Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1149 - Chương 1149: Thu Hoạch Khổng Lồ.

Chương 1149: Thu Hoạch Khổng Lồ. Chương 1149: Thu Hoạch Khổng Lồ.

Hà Tứ Hải không biết đá Ngũ Sắc trong tay có phải là chính là đá thần mà Nữ Oa vá trời để lại hay không.

Nhưng hắn có thể cảm nhận được trong tảng đá nho nhỏ này ẩn chứa thần lực to lớn.

"Làm sao thế?" Lưu Vãn Chiếu tò mò hỏi.

Hà Tứ Hải không trả lời, mà là nói: "Các em trốn xa một chút."

Lưu Vãn Chiếu rất nghe lời vội vàng lôi kéo Uyển Uyển chạy tới một chỗ xa, tò mò nhìn qua.

Sau đó liền thấy đồ án đại thụ trên quần áo của Hà Tứ Hải bỗng nhiên sống lại, "Chảy xuôi" xuống theo vạt áo.

Lưu Vãn Chiếu lúc này mới chú ý tới, đại thụ vốn cành lá xum xuê lúc này trọc lốc thì không nói, hơn nữa còn khô héo, không có một chút sức sống.

Hà Tứ Hải nhìn m Dương Y hoàn hảo không chút tổn hại nào, trong lòng âm thầm than, không nhuộm chút bụi, nước lửa bất xâm, còn có thể tự mình chữa trị, nhưng sao lại không có một chút năng lực phòng ngự nào chứ?

Đồ án đại thụ trên người Hà Tứ Hải biến thành một gốc cây đại thụ che trời ở trong mắt của Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu há to miệng, nàng vẫn là lần thứ nhất thấy, nhưng mà nghĩ đến những chuyện trước đây, thật giống như cũng không cảm thấy quá nhiều kinh ngạc.

Đúng lúc này, Hà Tứ Hải lảo đảo đứng lên, cố nén đau đớn bị chi khí sắc bén cắt chém ngũ tạng lục phủ, khảm đá Ngũ Sắc trên tay vào trên thân cây.

Đại thụ tự động nứt ra một lỗ hổng, gói đá Ngũ Sắc lại.

Mà lúc này Hà Tứ Hải giống như dùng hết tất cả sức lực, dựa vào thân cây rồi ngồi xuống.

Sau đó vẫy vẫy tay về phía Lưu Vãn Chiếu và Uyển Uyển đang vô cùng lo lắng.

"Anh thế nào rồi?" Lưu Vãn Chiếu đi tới, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay của hắn, ngồi xuống ở bên cạnh hắn.

Mà Uyển Uyển càng là trực tiếp, đặt mông ngồi ở đối diện Hà Tứ Hải.

"Ông chủ. . ." Nàng ngước cổ, có thể nhìn thấy rõ ràng nước mắt trên mặt.

"Để cho các em lo lắng rồi."

Hà Tứ Hải đưa tay muốn lau nước mắt giúp nhóc con, nhưng mà mới vừa giơ lên đã vô lực rũ xuống.

Uyển Uyển thấy thế, cái mông nhỏ lập tức xoay xoay trên đất mấy lần, vèo vèo cái liền đến gần, ngẩng gương mặt nhỏ lên cho Hà Tứ Hải sờ.

Mặc dù tâm tình Lưu Vãn Chiếu đang rất nặng nề nhưng cũng bị nhóc con chọc cười.

Mà Hà Tứ Hải thì cười đến mức liên lụy đến vết thương, không nhịn được mà rên lên một tiếng.

Khiến cho Lưu Vãn Chiếu không khỏi lo lắng.

Nhưng vào lúc này, các nàng chú ý tới sự khác thường của cây đại thụ phía sau.

Nàng ngước đầu nhìn lên, liền thấy cành cây vốn đang khô héo bỗng có ánh sáng năm màu lưu động, khiến nó trông như là ngọc thạch.

Cành cây nhanh chóng đâm chồi, mọc ra lá cây tỏa ra ánh sáng năm màu.

Tiếp hào quang thối lui, lại hóa thành màu xanh, hầu như là ở trong nháy mắt, cây đại thụ vốn đang cần kề cái chết lại trở nên xanh um tươi tốt lần nữa.

