Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1102 - Chương 1102: Người Lớn Kỳ Quái.

Chương 1102: Người Lớn Kỳ Quái. Chương 1102: Người Lớn Kỳ Quái.

Mấy đứa nhóc mạnh mẽ lôi "em gái nhỏ" kỳ quái kia đi chơi.

Chu Nguyệt Anh có lúc sẽ phát "Tật xấu", lúc không "Tật xấu" thì lại giống như một đứa bé, cho nên rất nhanh đã hòa vào chơi đùa cùng bọn nhỏ.

Lúc xế chiều, bọn nhóc đều là chơi đùa ở bên trong Phượng Hoàng Tập, không đi bờ cát nữa.

Lưu Vãn Chiếu cũng mời bà nội của Hân Hân và mẹ của Dao Dao đi tham quan Phượng Hoàng Tập.

Bọn họ nhìn thấy các loại kiến trúc phong cách cổ đại.

Nhìn thấy ba của Đào Tử vẫy tay một cái đã đảo ngược nhật nguyệt, gió nổi mây vần.

Toàn bộ thế giới đều theo yêu cầu của bọn nhỏ, biến thành dáng vẻ mà các nàng muốn.

"Hà tiên sinh đúng là rất chiều đứa nhỏ." Bà nội Hân Hân không khỏi cảm thán.

Bởi vì hai người Hân Hân và Dao Dao chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải, một người thì muốn nhìn thấy cầu vồng một người muốn ngôi sao trôi nổi ở trên không trung giống như bong bóng, hắn đều lập tức thỏa mãn các nàng.

"Đúng đấy, Tứ Hải vô cùng yêu thích trẻ nhỏ." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh cười nói.

Ngày này, mấy đứa nhóc chơi đến khi mặt trời bên ngoài lặn xuống mặt biển, sau đó mới lưu luyến không rời mà lần lượt ai về nhà nấy.

Nhưng mà lần này các nàng đã lưu lại phương thức liên lạc của nhau.

Lần sau có thể trực tiếp hẹn, không cần thông báo trong mơ nữa.

"Bà cố, bà cố, người ở đâu..." Vừa về tới nhà, Đào Tử đã bắt đầu ồn ào.

Nói xong, nàng bắt đầu tìm kiếm khắp phòng, nhưng cũng không có nhìn thấy người.

"Bà cố không có ở nhà sao?" Nàng nghi hoặc mà hỏi Hà Tứ Hải.

"Hẳn là ở nhà của Huyên Huyên hoặc là nhà của Uyển Uyển đi." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

Trời bên ngoài cũng đã tối rồi, bà nội không thể còn ở bên ngoài được.

"Nhưng mà con tìm bà cố làm cái gì?"

"Con muốn tặng vỏ sò này cho bà nha." Đào Tử móc từ trong túi ra một cái vỏ sò vô cùng xinh đẹp rồi nói.

Được rồi, quà quý hay không không quan trọng, ra bên ngoài chơi còn nhớ tới bà cố, cũng đã rất đáng để biểu dương rồi.

Đào Tử nghe nói bà cố có thể ở nhà của Huyên Huyên hoặc là Uyển Uyển thì lập tức chạy ra ngoài.

Huyên Huyên cũng chạy theo phía sau nàng.

Lưu Vãn Chiếu bất đắc dĩ nhặt dụng cụ chơi cát của nàng lên, bất đắc dĩ nói: "Thực sự là, cũng không biết tự mình cầm sao."

"Cháu cũng về nhà tìm mẹ đây."

Uyển Uyển ở bên cạnh cầm dụng cụ đào cát của mình ngước cổ nhìn Lưu Vãn Chiếu rồi nói.

Thực ra ý của nhóc con cũng không phải là nói mình muốn đi về, mà là muốn nói bản thân nàng có thể tự xách đồ trở lại.

Quả nhiên Lưu Vãn Chiếu cũng không keo kiệt mà khen nàng một câu.

"Uyển Uyển giỏi quá, có thể tự làm chuyện của mình."

"Hi hi ha ha..."

Uyển Uyển cười đến híp cả mắt, sau đó cầm đồ của mình rồi hì hục chạy ra cửa.

Lý do tại sao nàng lại không dùng năng lực của mình.

Là bởi vì mẹ đã nói với nàng, khoảng cách gần như thế thì nên tự mình đi một chút, không nên quá ỷ lại vào năng lực của chính mình, nếu không sẽ biến thành một bảo bảo lười.

Nàng chính là một bảo bảo cần cù, làm sao có thể lười được, cho nên sau đó nàng liền không dùng bản lĩnh của mình để đi lên đi xuống nữa rồi.

Chờ ra khỏi cửa, nghe thấy đối diện truyền đến tiếng nói chuyện của Huyên Huyên và Đào Tử.

"Há, nha, bà cố ở nhà Huyên Huyên nha."

Nàng suy nghĩ một chút, vẫn là mang theo đồ vật đi xuống lầu.

Mới ra khỏi cửa thang gác, đúng dịp thấy thang máy mở ra, một người đàn ông trung niên xa lạ đi ra từ bên trong.

Uyển Uyển kinh ngạc một hồi, sau đó cất bước liền chạy, chạy đến cửa nhà mình, dùng chân nhỏ dùng sức đá cửa: "Mẹ, mẹ con về rồi, nhanh mở cửa một chút, nhanh mở cửa một chút..."

Trong phòng Chu Ngọc Quyên nghe thấy tiếng cấp thiết bên ngoài liền vội vàng chạy tới mở cửa.

Nhưng cửa chưa kịp mở ra hoàn toàn, Uyển Uyển đã trực tiếp chen vào.

"Con đây là làm sao rồi?" Chu Ngọc Quyên hơi kinh ngạc hỏi.

Uyển Uyển không trả lời ngay, mà là ngồi xổm ở sau lưng nàng, ngó đầu ra từ phía sau chân nàng, bò tới cạnh khe cửa rồi lén lút nhìn ra bên ngoài.

"Là có người xấu sao?" Thấy dáng vẻ này của nàng, Chu Ngọc Quyên nghi hoặc hỏi.

Uyển Uyển nhỏ giọng nói: "Mẹ, có một người bác mà con không quen."

Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì lấy làm kinh hãi, vội vàng liếc mắt nhìn ra ngoài một cái, sau đó thở phào một hơi.

"Là ai vậy?" Đúng lúc này, phía sau Uyển Uyển có người hỏi.

Uyển Uyển nghe tiếng thì hai mắt hiện ra vẻ vui mừng, xoay người lại, quả nhiên là Lâm Kiến Xuân.

"Ba ba." Uyển Uyển trực tiếp giang hai cánh tay nhào tới.

Lâm Kiến Xuân lập tức ôm nàng lên.

"Sốt sắng như vậy, là gặp phải người xấu sao? Đừng sợ, ba ba ở đây, ba ba sẽ bảo vệ con." Lâm Kiến Xuân ôm nhóc con vào trong lòng an ủi.

"Ở đâu ra người xấu, là gia đình nhà đối diện." Chu Ngọc Quyên có chút bất đắc dĩ nói.

Sau đó thuận tay đóng cửa lại.

Uyển Uyển không biết người nhà đối diện, chủ yếu là người ta thường ngày đều đi làm, rất ít khi ở nhà, ngày hôm nay là chủ nhật, cho nên cũng không kỳ quái.

"Vậy nếu không..."

Lời của Lâm Kiến Xuân còn chưa nói ra, Chu Ngọc Quyên đã biết hắn có ý gì, lập tức từ chối.

"Như vậy thực ra rất tốt, hai vợ chồng nhà đối diện, một người là bác sĩ, một người là luật sư, lại không phải là người xấu gì."

Thì ra Chu Ngọc Quyên đã hỏi thăm rõ ràng từ lâu rồi.

Chuyện này thực ra cũng không kỳ quái, mỗi ngày lúc chạng vạng, dưới lầu đều có một nhóm lão thái thái và phụ nữ trung niên tụ tập.

Trong này có bà chủ gia đình, có người già mang theo trẻ nhỏ, còn có bảo mẫu… mấy tin tức về chuyện nhà người ta muốn không biết cũng không được.

Mà Chu Ngọc Quyên đoán ý của Lâm Kiến Xuân, chính là muốn mua lại nhà đối diện, như vậy thì sẽ không dọa đến con gái nữa.

Có tiền chính là tùy hứng như thế.

Chu Ngọc Quyên không đồng ý. Nàng hi vọng Uyển Uyển có thể chậm rãi hòa nhập vào xã hội này, mà không phải là vĩnh viễn nhốt mình ở bên trong lồng, ngăn cách với xã hội này.

"Được rồi, chỉ là người bác ở nhà đối diện thôi mà, có cái gì mà phải sợ sệt? Hơn nữa, Uyển Uyển cũng rất lợi hại nha, gặp phải người xấu cũng không cần sợ hãi."

Lâm Kiến Xuân ôm Uyển Uyển ngồi xuống ở trên ghế sô pha, để cho nàng ngồi ở trên đùi của mình.

Uyển Uyển không hề trả lời vấn đề này của hắn, mà là kỳ quái hỏi: "Ba ba ngày hôm nay không đi làm sao?"

"Ngày hôm nay là chủ nhật, ba cũng phải nghỉ ngơi nha, như thế nào, ngày hôm nay chơi có vui không?" Lâm Kiến Xuân cười hỏi.

Uyển Uyển gật gật đầu.

Sau đó móc móc ở trước ngực mình một hồi, móc ra một cái vỏ sò.

Nàng gạt gạt ở bên trong tay, lấy ra một cái thật đẹp rồi đưa cho Lâm Kiến Xuân.

"Cho ba cái này."

"Cho ba sao?" Lâm Kiến Xuân vui mừng nhận lấy, chuyện này quả thực khiến hắn còn vui mừng hơn là khi mình mua đưa một món đồ cổ khó có được.

Uyển Uyển gật gật đầu, sau đó trượt xuống từ trên đùi Lâm Kiến Xuân, đi tới trước mặt Chu Ngọc Quyên, cũng đưa cho nàng một cái vỏ sò xinh đẹp.

"Cảm ơn bảo bối, ra ngoài chơi còn nhớ tới ba mẹ." Chu Ngọc Quyên hài lòng nhận lấy, sau đó hôn một cái ở trên gương mặt nhỏ của nàng.

"Hi hi..."

Mà trên lầu lúc này, trong nhà Tôn Nhạc Dao cũng xảy ra những chuyện tương tự, nhưng mà đồ đưa lại không giống nhau.

Đào Tử đưa cho bà cố một vỏ sò xinh đẹp thì không nói.

Huyên Huyên đưa cho Lưu Trung Mưu một khối tảng đá tròn vo.

Tuy rằng chỉ là một cục đá bình thường, thế nhưng được nước biển giội rửa cho nên vô cùng đẹp.

Lưu Trung Mưu đương nhiên sẽ không ghét bỏ, vui vẻ nhận lấy.

Sau đó dưới ánh mắt tràn đầy chờ mong của Tôn Nhạc Dao, nàng móc móc ở trong túi tiền của mình, vậy mà lại móc ra một con cua nhỏ.

Vì không để cho cua nhỏ chạy mất, nàng lấy một cây cỏ trong Phượng Hoàng Tập và trói gô nó lại.

Sau đó đưa cho Tôn Nhạc Dao dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng rồi nói: "Mẹ, cho mẹ cua nhỏ, cua lớn ăn thật ngon nha, còn đáng thật nhiều tiền."

Tôn Nhạc Dao: ...

Lưu Trung Mưu trực tiếp cười sặc.

Bà nội ở bên cạnh cũng cười vui vẻ.

Chỉ có Đào Tử và Huyên Huyên là không hiểu nổi bọn họ đang cười cái gì.

Người lớn thật là kỳ quái.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment