Quả nhiên liền thấy có viên đá năm màu tạo hình kỳ lạ, to bằng bàn tay nằm trên mặt đất, ngoài ra, còn có mấy thứ nữa.
Nhưng mà Hà Tứ Hải hiện tại giơ tay đều mất công sức, muốn đứng dậy đi lấy căn bản là không thể, chỉ có thể chờ đợi mấy người Lưu Vãn Chiếu trở lại rồi hẵng nói.
Hà Tứ Hải lại đưa ánh mắt chuyển về phía trước, liền thấy trên mặt đất còn có mấy thứ khác nữa.
Một nhánh Phượng Sai, một cái "Đai lưng" và một cây quải trượng, chính là mấy món đồ của bà lão.
Thực sự là một làn sóng.
Hà Tứ Hải có chút muốn cười, nhưng mà vì thương thế, lại mang lên cái mặt nạ thống khổ.
Mà lúc này Uyển Uyển và Lưu Vãn Chiếu vừa vặn trở về liền thấy cảnh này.
"Tứ Hải, anh sao thế? Rất khó chịu sao?" Lưu Vãn Chiếu bỏ mấy cái túi lớn trên tay xuống, lảo đảo tiến lên, một mặt căng thẳng.
"Không có chuyện gì, anh đang rất cao hứng. . . Cao hứng. . ." Hà Tứ Hải thở hổn hển rồi nói.
"Cao hứng? Anh đã bị thương thành như vậy rồi, có cái gì tốt mà cao hứng?" Đôi mắt Lưu Vãn Chiếu chứa đấy lệ, nói với vẻ tràn đầy lo lắng.
"Mua cái gì rồi?" Hà Tứ Hải không giải thích thêm, bởi vì hắn đã không còn bao nhiêu tinh lực để giải thích nữa.
Thân thể hắn hiện tại đang thiếu hụt nghiêm trọng, cần bổ sung năng lượng gấp.
"Có, có, em đều mua." Lưu Vãn Chiếu cuống quít mở túi bên cạnh ra.
Bên trong tất cả đều là thực phẩm năng lượng cao, socola, bánh quy nén, bánh quy, pho mát, viên vitamin...
Trước đó Lưu Vãn Chiếu vì khống chế cân nặng nên đã tìm hiểu tương đối về năng lượng bên trong các loại thực phẩm.
"Em sợ anh cần quá gấp, cho nên em tùy tiện mua một ít ở siêu thị dưới nhà."
Lưu Vãn Chiếu vừa nói, vừa bóc một khối sô cô la ra rồi đưa tới bên miệng Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải không nói chuyện, dùng hết tất cả sức lực, dùng sức cắn một ngụm lớn.
Uyển Uyển cũng giúp đỡ, trước đó khóc quá nhiều cho nên hiện tại còn đang nghẹn ngào, còn không ngừng mà nấc nhẹ.
"Ăn từ từ, cẩn thận kẻo nghẹn."
Nhìn Hà Tứ Hải ăn từng ngụm từng ngụm, căn bản là không nhai mà trực tiếp nuốt, Lưu Vãn Chiếu tràn đầy lo lắng.
Thế nhưng Hà Tứ Hải cũng không giải thích thêm, chỉ là không ngừng mà ăn, không ngừng mà ăn...
Cuối cùng Lưu Vãn Chiếu cũng không lên tiếng nữa, cùng Uyển Uyển lần lượt bóc mấy móc đồ kia ra cho hắn.
Hai túi nilon lớn dần dần biến mất trong nháy mắt.
Mà tinh thần của Hà Tứ Hải bắt đầu khôi phục nhanh chóng, đầu tiên là tự mình động thủ không cần Lưu Vãn Chiếu đút cho ăn, tiếp theo là có thể ngồi thẳng người.
Chờ sau khi ăn hết hai túi đồ lớn, Hà Tứ Hải thở phào một hơi.
Lưu Vãn Chiếu lại không có yên tâm được hơn bao nhiêu.
Bởi vì Hà Tứ Hải ăn thực sự là quá nhiều trong thời gian ngắn, sợ thân thể hắn không chịu được.
"Anh ngủ một hồi, các em lại đi mua chút đồ ăn."
Hà Tứ Hải bỗng nhiên nằm xuống đất, bày ra tư thế nằm nghiêng, tay nâng đầu, trực tiếp ngủ mất.
Lưu Vãn Chiếu rất là quen thuộc với tư thế này, bởi vì Hà Tứ Hải thường ngủ như vậy.
Lưu Vãn Chiếu thấy Hà Tứ Hải không nói một tiếng liền ngủ rồi, nàng và Uyển Uyển chỉ biết hai mặt nhìn nhau.
"Nấc ~ "
Uyển Uyển theo bản năng mà nấc một cái, sau đó vội vàng che miệng nhỏ của mình lại.
Lưu Vãn Chiếu nhẹ nhàng giúp nàng vỗ vỗ hai cái: "Đi, chúng ta lại đi mua một ít đồ ăn đến."
Uyển Uyển gật gật đầu, sau đó kéo Lưu Vãn Chiếu biến mất một lần nữa.
Chờ sau khi các nàng mang đồ ăn trở lại một lần nữa, phát hiện Hà Tứ Hải đã ngồi dậy lần nữa rồi.
Hắn vốn như da bọc xương, bây giờ đã nhìn tốt hơn rất nhiều rồi.
"Thế nào rồi?" Lưu Vãn Chiếu thả túi xuống, ngồi xổm người xuống rồi đánh giá hắn.
Uyển Uyển cũng ngồi xổm xuống, tò mò nhìn Hà Tứ Hải.
Trên tay nàng còn ôm một bình nước trái cây, Lưu Vãn Chiếu mua cho nàng, uống nước trái cây xong thì cơn nấc cũng không còn nữa.
"Tốt hơn nhiều rồi." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó tự mình kéo túi đồ qua, cầm lấy đồ gặm lấy gặm để, lần này Lưu Vãn Chiếu còn tỉ mỉ mua một ít đồ uống.
"Thiếu hụt quá nhiều rồi, anh cần bổ sung một lượng năng lượng lớn mới được." Trong lúc ăn, Hà Tứ Hải còn rảnh rỗi giải thích một câu.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Lưu Vãn Chiếu có chút lo lắng hỏi.
Lúc mua đồ, nàng cũng có hỏi Uyển Uyển, thế nhưng nhóc con căn bản là biểu đạt không rõ ràng, chỉ biết Hà Tứ Hải đánh nhau cho người ta, còn bị đánh cho rất thảm.
"Sau này sẽ nói cho em." Hà Tứ Hải nói.
Nói xong, hắn cầm một miếng socola đưa cho Uyển Uyển bên cạnh.
Uyển Uyển lắc lắc đầu.
"Ông chủ ăn." Nàng nói.
Hà Tứ Hải không nói cái gì nữa, trực tiếp nhét cả khối sô cô la vào trong miệng.
Chờ sau khi ăn xong hai túi đồ lớn, hắn lại nói lần nữa: "Anh ngủ một hồi, các em đi một chuyến nữa, mua nhiều chút đồ trở về."
Sau đó lại bày ra một tư thế khác rồi ngủ.
Lần này Lưu Vãn Chiếu không cảm thấy ngạc nhiên nữa, chỉ là lôi kéo Uyển Uyển nhanh chóng rời đi.
Cứ như vậy đi lại ít nhất bảy, tám chuyến, rất nhiều kệ hàng siêu thị đều bị dọn sạch, Hà Tứ Hải mới không bảo các nàng tiếp tục mua đồ ăn nữa.
Mà lúc này thân thể của Hà Tứ Hải đã không còn là bộ xương khô giống như trước đó nữa.
Tuy rằng vẫn còn rất gầy gò, nhưng lại không thoi thóp, dáng vẻ khủng bố như có thể chết bất cứ lúc nào như trước đó nữa.
Nhưng mà chi khí sắc bén trong cơ thể lại không giảm đi chút nào, không ngừng mà khuấy động ngũ tạng lục phủ của hắn.
Cho nên hắn vẫn ngồi tại chỗ không động, ra hiệu cho Uyển Uyển và Lưu Vãn Chiếu nhặt mấy thứ đồ kia lại đây.
Mất đi chủ nhân, những thứ đồ này không khác gì vật chết, xem ra cũng rất bình thường.
Thứ người khổng lồ để lại ngoại trừ bỏ kim tiễn, một viên đá Ngũ Sắc to bằng nắm tay và một thanh búa co lại bằng cánh tay ra, còn có một cái túi gấm to bằng bàn tay và một cái lệnh bài.
Hà Tứ Hải tạm thời không biết túi gấm là vật gì, thế nhưng Hà Tứ Hải lại rất quen thuộc đối với lệnh bào, cầm lên vừa nhìn, quả nhiên phía trên có hai chữ Ngũ Phương.
Giống hệt với lệnh Phượng Hoàng mà hắn thu được lúc trước.
Cũng không biết Ngũ Phương này là một thế giới như thế nào.
Nhưng mà hiện tại hắn đã không còn bao nhiêu thần lực để kích hoạt lệnh bài này và thu được quyền hạn của nó.
Cho nên đành tạm thời thả xuống, cầm lấy viên đá Ngũ Sắc bên cạnh lên.
Sau đó hắn cười to, tiếng cười tác động đến vết thương của hắn, khiến hắn cực kỳ thống khổ, nhưng mà hắn vẫn khó nén được tâm tình hưng phấn.
------
Dịch: MBMH Translate