Lưu Vãn Chiếu kinh ngạc mà cúi đầu nhìn Hà Tứ Hải, liền thấy tinh thần của hắn khôi phục nhanh chóng, da dẻ khô nẻ trở nên căng bóng, đồng thời tỏa ra ánh sáng xanh ngọc, tóc khô héo trở nên trơn bóng lộng lẫy, ánh mắt vẩn đục trở nên trong suốt sáng sủa, toả ra thần quang khiếp người.

"Tứ Hải, anh khỏe lên rồi?" Lưu Vãn Chiếu hưng phấn nói.

"Vẫn chưa, nhưng mà đã tốt hơn rất nhiều." Hà Tứ Hải nói xong liền trực tiếp đứng dậy.

Nếu như nói thần lực trước đó của Hà Tứ Hải giống như gốc không có rễ, mà hiện tại thần lực trên đá Ngũ Sắc lại dường như mênh mông, lấy mãi không hết, sau này không cần phải tiếp tục phải lo lắng về tình huống tiêu hao thần lực nữa rồi.

Lưu Vãn Chiếu và Uyển Uyển đều hưng phấn đứng lên.

Hà Tứ Hải đưa tay vẫy một cái, kim tiễn trên đất rơi xuống trong tay hắn.

Thần lực lấy mãi không hết được kích phát, trực tiếp thuận theo bàn tay lan tràn đến trên cây tiễn. Hoa văn cổ điện trên thân tiễn lập tức giống như sống lại, đi khắp ở trên thân tiễn, sau đó màu vàng thối lui, hóa thành một mũi tên màu xanh.

Mà chi khí sắc bên trên người Hà Tứ Hải bị kim tiễn hấp thu theo cánh tay của hắn, không, hiện tại phải gọi là lục tiễn có vẻ như càng thích hợp hơn.

Đến đây vết thương của Hà Tứ Hải mới xem như là khôi phục một cách chân chính.

Nhưng mà những thiếu hụt của thân thể trước đó còn cần chậm rãi tẩm bổ khôi phục mới được.

Hà Tứ Hải lại nhặt túi gấm lên rồi cẩn thận quan sát, thấy nó được dệt thành từ năm loại tơ màu sắc khác nhau.

Đây là bảo vật trữ đồ, tự cẩm không phải cẩm, cũng không biết là chất liệt gì.

Trước đó người khổng lồ đã lấy các loại bảo vật ra từ trong cái túi này.

Hà Tứ Hải mở túi ra, bên trong có một đống đồ lớn lung ta lung tung.

Hà Tứ Hải cũng không nghiên cứu tinh tế, trực tiếp nhét tất cả các món đồ còn lại vào bên trong.

Vật này còn thuận tiện hơn nhiều so với việc lấy đồ từ trong túi Càn Khôn.

Hà Tứ Hải không nghiên cứu kỹ nữa, nhét hết tất cả vào bên trong, chuẩn bị trở về lại chậm rãi nghiên cứu, chỉ còn dư lại lệnh bài Ngũ Phương.

Hắn kích phát thần lực, toàn bộ thế giới Ngũ Phương bị nó khống chế đều bày ra rõ ràng ở trong đầu của hắh.

Nhưng mà ngẫm lại đúng là có chút nghĩ mà sợ, nếu như trước đó người khổng lồ lợi dụng Ngũ Phương Lệnh định vị lối vào, trốn vào thế giới Ngũ Phương thì hắn đúng là không có cách nào đối với đối phương cả.

Nhưng mà đối phương đại khái là quá mức tự tin, dù sao đối phương vẫn luôn đè lên Hà Tứ Hải mà đánh, đánh cho hắn cực thảm nên mới không nghĩ tới chỗ này.

Chờ sau khi hắn phát hiện Đại Diễn Ngũ Hành Trận bị phá, lập tức lấy Ngũ Phương Lệnh ra, muốn trở lại thế giới Ngũ Phương, nhưng mà đã chậm.

Đột nhiên xuất hiện "Phạt đứng" khiến cho hắn có chút mộng, cộng với bị Càn Khôn Nhị Khí cắt về phía hắn khiến hắn chỉ có thể thôi thúc kim tiễn tiến hành phản kích.

Cũng không ngờ đến Hà Tứ Hải còn lưu lại lá bài tẩy, một đòn định càn khôn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment