Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1147 - Chương 1147: Thức Tỉnh. (2)

Chương 1147: Thức Tỉnh. (2) Chương 1147: Thức Tỉnh. (2)

Chờ nàng đưa dây chuyền tới trước mặt Hà Tứ Hải, lông chim vốn màu xanh biếc bỗng lộng lẫy lưu chuyển, giống như là có một dòng nước chảy ra từ phía trên, hóa thành từng sợi từng sợi sương mù màu xám, tiến vào bên trong thân thể của Hà Tứ Hải.

Mà sắc mặt Hà Tứ Hải dần chuyển biến tốt với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Chờ sau khi tia xanh biếc cuối cùng trên sợi dây chuyền trút ra, biến thành một mảnh lông chim trắng nõn như ngọc, Hà Tứ Hải mới mở mắt ra lần nữa.

"Tứ Hải, anh thế nào rồi?"

Lưu Vãn Chiếu lập tức đưa đầu tới, khắp gương mặt đều là nước mắt.

"Không sao rồi, nhưng mà tại sao em lại đến đây thế?" Hà Tứ Hải uể oải hỏi.

"Uyển Uyển nàng nói không rõ ràng lắm, em lại lo lắng anh nên bảo nàng mang em đến đây. Anh hiện tại như thế nào rồi, chúng ta hiện tại liền đi bệnh viện." Lưu Vãn Chiếu lo lắng nói.

"Đi bệnh viện cũng vô dụng, làm anh chút đồ ăn, tốt nhất là có năng lượng cao." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó chống cánh tay muốn ngồi dậy.

Lưu Vãn Chiếu vội vàng đưa tay dìu hắn ngồi dậy.

"Ông chủ..." Uyển Uyển ở bên cạnh nghẹn ngào cũng lập tức duỗi tay nhỏ ra giúp đỡ.

"Được rồi, anh không sao rồi, em đừng khóc rồi, em đã làm rất tốt." Hà Tứ Hải cười nói.

Sau đó liền cảm thấy trong cơ thể đau đớn một hồi, chi khí sắc bén vẫn chưa được tiêu trừ.

Nhìn Hà Tứ Hải bỗng lộ vẻ thống khổ, cả người run rẩy, Lưu Vãn Chiếu rất gấp gáp.

"Anh không có chuyện gì, anh không có chuyện gì, nhanh tìm cho anh chút đồ ăn..." Hà Tứ Hải miệng lớn thở hổn hển, không ngừng thúc giục.

"Được, được, em sẽ đi ngay, Uyển Uyển..."

"Chờ đã, giúp anh lấy cái mũi tên kia tới đây."

Uyển Uyển nghe vậy lập tức chạy tới nhặt lên, lại chạy về đưa cho Hà Tứ Hải.

Lưu Vãn Chiếu đỡ Hà Tứ Hải đến trước một tảng đá bóng loáng để cho hắn dựa vào, lúc này mới cùng Uyển Uyển vội vã trở lại.

Trên thực tế đây chính là ấn lớn mà Hà Tứ Hải ném ra trước đó, hắn hiện tại đã không còn sức để thu hồi nữa.

Nhìn các nàng rời đi, Hà Tứ Hải lúc này mới nhìn về phía kim tiễn trên tay.

Muốn trừ đi thương thế bên trong cơ thể, chỉ có bắt đầu từ cây kim tiễn này.

Đáng tiếc là thần lực trong cơ thể hắn bây giờ quá ít.

Hà Tứ Hải bảo Uyển Uyển lấy dây chuyền của Lưu Vãn Chiếu tới, chính là vì bên trong đó có cất giữ thần lực.

Đây vốn là hắn cho Lưu Vãn Chiếu dùng để tẩm bổ thân thể, không nghĩ tới lại cứu chính hắn.

Thực ra Hà Tứ Hải còn có một phương pháp khác có thể khôi phục nhanh chóng. Đó chính là gọi sổ sách ra, lợi dụng sách tranh thần linh phong ấn trên nó, mượn dùng sức mạnh của thần linh khác để khôi phục chính mình.

Hắn không làm như vậy, chủ yếu là bởi vì thần linh phong ấn trên sách tranh đều bị tín ngưỡng làm ô nhiễm.

Mà hắn hiện tại lại cực kỳ suy yếu, nếu như tùy tiện mượn dùng nguồn sức mạnh này tất nhiên là sẽ bị đồng hóa, trở thành một bị thần linh mới bị tín ngưỡng ô nhiễm.

Mà thần lực vốn có của Hà Tứ Hải là lợi dụng đặc tính bản thể cây hòe của Tống Tử Nương Nương, "mượn dùng" sức mạnh Thiên đường.

Nguồn sức mạnh này rất bá đạo và trong suốt, trực tiếp "Tịnh hóa" thần lực bị ô nhiễm của Tống Tử Nương Nương, khiến cho quay về nguyên dạng.

Mà Hà Tứ Hải lại thông qua mượn dùng sức mạnh cây hoè để điều khiển thần lực.

Từ trên logic, chính là cây hoè "Mượn dùng" sức mạnh Thiên đường, mà Hà Tứ Hải lại mượn dùng sức mạnh cây hoè.

Cho dù sức mạnh Thiên đường có bị tín ngưỡng ô nhiễm thì thứ ô nhiễm cũng là cây hoè, có quan hệ gì với Hà Tứ Hải hắn chứ?

Hắn không tín ngưỡng thượng đế, không phải Tống Tử Nương Nương, cũng không phải là cây hoè thần.

Cho nên tất cả đều không có quan hệ gì với hắn.

Đây mới là nguyên nhân khiến hắn yên tâm dùng thần lực, nhưng mà hiện tại thần lực hiện có của hắn bị tiêu hao sạch sẽ, chỉ có một tia thần lực chống đỡ hắn.

Cho nên cho dù bây giờ cầm kim tiễn trong tay, hắn cũng không dám lợi dùng thần lực để tra xét nó, chỉ có thể đánh giá bằng mắt thường một phen.

Sau đó hắn bỗng nhiên chú ý tới hai cái hoa văn kỳ lạ bên trên cây tiễn.

Một cái là một đồ án cây cung.

Một cái vòng tròn lửa thiêu đốt bốn phía, ở giữa có một đồ án chim nhỏ.

Vô nghĩa? Đây nhất định là giả.

Dựa theo suy đoán của Hà Tứ Hải.

Hai đồ án này khá giống là với hai chữ "Xạ Nhật" trong chữ tượng hình cổ đại.

Thế nhưng rất hiển nhiên, đây không thể nào là tiễn Xạ Nhật được.

Nếu như đúng là tiễn Xạ Nhật, Hà Tứ Hải sợ là sớm đã ngỏm củ tỏi rồi, sao có thể bị bắn thủng mấy mũi tên mà còn có thể sống sót.

Dù sao đó chính là thần tiễn có thể bắn mặt trời xuống, không quản truyền thuyết này là thật hay giả, từ xưa đến nay có vô số truyền thuyết, ở trong lĩnh vực của thần linh mà nói thì có thể luyện giả nặn thật, uy lực của nó tuyệt đối sẽ không yếu giống như hiện tại.

Cho nên đây chỉ là hàng nhái mô phỏng theo.

Đối phương vì sao phải mô phỏng Xạ Nhật tiễn, thực ra không khó lý giải một chút nào.

Trước khi đến núi Thái Hành, Hà Tứ Hải đã điều tra qua một ít ghi chép về lịch sử và truyền thuyết của núi Thái Hành.

Truyền thuyết thần thoại liên quan tới núi Thái Hành có rất nhiều.

Đồng thời rất nhiều thần thoại đều là mọi người nghe nhiều nên thuộc.

Trong đó có truyền thuyết Hậu Nghệ bắn chín mặt trời.

Làm thần linh “thổ dân” của núi Thái Hành, người khổng lồ mô phỏng tiễn Xạ Nhật của Hậu Nghệ là chuyện hoàn toàn có thể lý giải.

Nhưng mà nghĩ đến đây, trong lòng Hà Tứ Hải hơi động, bỗng nhiên nghĩ đến trước đó người khổng lồ kia còn lấy ra một cái khiên năm màu.

Phải biết núi Thái Hành cũng có truyền thuyết Nữ Oa vá trời.

Lẽ nào đó chính là đã Ngũ Sắc trong truyền thuyết?

Hà Tứ Hải nhìn về phía người khổng lồ biến mất.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment