
Về phần tại sao bồ công anh lớn như vậy mà mấy đứa nhóc các nàng lại có thể hái xuống? Không nên xoắn xuýt quá nhiều về mấy chuyện không hợp lý này làm gì.
Ở bên trong thế giới thần thoại thì không nên giảng khoa học rồi, nếu không quan tái của Newton đều không ép được.
"Chuyện này... Chuyện này có thể mang đến nguy hiểm hay không." Bà nội của Hân Hân không nhịn được mà lo lắng nói.
"Không cần lo lắng, ở trong thế giới này, các nàng sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào." Trương Lộc nói.
Lúc đang nói chuyện, Đại Hoàng bỗng hạ xuống trước mặt các nàng từ không trung.
Quan sát ở khoảng cách gần càng cảm thấy chấn động.
Thần Lộc như này sợ là cũng chỉ có thần tiên mới có thể điều động.
"Bà nội, chơi thật vui nha." Hân Hân ngồi ở trên lưng Đại Hoàng không sợ sệt một chút nào, nói với vẻ mặt hưng phấn.
"Mẹ, mẹ có muốn cưỡi cùng chúng con hay không." Dao Dao hỏi mẹ của nàng.
Mẹ của Dao Dao vội vã lắc lắc đầu, nàng cũng không dám tùy tiện cưỡi lên Thần Lộc như vậy.
Đúng lúc này, ba đứa nhóc cầm ba cây bồ công anh cũng đáp xuống từ trên không trung.
Nhìn bồ công anh khổng lồ như thế, bà nội của Hân Hân và mẹ của Dao Dao đã không biết nên nói cái gì nữa rồi.
Đại Hoàng đi tới bên người Đào Tử, cúi người xuống, để hai đứa nhóc trên lưng đi xuống.
Thực ra sau khi Đại Hoàng được điểm hóa, trí tuệ của nó đã không kém ai, nó cũng có sự kiêu ngạo của nó, không phải là người nào đều có thể cưỡi nó.
Nhưng mà ở trước mặt Đào Tử, nó vẫn vô cùng khéo léo.
Mà lần này đổi thành Hân Hân và Dao Dao cưỡi bồ công anh.
Mà lúc này bà nội của Hân Hân cuối cùng cũng không nhịn được, quay sang hỏi Trương Lộc bên cạnh: "Chuyện kia... Trương tiểu thư, mạo muội hỏi một câu, các người đều là người nào vậy?"
Mẹ của Dao Dao ở bên cạnh cũng dựng thẳng lỗ tai lên, tò mò nghe ngóng.
"Vậy bà cảm thấy chúng tôi là người nào?" Trương Lộc mỉm cười hỏi ngược lại.
Bà nội Hân Hân do dự một chút rồi nói: "Các người là thần tiên sao?"
Trương Lộc nghe vậy thì nở nụ cười.
Sau đó chỉ về phía Huyên Huyên và Uyển Uyển đang chơi đùa rồi nói: "Cháu không phải là thần tiên gì cả, chỉ là người bình thường mà thôi. Nhưng mà ba ba của Đào Tử và hai đứa nhóc kia mới không phải người bình thường."
Nàng vẫn còn không biết, Đào Tử cũng không phải là một đứa nhỏ bình thường.
Bà nội Hân Hân hơi kinh ngạc mà nhìn về phía Huyên Huyên và Uyển Uyển.
Nàng đã đoán được thân phận không bình thường của Hà Tứ Hải từ lâu, nhưng không nghĩ tới hai đứa nhỏ này cũng không phải người bình thường.
"Về phần nơi này, gọi là Phượng Hoàng Tập, nó thuộc về tiểu Chu, cũng chính là một không gian độc lập của ba Đào Tử. Tất cả quy tắc nơi này đều là hắn chỉ định, cho nên các người cũng không cần lo lắng bọn nhỏ gặp phải bất ngờ gì đâu." Trương Lộc lại nói.
Bà nội Hân Hân và mẹ của Dao Dao nghe vậy thì càng là giật mình rồi, vẫn còn có Thần Quốc thuộc về mình, đó không đơn giản là thần linh nữ rồi, mà chính là đại thần.
Cho nên thái độ của bọn họ đương nhiên cũng càng thêm cung kính và cẩn thận hơn.
"Trương tiểu thư, cảm ơn ngài tín nhiệm và nói cho chúng tôi biết những thứ này. Cô yên tâm, chúng tôi không phải người nói nhiều, sẽ không nói lung tung với người ngoài đâu." Mẹ của Dao Dao nói.
Trương Lộc nghe vậy cười nói: "Các người có muốn nói cũng không thể nói ra được nha."
Mẹ của Dao Dao nghe vậy thì hơi nghi hoặc một chút, không hiểu nàng là có ý gì.
Thế nhưng bà nội của Hân Hân lại hiểu được.
Trước đó, nàng đã nhắc qua với con trai mình về cả nhà Hà Tứ Hải.
Nhưng mà con trai thông qua thiết bị quản chế cũng không có tìm được bất kỳ manh mối gì, hơn nữa trong nháy mắt đã lập tức quên hết những gì nàng vừa nói.
Một lần hai lần cũng coi như thôi, nhiều lần đều là như vậy, nàng cũng không dám nói với con trai chuyện này nữa.
Nhưng mà nàng càng là kính sợ đối với sự thần kỳ của một nhà Hà Tứ Hải.
Cho nên nàng vẫn luôn bày ra thái độ không dám thân cận, cũng không thấy mới lạ.
------
Dịch: MBMH Translate