Đương nhiên những thứ này đều là suy đoán của Hà Tứ Hải, nhưng mà cũng đúng đến tám chín phần.
"Tứ Hải, làm sao thế?"
Lưu Vãn Chiếu thấy Hà Tứ Hải đứng sững sờ tại chỗ, nhẹ nhàng đẩy hắn một cái.
"Không có gì, mang bọn em đi đến chỗ tốt." Hà Tứ Hải cười nói.
Sau đó, cây đại thụ phía sau dường như có sinh mệnh nước chảy, uốn lượn lên trên vạt áo của Hà Tứ Hải, hóa thành một bức tranh rơi ở trên quần áo của hắn một lần nữa.
Nhưng mà có chút không giống với trước đó, ở vị trí eo của hắn cũng chính là trên thân cây, có một vòng xoáy hình sẹo, ở giữa vết sẹo được khảm một viên đá Ngũ Thải Thạch.
Giống như một vệt màu tô điểm thêm cho quần áo đơn điệu, giống như vẽ rồng điểm mắt.
Hà Tứ Hải đưa tay vẫy một cái, núi lớn che ở trước mặt bọn họ lại hóa thành một viên ấn rồi rơi xuống trong tay của hắn.
Không nghĩ tới đại ấn tổ tiên lưu truyền lại giúp đỡ cho hắn nhiều như vậy.
Sau khi Hà Tứ Hải thu hồi đại ấn, Lưu Vãn Chiếu lúc này mới phát hiện ra cánh cửa ảo ảnh lớn phía sau.
"Đây là chỗ nào?" Lưu Vãn Chiếu kinh ngạc hỏi.
"Đây là một thế giới tên là Ngũ Phương, tương tự với Phượng Hoàng Tập." Hà Tứ Hải nói.
Nói xong hắn lại sải bước đi về phía cánh cửa.
Lưu Vãn Chiếu và Uyển Uyển vội vàng đuổi theo.
Sau đó các nàng dường như xuyên qua một tầng sóng nước, đi tới một thế giới hoàn toàn mới.
Thế giới này cực kỳ lớn lao, dãy núi liên miên, chỉ liếc mắt thôi thì không thể nhìn thấy điểm cuối được.
Một tòa cung điện nguy nga tọa lạc ở trên ngọn núi cao nhất trong đó.
Kiến trúc liên miên không dứt uốn lượn từ đỉnh núi đến chân núi, nhìn vô vô cùng đồ sộ.
Một thềm đá uốn lượn mà lên, không nhìn thấy phần cuối.
Mà ba người Hà Tứ Hải đang đứng ở bên dưới của thềm đá.
"Đi, chúng ta đi lên xem một chút." Hà Tứ Hải nói.
Nói xong trực tiếp sải bước đi tới.
Lưu Vãn Chiếu vội vàng đuổi theo, Uyển Uyển cũng vội vã muốn đuổi theo.
Nhưng mà.
Nàng chợt phát hiện thềm đá này thực sự quá cao, thế là chỉ có thể bò.
Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu vừa quay đầu lại, liền thấy Uyển Uyển đang cong mông vất vả leo lên.
Hai người đều không nhịn được mà nở nụ cười.
"Nhìn đầu óc của anh này, có em ở đây còn cần phải tự đi sao." Hà Tứ Hải xoay người ôm Uyển Uyển lên.
"Hi hi ha ha..." Nhóc con nở nụ cười nhưng trên mặt vẫn còn vương nước mắt.
Nhìn tóc nàng tùm la tùm lum, mặt đầy vết bẩn, Hà Tứ Hải có chút thương tiếc, ngày hôm nay thực sự là đã dọa cho nàng phát sợ rồi.
Hơn nữa ngày hôm nay nàng đã lập được công lớn, không có nàng thì kết cục của Hà Tứ Hải ngày hôm nay đúng là không thể nói trước được rồi.
"Đi thôi, người ở phía trên đã chờ chúng ta rồi." Hà Tứ Hải nắm lấy tay của Lưu Vãn Chiếu rồi nói.
Một thế giới lớn như vậy, không thể chỉ có những người mà Hà Tứ Hải nhìn thấy ở bên ngoài kia được.
Hơn nữa sau khi hắn khống chế vùng thế giới này, đương nhiên là hiểu rõ tất cả như lòng bàn tay.
Hà Tứ Hải không trực tiếp ném những "Người" này ra ngoài, để bọn họ trở về Minh Thổ, là bởi vì muốn hiểu rõ lai lịch của người khổng lồ từ trong miệng của bọn họ.
Hà Tứ Hải ôm Uyển Uyển, kéo tay Lưu Vãn Chiếu, lắc mình mấy cái, bậc thang dưới chân bọn họ không ngừng rút ngắn.
Mà trên bậc thang lúc này có một đám người đang nhòm ngó xuống phía dưới, trong lòng càng là khiếp sợ.
Nhưng mà không để cho bọn họ suy nghĩ nhiều, mấy người Hà Tứ Hải đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không lập tức bắt chuyện với bọn họ, mà là ngẩng đầu nhìn về phía cung điện phía sau bọn họ.
Tòa cung điện này cực kỳ hùng vĩ, ở trên đầu cửa chính có một tấm biển, có ba chữ Ngũ Phương Điện lớn, chính là chỉ thế giới Ngũ Phương này.
Mà lúc này, Hà Tứ Hải mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đám người quỳ trên mặt đất trước mặt.
Dẫn đầu chính là một ông lão, phía sau là mấy người phụ nữ mặc cung trang, ngoài ra còn có tôi tớ tùy tùng, ít nhất cũng có hơn trăm người.
Mà lúc này bọn họ đang nằm rạp trên mặt đất, cúi đầu, không nói một lời, thậm chí cũng không dám ngẩng đầu đánh giá đám người Hà Tứ Hải.
Uyển Uyển được Hà Tứ Hải ôm vào trong ngực có chút ngạc nhiên mà đánh giá bọn họ, lại bị trận thế này của bọn họ dọa sợ, lặng lẽ ôm cổ Hà Tứ Hải, dán sát vào thân thể hắn.
Đừng nói là Uyển Uyển, ngay cả Lưu Vãn Chiếu đều bị dáng vẻ này của bọn họ dọa cho phát sợ, lặng lẽ dịch người né tránh về phía sau Hà Tứ Hải.
"Các người biết ta là ai không?" Hà Tứ Hải hỏi ông lão trước mắt.
Vừa giống như là đang hỏi tất cả mọi người ở phía sau.
Giọng nói của hắn như tiếng chuông lớn vang vọng, hô ứng với thế giới này, núi non liên miên dường như đều sống lại.
Như là thần âm của thần linh viễn cổ, hạ xuống từ bầu trời.
Toàn bộ thế giới đang vì đó mà hô hoán.
Đây là quyền hạn sau khi khống chế thế giới Ngũ Phương, hắn chính là thần linh, Tạo vật chủ... của thế giới này.
Lưu Vãn Chiếu xưa nay chưa từng thấy một mặt như vậy của Hà Tứ Hải, chỉ cảm thấy tâm thần rung động không kìm chế được.
"Ngài là chủ nhân mới của Ngũ Phương." Ông lão quỳ gối ở đầu run rẩy lên tiếng.
Bọn họ đương nhiên biết Hà Tứ Hải là ai.
Bởi vì ở vị trí tay phải của cung điện có một cái bóng mặt trời lớn.
Bóng mặt trời này không chỉ khống chế toàn bộ thời gian của thế giới Ngũ Phương, còn nắm giữ bốn mùa luân hồi của thế giới Ngũ Phương.
Nó còn là một dụng cụ dùng để nhìn ra thế giới bên ngoài, bọn họ cũng là thông qua nó để điều khiển rắn kiến và chim ở thế giới bên ngoài.
Trước đây cũng chính là thông qua nó, người khổng lồ nhìn thấy bà lão gặp phải nguy hiểm nên mới đưa tay ra cứu giúp.
Cũng là bởi vì nó, những người bên trong thế giới Ngũ Phương đều nhìn thấy được thần uy của con mắt thứ ba của Hà Tứ Hải.
Đáng tiếc sau khi người khổng lồ bị Hà Tứ Hải xóa sổ hoàn toàn, bọn họ mất đi tư cách điều khiển bóng mặt trời nên không biết những chuyện đã xảy ra sau đó.
Bọn họ yên lặng một hồi, mọi người ở đây nằm rạp trên mặt đất, lo lắng về vận mệnh tương lai, lại chợt nghe một tiếng: "Đều đứng lên đi."
Thân thể của bọn họ không chịu khống chế mà lập tức đứng dậy.
------
Dịch: MBMH Translate