Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1145 - Chương 1145: Gần Chết. (2)

Chương 1145: Gần Chết. (2) Chương 1145: Gần Chết. (2)

Đây cũng là nguyên nhân mà hắn vẫn không sử dụng, chỉ có thể dùng làm thủ đoạn giết ngược lại đối thủ ở sau cùng, lại không thể sử dụng giống như các thủ đoạn bình thường được.

Quả nhiên sau khi sử dụng kỹ năng này, dáng vẻ của Hà Tứ Hải không chỉ trở lại như lúc trước, hơn nữa còn gầy đi nhanh chóng, mang đến cho người ta cảm giác chính là một miếng da bọc một bộ xương khô, nhìn rất là khủng bố.

Nhìn từ bề ngoài rất thảm, nhưng trên thực tế thương thế bên trong thân thể của hắn lại càng nghiêm trọng hơn.

Cũng không biết kim tiễn này có lai lịch ra sao, mấy lần xuyên qua đều lưu lại chi khí sắc bén ở trong thân thể hắn, không ngừng mà thương tổn thân thể của hắn.

Có cái gọi là lòng như đao cắt, dùng để hình dung sự thống khổ của nội tâm.

Mà hiện tại đâu chỉ là lòng như đao cắt, tất cả chỗ bị kim tiễn bắn trúng đều như bị đao cắt vậy.

Cả người hắn nằm ngã xuống đất, đừng nói là nhúc nhích, ngay cả hô hấp đều cảm thấy khó khăn, bởi vì mỗi một lần hô hấp thì đều sẽ đau đớn gấp bội.

Nhưng mà bởi vì cuộc sống từ nhỏ của Hà Tứ Hải đã nuôi thành tính cách kiên nghị có thể nhẫn nhịn.

"Ô ô… Ông chủ... Anh làm sao thế?"

"Anh không được chết… Ô ô..."

Uyển Uyển ngồi xổm ở bên cạnh khóc bù lu bù loa, duỗi tay nhỏ ra muốn chạm vào Hà Tứ Hải, lại sợ chính mình làm hắn bị thương, bởi vì Hà Tứ Hải thực sự là quá thê thảm rồi.

"Không. . . Không sao cả. . . em đi tìm dì Lưu, lấy… lấy dây chuyền của nàng ra..."

Hà Tứ Hải nhẫn nhịn đau đớn toàn thân, gắng gượng nở một nụ cười rồi nói.

"Ông chủ…"

Uyển Uyển nghẹn ngào, nàng không yên lòng để Hà Tứ Hải ở đây một mình.

"Nghe... Nghe lời… ngoan..."

Hà Tứ Hải mạnh mẽ nói xong câu cuối cùng, đã không còn sức nữa, hắn nhắm mắt lại, nằm trên đất không nhúc nhích nữa.

"Ô ô… Ông chủ… Ô ô.. Ông chủ..."

Uyển Uyển bất lực khóc lớn.

Thấy mình gọi vài tiếng liên tiếp, Hà Tứ Hải không có bất kỳ phản ứng nào.

Nàng càng thêm khổ sở và hỗn loạn, đồng thời trong lòng càng khó nén được sự hoảng sợ.

Nàng sợ Hà Tứ Hải sẽ rời khỏi nàng, nhớ tới lời nói vừa nãy của Hà Tứ Hải, nàng cuống quít vung vung tay nhỏ, biến mất ở trên sườn núi.

Không còn Đại Diễn Ngũ Hành Trận, năng lực của nàng đương nhiên cũng được khôi phục rồi, có thể đến bất kỳ chỗ nào trên thế giới này.

"Tứ Hải, nhanh dậy thôi, ngày hôm nay phải đến trường học, làm sao còn ngủ lười nữa vậy?"

Lưu Tiểu Quyên trực tiếp đi vào gian phòng, kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời chiều vào từ cửa sổ.

Hà Tứ Hải dụi dụi con mắt, ngồi dậy từ trên giường, ngơ ngác

Nhìn ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, đại não hắn nhất thời còn không lấy lại được sức.

Một hồi lâu hắn mới nhớ tới, hắn hiện tại đang học lớp 11 ở trong trấn, bởi vì là ở trọ của trường, mỗi tuần hắn sẽ về nhà một lần.

