Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1101 - Chương 1101: Tình Bạn Giữa Bọn Nhỏ.

Chương 1101: Tình Bạn Giữa Bọn Nhỏ. Chương 1101: Tình Bạn Giữa Bọn Nhỏ.

"Các em ăn ít thịt một chút, cũng phải ăn một ít rau dưa nữa."

Lưu Vãn Chiếu nhắc nhở mấy đứa nhóc.

Nàng phát hiện năm đứa nhóc, không có một đứa nào ăn rau dưa cả, nàng còn đặc biệt chuẩn bị rau dưa, salad trộn nữa chứ.

Nhưng mà lại không một người ăn, tất cả đều nhìn chằm chằm vào thịt, miệng nhỏ càng là nhai không ngừng.

"Vì sao không thể ăn thịt thịt." Huyên Huyên bất mãn nói.

"Bởi vì không khỏe mạnh." Lưu Vãn Chiếu nói.

Nàng hiện tại không nói mập mập, ngược lại nói không khỏe mạnh cũng không sai.

"Ba ba em nói, ăn đồ nướng cũng không khỏe mạnh." Hân Hân ở bên cạnh vừa không ngừng nhét đồ nướng vào miệng vừa nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó gật đầu một cái rồi nói: "Nói đúng, đồ nướng cũng không khỏe mạnh."

"Nếu đã không khỏe mạnh rồi, vì sao còn muốn không vui nữa đây?" Đúng lúc này, cô gái mập nhỏ lại nói.

Lưu Vãn Chiếu hoàn toàn sửng sốt rồi.

Hà Tứ Hải thực sự không nhịn được mà bắt đầu cười ha hả.

Nha đầu này, thật là một đứa nhóc lanh lợi.

Bà nội Hân Hân có chút ngượng ngùng che mặt, nhưng mà cũng thực sự không nhịn được cười.

"Kệ các nàng đi, lâu lâu ăn một lần cũng không sao cả, lại nói chờ một lát các nàng ăn chán rồi, tự nhiên sẽ ăn salad em làm thôi." Hà Tứ Hải ở bên cạnh an ủi.

Lưu Vãn Chiếu cũng là bất đắc dĩ thở dài, hiện tại trẻ nhỏ đều là khó dạy như vậy sao?

Nào giống các nàng khi còn bé, người lớn nói cái gì thì chính là cái đó.

Hà Tứ Hải nói không sai, ăn nhiều thịt, chẳng mấy chốc sẽ chán, đặc biệt là thịt nướng, thịt mỡ chiếm đa số, đương nhiên sẽ chán ngấy rất nhanh.

Không cần Lưu Vãn Chiếu nói, các nàng chủ động ăn trái cây, salad... và mấy thứ khác để giải ngán.

Cũng may sau khi ăn cơm xong, các nàng lại chạy nhảy trên bờ cát, vừa vặn có thể tiêu hóa một chút.

Nhưng mà tâm tư của Hân Hân và Dao Dao rất rõ ràng là không ở trên bờ cát nữa rồi.

Bãi cát có gì vui?

Ngoại trừ cát thì chính là nước, đối với các nàng mà nói, đã sớm chơi chán rồi.

Từ khi vào Phượng Hoàng Tập, ai còn muốn chơi hạt cát nữa.

Tâm đều là chênh chếch, còn muốn chạy vào bên trong Phượng Hoàng Tập.

Nhưng mà đối với mấy người Đào Tử mà nói, Phượng Hoàng Tập tuy rằng chơi vui, thế nhưng bãi cát cũng chơi vui, dù sao cũng phải là có thể được chơi thường xuyên.

Thế là chia làm hai phái, nhao nhao ồn ào.

"Nếu như ở bên trong cũng có bãi cát thì tốt rồi." Dao Dao ở bên cạnh bỗng nhiên nói.

Đào Tử nghe vậy gãi gãi đầu nhỏ, đột nhiên cảm thấy chủ ý này rất tốt.

"Ba ba, ba ba. . ." Thế là nàng trực tiếp chạy đi tìm Hà Tứ Hải.

Mà lúc này Hân Hân đang níu gương mặt nhỏ của Dao Dao.

"Cậu là đứa ngốc sao?"

"Ô, không giống." Dao Dao bị nhéo đến méo miệng oan ức nói.

"Ở trong đó có bãi cát, mấy người Đào Tử sẽ không đến tìm chúng ta chơi nữa nha." Hân Hân nói.

"Nàng bảo ba ba nàng trực tiếp dùng ma pháp biến ra bãi cát, thì sẽ không tới đây nữa nha."

Hân Hân nói xong, thả gương mặt Dao Dao ra, chính mình cũng trở nên buồn bã.

"Sẽ không, cháu có thể trực tiếp nói với mấy người Đào Tử nha." Bà nội của Hân Hân đi tới an ủi.

"Mấy người Đào Tử tới tìm các con chơi, không chỉ là bởi vì muốn chơi cát đâu." Mẹ của Dao Dao cũng nói.

Vốn tưởng rằng hai đứa nhóc đánh nhau nên lại đây ngăn lại, vừa vặn nghe được lời nói của Hân Hân.

"Hi hi. . . Chị thích chơi đùa cùng với các em nha." Uyển Uyển ở bên cạnh nói.

"Hừm, chúng ta là bạn tốt, bạn tốt chơi đùa cùng nhau, có đồ ăn ngon phải cùng nhau chia sẻ →_→." Huyên Huyên cũng nói.

Lúc này Đào Tử đã lôi Hà Tứ Hải lại đây.

"Biển rộng là không thể, Phượng Hoàng Tập quá nhỏ, nhưng mà làm cái hồ và một bãi cái nhỏ hơn thì không thành vấn đề."

Hà Tứ Hải cảm thấy ý nghĩ này hay, trước đó sao lại không nghĩ tới chứ.

"Đào Tử, ba ba cậu có thể sử dụng ma pháp biến ra bãi cát, sau này cậu sẽ còn đến chơi đùa với bọn tớ nữa không?" Hân Hân thấy Đào Tử lại đây, đi lên trước buồn bã hỏi.

"Đương nhiên rồi." Đào Tử không chút nghĩ ngợi liền trả lời.

"Nhưng mà. . . Nhưng mà. . ." Hân Hân vẫn có chút buồn bã.

"Chúng ta là bạn tốt nha." Đào Tử nói.

Suy nghĩ một chút, nàng quay đầu lại nói với Hà Tứ Hải: "Ba ba, chúng ta không cần bãi cát nữa có được hay không?"

"Đương nhiên là có thể, việc này tự con quyết định đi." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.

Có thể lo lắng đến cảm nhận của bạn bè, đây là tiến bộ rất tốt.

Hân Hân nghe vậy lập tức toét miệng nở nụ cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ nhợt nhạt.

Trẻ nhỏ chính là như vậy, buồn đến rất nhanh mà vui cũng nhanh.

"Chúng ta vào Phượng Hoàng Tập đi." Đào Tử lôi kéo tay Hân Hân rồi nói.

Sau đó mấy đứa nhóc lại tiến vào Phượng Hoàng Tập.

Thiếu chút đụng phải Trương Lộc mới vừa đi ra từ bên trong.

Nàng đang thu dọn đồ đạc vào bên trong cùng Lưu Vãn Chiếu.

Thấy bọn nhỏ đi vào, bà nội Hân Hân và mẹ của Dao Dao cũng đi vào theo.

Sau đó liền nhìn thấy bọn nhỏ cũng không có đi vào bên trong mà đều đứng ở cửa.

Đồng thời còn có thêm một cô bé.

"Đứa nhỏ này đến từ nơi nào?" Bà nội của Hân Hân có chút giật mình nói.

“Em gái tên là Chu Nguyệt Anh, tới từ đó." Hân Hân chỉ về phía bên tay phải.

"Trong này còn có người sao?" Mẹ của Dao Dao cũng có chút giật mình.

Lúc này, Lưu Vãn Chiếu đi tới từ đằng xa, phía sau còn có một cô gái đi theo.

Lần này mọi người thấy rõ rồi, thì ra trong này còn có người ở lại.

"Em gái, em có muốn cùng chơi đùa với bọn chị hay không?" Dao Dao ở bên cạnh hỏi.

Chu Nguyệt Anh lắc lắc đầu, nhìn các nàng với vẻ tràn đầy mơ màng, đồng thời vẫn còn không hiểu mọi chuyện ra sao.

"Các cháu tan học rồi sao?"

"Ngày hôm nay là chủ nhật nha, nhà trẻ nghỉ." Hân Hân ở bên cạnh nói.

"Các cháu đã ăn trưa hay chưa?" Chu Nguyệt Anh lại hỏi.

Bọn nhóc đương nhiên là gật đầu.

"Dì còn chưa làm bữa trưa cho tiểu Mẫn nữa, dì phải mau chóng trở về làm bữa trưa cho nàng mới được."

Vẻ mặt Chu Nguyệt Anh đầy nôn nóng, xoay quanh tại chỗ.

"Làm sao trở lại rồi, nhà ở nơi nào đây, làm sao lại không tìm được đây, đây là chỗ nào. . ."

"Nàng là làm sao thế?"

Bọn nhóc có chút lo lắng.

"Nguyệt Anh." Lúc này Tưởng Phương Phương sau lưng Lưu Vãn Chiếu bỗng đi lên.

"Phương Phương, cô có biết nhà tôi ở chỗ nào hay không, tôi không tìm được nhà đây." Chu Nguyệt Anh lo lắng hỏi Tưởng Phương Phương.

Tưởng Phương Phương nghe vậy thì lắc lắc đầu.

"Tiểu Mẫn không tìm được tôi, nàng sẽ sốt ruột, vậy phải làm sao bây giờ. Tôi không ở nhà, ai sẽ chăm sóc cho tiểu Mẫn đây?" Chu Nguyệt Anh gấp đến độ nước mắt đảo quanh ở trong viền mắt.

Nhìn lời nói kỳ quái của đứa nhỏ mới bốn, năm tuổi, mọi người vừa cảm thấy quái dị vừa cảm thấy thương tiếc.

"Cô đi hỏi tiếp dẫn đại nhân một chút đi."

Thấy Chu Nguyệt Anh lại bắt đầu nôn nóng, nhìn thấy Hà Tứ Hải đi vào, Tưởng Phương Phương vội vàng nói.

Chu Nguyệt Anh quay đầu nhìn thấy Hà Tứ Hải, lập tức chạy đến trước mặt hắn.

"Tiếp dẫn đại nhân, nhà của tôi ở đâu thế? Tôi muốn về nhà, tiểu Mẫn tan học trở về không thấy ai, nàng sẽ rất sốt ruột." Chu Nguyệt Anh chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải, nói với vẻ đáng thương.

Nước mắt đã đảo quanh ở trong viền mắt của nàng.

"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tìm ra nàng giúp cô."

Hà Tứ Hải theo bản năng mà đưa tay muốn sờ sờ đầu nhỏ của nàng, sau đó phản ứng lại, Chu Nguyệt Anh trước mắt đã không còn là trẻ nhỏ.

"Tiếp dẫn đại nhân." Tưởng Phương Phương cũng lại đây chào hỏi.

Trước đó, các nàng nhìn thấy Đại Hoàng chở bọn nhỏ bay ngang qua không trung.

Sau khi các nàng mới đi tới đây từ vườn hoa Bỉ Ngạn.

Nhưng chờ đến lúc các nàng lại đây thì bọn nhóc cũng đã đi ra ngoài rồi.

Nhưng mà các nàng không có lập tức rời đi, lúc này mới gặp mặt được.

"Tôi đã tìm được người mà cô muốn tìm rồi, ngày mai tôi sẽ mang cô đi gặp hắn." Hà Tứ Hải nói với nàng.

"Tiếp dẫn đại nhân. . ." Tưởng Phương Phương ấp a ấp úng nói.

"Sao thế?" Hà Tứ Hải nhíu mày hỏi.

"Liệu có thể, liệu có thể tìm được nhà của Nguyệt Anh trước hay không. Nếu như tôi đi rồi thì sẽ chỉ còn lại một mình Nguyệt Anh."

Tưởng Phương Phương cúi đầu liếc mắt nhìn Chu Nguyệt Anh đang mơ màng ở bên cạnh, không ngừng xoay quanh tại chỗ, giống như thú nhỏ đi lạc, vẻ mặt tràn đầy thương tiếc.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment