"Đào Tử, Đào Tử, nhanh đến đây một chút, Thẩm Di Nhiên kêu chúng ta lái xe lửa nhỏ." Huyên Huyên trượt xuống từ cầu trượt, quay sang gọi Đào Tử ở bên cạnh.
Nhưng mà Đào Tử nhìn bầu trời, ngơ ngác mà ngẩn người tại đó.
"Đào Tử? Đào Tử?" Huyên Huyên gọi hai tiếng liên tiếp, Đào Tử đều không có phản ứng gì.
Thế là nàng trực tiếp chạy tới, kéo cánh tay của nàng, kỳ quái hỏi: "Đào Tử, em làm sao thế?"
"Tạm biệt anh trai." Đào Tử ngây ngốc nói.
"Anh trai?" Huyên Huyên nghi hoặc mà xoa xoa đầu nhỏ.
Anh trai là ai?
"Đào Tử, Đào Tử, anh trai là ai thế?"
Không biết liền hỏi, trẻ nhỏ chính là trực tiếp như vậy.
"Anh trai chính là ba ba." Đào Tử bị Huyên Huyên cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại.
"Há, là ông chủ nha." Huyên Huyên có chút bừng tỉnh.
"Em nhớ ba rồi sao?" Huyên Huyên lại hỏi.
Đào Tử gật gật đầu.
Huyên Huyên ngẩn người một chút, cảm ứng một hồi, sau đó không khỏi nhíu mày rồi nói: "Ông chủ ở một chỗ rất xa, hơn nữa... Hơn nữa thật là kỳ quái nha."
Nàng bỗng nhiên có loại cảm giác hoảng hốt.
"Anh trai đến trường rồi." Đào Tử nói.
"Đến trường?"
Huyên Huyên nghe vậy càng là nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu nổi Đào Tử đang nói cái gì.
"Anh trai còn có thể trở về có đúng hay không?" Đào Tử đột nhiên hỏi.
Huyên Huyên không hiểu nổi nàng đang nói cái gì, chỉ là gật gật đầu theo bản năng.
Đào Tử lập tức cảm thấy vui vẻ.
"Tan học em liền có thể gặp được ba ba rồi."
...
...
"Các bạn học, lớp 11 không cố gắng thì rất khó thi đại học, lớp 11 là một ranh giới của việc thi đại học, các em nhất định phải nắm chặt thời gian để học tập, đặc biệt là toán học, đây là thứ có thể giúp cho các em..."
Giáo viên toán ở trên bục giảng nói bốc nói phét, Hà Tứ Hải phía dưới lại buồn ngủ.
Cũng không biết hắn bị làm sao nữa, luôn cảm thấy người hỗn loạn, không nhấc lên được tinh thần.
"Hà Tứ Hải, em đi ra đây một hồi." Đúng lúc này, chủ nhiệm lớp xuất hiện tại cửa đánh gãy lời giáo viên toán.
Hà Tứ Hải bắt đầu nghi ngờ mà đi ra ngoài, cũng không biết chủ nhiệm lớp gọi hắn ra là có chuyện gì.
"Hà Tứ Hải, trong nhà của em xảy ra chút chuyện, bảo em trở về một chuyến." Hà Tứ Hải vừa ra cửa, chủ nhiệm lớp đã nói với hắn.
"Có chuyện? Xảy ra chuyện gì rồi?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
"Cô cũng không rõ ràng, vừa nãy trong nhà của ngươi người điện thoại đánh tới văn phòng đến rồi, em vẫn là nắm chặt thời gian trở về một chuyến đi." Chủ nhiệm lớp nói với vẻ ấp a ấp úng.
Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn gật đầu một cái.
"Em cầm số tiền này rồi gọi xe trở về đi." Chủ nhiệm lớp đưa tới 50 tệ.
"Không cần, em có tiền." Hà Tứ Hải nói.
"Cứ cầm trước đi, nhanh trở về một chút." Chủ nhiệm lớp trực tiếp nhét tiền vào trong tay hắn.
Hà Tứ Hải không từ chối nữa, hơn nữa nhìn thái độ của chủ nhiệm lớp, hắn bỗng có một loại dự cảm xấu.
Nhưng mà hắn cảm thấy đầu lại càng thêm hỗn loạn rồi.
Thế là hắn cũng không trì hoãn, cầm tiền đi ra cổng trường, trực tiếp gọi một chiếc xe về nhà.
"Phía trước làm sao thế, có xe lái vào trong sông rồi?" Tài xế lái xe nghi hoặc mà hỏi.
Đây là một con sông được nhân công đào, hai bên không phải là rất rộng, thường xuyên có người lái xe vào trong sông.
Dự cảm không tốt của Hà Tứ Hải lại càng thêm mãnh liệt, bỗng nhiên hắn nhìn thấy chiếc xe bán tải rơi ở trong sông, đầu óc trống rỗng.
"Sư phụ, lái xe qua..." Giọng nói của Hà Tứ Hải đã trở nên khô khốc.
"Cậu không đi Hà gia thôn sao?" Sư phụ lớn tiếng nói, chỉ lo hắn không nghe thấy.
"Nhanh lên một chút... Đi qua... Mau mau tới..." Hà Tứ Hải run rẩy nói.
Nghe giọng nói của hắn, sư phụ lái xe đại khái cũng đoán được một ít, thế là nhanh chóng chạy qua.
Không chờ xe dừng lại, Hà Tứ Hải trực tiếp nhảy xuống, chạy gấp tới, đẩy đoàn người ra, sau đó hắn mất đi một tia may mắn cuối cùng.
Cả người hai vợ chồng Hà Đào ướt nhẹp nằm song song ở trên sườn dốc.
"Tứ Hải đến rồi..."
"Hắn chính là con trai của Hà Đào..."
"Thực sự là đáng thương..."
"Trong nhà còn có một già một nhỏ..."
"Sau này phải làm sao bây giờ?"
...
Xung quanh nghị luận sôi nổi, nhưng mà Hà Tứ Hải lại không nghe thấy gì, mà là nhìn chằm chằm vào nước sông.
Chỉ thấy mặt sông vốn bình tĩnh lại giống như là một thước phim, hiện lên vô số hình ảnh, chảy xuôi theo dòng sông róc rách.
Không biết vì sao, một cái từ hiện lên ở trong lòng Hà Tứ Hải.
"Vong Xuyên."
"Tứ Hải, anh tỉnh lại đi… anh không nên làm em sợ..."
"Ông chủ... Ô ô ô... em là Uyển Uyển... Anh không nên bỏ em lại nha... Ô ô ô..."
"Nhanh tỉnh lại đi, em đến rồi... em đến rồi, em phải làm sao? Em phải làm sao?"
Hà Tứ Hải cảm thấy thân thể bị lắc, bên tai truyền đến tiếng khóc, cảnh sắc trước mắt nhanh chóng thối lui.
Sau đó hắn mở mắt ra, nhưng rất nhanh lại khép lại, bởi vì quá tốn sức rồi.
"Dây chuyền..." Hắn giống như là dùng hết sức lực cuối cùng để nói.
"Ở đây, ở đây..."
Lưu Vãn Chiếu vội vàng lấy dây chuyền lông chim mà Hà Tứ Hải đưa cho nàng xuống từ trên cổ, bởi vì quá dùng sức mà cổ bị ghìm tạo thành một vết thương rất sâu, nhưng mà nàng lại không để ý một chút nào.
------
Dịch: MBMH Translate