Mỗi tuần sẽ có xe đi ngang qua thôn xóm đưa hắn trở về trấn.

"Mấy giờ rồi?"

"Sắp sáu giờ rưỡi rồi."

"Kia gấp cái gì? Xe bảy giờ rưỡi mới đến mà."

"Con nhanh ăn sáng rồi dọn dẹp một chút, xe sắp đến rồi, nhanh lên một chút, đừng chậm trễ nữa." Lưu Tiểu Quyên nói xong trực tiếp đi ra ngoài.

Hà Tứ Hải đi xuống từ trên giường, cảm giác đại não có chút phát nặng, luôn cảm thấy có chút mơ mơ màng màng, chỉ cho là mình ngủ đến sái cổ rồi.

Lúc này hắn nghe thấy tiếng "Oa oa" của Đào Từ ở ngoài cửa, thế là vội vàng đi ra khỏi phòng.

Quả nhiên liền thấy Đào Tử đang ngồi ở ghế nhỏ trước cửa, trong tay cầm một cái búa cát, vung vẩy về phía cây liễu lớn trước cửa.

Hóa ra là một bầy chim sẻ đang đậu ở trên cây liễu líu ra líu ríu.

Đào Tử oa oa vung vẩy búa cát, đang "Giao lưu" với chúng nó.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi ra, nàng lập tức đứng lên, tập tễnh chạy về phía hắn.

Hà Tứ Hải lập tức ôm nàng lên, hôn một cái ở trên gò má của nàng.

"Đào Tử dậy sớm như vậy sao?"

"Đúng đấy, mới sáng sớm, làm cho ba mẹ cháu đều ngủ không ngon." Bà nội vừa nói vừa đi ra từ phòng bếp.

"Ba con đâu rồi?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Đi kéo đá cho người ta rồi." Bà nội nói.

"Sớm như vậy sao?"

"Sớm cái gì? Là con dậy quá trễ thôi."

"Tứ Hải, ăn sáng." Lưu Tiểu Quyên bưng một bát mì đi ra từ phòng bếp.

Hà Tứ Hải buông Đào Tử ra rồi nhận lấy.

"Con là mì nước gà sao." Liếc mắt nhìn mì trong bát, Hà Tứ Hải cười nói.

"Canh gà còn lại ngày hôm qua." Lưu Tiểu Quyên nói.

Sau đó nàng lại tiếp tục bận việc của mình.

Lưu Tiểu Quyên lo lắng hắn ở trường học ăn không ngon, cho nên mỗi tuần trở về, Lưu Tiểu Quyên không phải mua chút món kho thì chính là giết một con gà, để cho hắn bồi bổ.

"Mì. . . Mì…" Đào Tử đi lại đây, nhìn về phía trong bát của hắn.

"Em muốn ăn sao."

Hà Tứ Hải gắp một sợi mì, thổi thổi, đưa đến bên miệng Đào Tử.

Đào Tử lập tức thuần thục hút một cái, nhưng mà bởi vì sợi mì quá dài nên trực tiếp bị quăng một vòng trên không trung, sau đó đùng một cái rồi rơi xuống gương mặt nhỏ của nàng, để lại một vệt dầu, sau đó lại bị nàng hút vào trong miệng.

"Ha ha. . ." Nàng vui vẻ rung cái búa trên tay lên.

Ăn sáng xong, Hà Tứ Hải mang theo quần áo đổi giặt và một bình dưa muối mà Lưu Tiểu Quyên làm rồi ngồi xe đi lên trên trấn.

"Đào Tử, hẹn gặp lại." Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay đối với nhóc con đang được Lưu Tiểu Quyên ôm vào trong ngực.

"Nồi. . . Nồi. . ." Đào Tử xẹp miệng nhỏ, giang hai cánh tay muốn ôm ôm.

"Được rồi, thứ sáu anh trai sẽ trở về, con sẽ lại được gặp anh nha." Lưu Hiểu Quyên nói xong liền ôm nàng đi trở về.

Lần này Đào Tử không nhìn thấy anh trai nữa, chỉ có thể nhìn thấy cánh tay anh trai duỗi ra ngoài cửa sổ.

Nàng oa một tiếng rồi khóc lên.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment