Bởi vì Phạm Hồng Ba mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cho nên bữa cơm này, mọi người ăn đều rất vui vẻ, đồng thời còn hẹn lần sau gặp lại, sau đó Hà Tứ Hải liền lái xe rời khỏi.
Nhìn Hà Tứ Hải rời đi, trên mặt Phạm Hồng Ba không còn ý cười, quay đầu trừng mắt nhìn La Hoan, đưa tay nới lỏng cà vạt một chút, xoay người liền chuẩn bị rời đi.
La Hoan:...
"Không phải, tốc độ qua cầu rút ván này của anh cũng quá nhanh rồi." La Hoan đuổi theo, rất là không nói nên lời.
"Hôm nay nếu không phải là nhìn mặt mũi của Hà tiên sinh, tôi cũng có thể đá đánh cậu tới tàn phế không chắc." Giọng điệu Phạm Hồng Ba hung ác nói.
Thế nhưng La Hoan sớm đã quen, cũng không ngại, cười đùa tí tửng nói: "Anh nói con người anh này, con gái người ta đã không coi trọng anh, tôi cũng hết cách rồi, tôi đây không phải đã bồi thường rồi sao? Đem Hà đại ca giới thiệu cho anh."
Lời này nghe ra làm sao lại kỳ quái như vậy chứ? Nhưng lời hắn nói cũng có chút đạo lý.
"Vậy được, vậy lần này tôi tha thứ cho cậu." Phạm Hồng Ba bất đắc dĩ nói.
Thế nhưng sau đó lại cảm thấy không đúng.
Thế là nhíu mày hỏi: "Cậu cùng với Hà tiên sinh đã sớm quen biết nhau rồi đúng không?"
"Không có, tôi cũng chỉ là tình cờ gặp được, mới quen không lâu." La Hoan cười ha hả.
"Tôi tin cậu cái quỷ, cậu hãy thành thật nói cho tôi biết, các cậu quen biết nhau lúc nào." Phạm Hồng Ba trầm giọng hỏi.
"Anh không tin tôi cũng không có cách nào ..." La Hoan đang chuẩn bị giải thích, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của Phạm Hồng Ba đã rời khỏi người hắn.
Theo tầm mắt của hắn nhìn tới, liền thấy phía trước ven đường, đang có một cô gái cầm đèn lồng đang đứng.
"Oa, mỹ nữ." La Hoan lộ ra sắc mặt vui mừng.
"Tôi muốn tìm phương thức liên lạc với cô, làm quen, hắc hắc ..."
La Hoan cười cực kỳ dâm đãng, vừa định bước tới phía trước, sau đó liền thấy cánh tay mình bị kéo lại.
"Cậu là chó đực à? Sao lại động dục ở khắp nơi chứ." Phạm Hồng Ba trách cứ.
" y... Gâu Gâu ..."
Phạm Hồng Ba:...
Cái này gọi là kỳ nhân chi đạo, còn kỳ nhân chi thân.
"Chó ghẻ, đi xa chút ..."
Phạm Hồng Ba đẩy hắn ra, sau đó nhanh chân đi về phía trước, trên mặt lại nở một nụ cười ôn hòa.
La Hoan bị đẩy sang một bên cũng nở một nụ cười đắc ý, sau đó xoay người đi về hướng ngược lại.
......
Hà Tứ Hải đứng trước cửa văn phòng tạm thời của quỹ phúc lợi, nhìn tấm biển vàng trước cửa.
Trên bảng hiệu có dòng chữ "Quỹ phúc lợi công cộng Đào Tử", phía dưới còn có một logo đơn giản hình quả đào.
Thấy Hà Tứ Hải đứng ở cửa vào không rời đi, quầy lễ tân đi ra.
"Xin hỏi ngài có chuyện gì không?"
Cô gái nhỏ mặc lễ phục chuyên nghiệp, tóc buộc cao đuôi ngựa, nhìn lên tương đương khôn khéo già dặn.
"Tôi tìm người."
"Có thể nói cho tôi biết tên được không? Tôi đăng ký một cái."
Cô gái dẫn Hà Tứ Hải đi vào, Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn thẻ nhân viên trên ngực cô.
Triệu Du, đây là tên của cô ấy.
"Lưu Vãn Chiếu." Hà Tứ Hải nói.
Triệu Du nghe vậy sửng sốt một chút, cô đang cầm bút đang chuẩn bị ghi chép ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc mà nhìn về phía Hà Tứ Hải nói: "Lưu tổng? Anh có hẹn trước không?"
Hà Tứ Hải lắc đầu, sau đó nói: "Tôi là bạn của cô ấy, cô nói với cô ấy, hà Hà Tứ Hải tới tìm cô ấy là được rồi."
"Cái này ..." Vẻ mặt Triệu Du lộ vẻ khó xử.
Cô không biết có nên thông báo cho Lưu Vãn Chiếu hay không.
"Được rồi, để tôi tự gọi điện cho cô ấy vậy."
Thấy bộ dạng khó xử của cô ấy, Hà Tứ Hải bấm gọi điện cho Lưu Vãn Chiếu.
"Tứ Hải, tại sao anh lại nghĩ đến việc gọi điện cho em thế." Lưu Vãn Chiếu nhận được điện thoại của Hà Tứ Hải, cũng rất là ngạc nhiên.
"Anh đến công ty, nhưng mà thấy em phải hẹn trước mới được, cho nên vẫn là làm phiền em ra đây đón anh." Hà Tứ Hải đùa giỡn mà nói.
"Thật sao? Anh chờ chút, em ra liền." Lưu Vãn Chiếu vui mừng nói.
Sau đó lạch cạch cúp điện thoại.
Triệu Du tuy rằng không biết Hà Tứ Hải nói thật hay giả, nhưng là vẫn khách khí bắt chuyện với Hà Tứ Hải ngồi xuống trên ghế bên cạnh, đồng thời còn chuẩn bị rót nước cho hắn.
"Không cần phiền toái như vậy, Lưu tổng của các cô..."
Đang nói chuyện, thì nghe thấy tiếng cộc cộc của giày cao gót.
Theo tiếng phát ra nhìn lại, quả nhiên chỉ thấy Lưu Vãn Chiếu mặt mũi hớn hở đi tới.
"Sao anh không nói trước với em một tiếng trước khi đến?" Lưu Vãn Chiếu cách thật xa liền gắt giọng.
Hà Tứ Hải không trả lời cô, mà là đi tới, kéo hai tay của cô, nhìn về phía hai chân của cô, nhíu mày.
"Hắc hắc ..."
Lưu Vãn Chiếu hơi ngượng ngùng muốn giấu chân về phía sau, nhưng mà giấu ở chỗ nào đây, chỉ có thể cười khúc khích, ý đồ lừa dối cho qua ải.
"Còn cười, anh đã nói với em như thế nào, khoảng thời gian này không nên đi giày cao gót, nếu như ngã sấp xuống thì làm sao bây giờ?"
"Không sao đâu, giày cao gót em đi nhiều năm như vậy rồi, lại nói cũng mới vài tuần, nào có Kim Quý như vậy chứ." Lưu Vãn Chiếu lẩm bẩm, bất mãn nói.
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất." Hà Tứ Hải đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô một cái, vẻ mặt sủng nịch.
Triệu Du còn bên cạnh mở to miệng, kinh ngạc đến không khép được miệng.
Thông qua khoảng thời gian này tiếp xúc, mọi người đều biết, Lưu tổng là một người phụ nữ mạnh mẽ nghiêm khắc, sắc sảo và chịu khó, chưa từng có bộ dáng như cô gái nhỏ như vậy.
"Đây là bạn trai của tôi, Hà Tứ Hải, cũng là đại kim chủ của công ty chúng ta."
Lưu vãn chiếu khoác cánh tay của Hà Tứ Hải, thoải mái giới thiệu với Triệu Du.
"Hà tiên sinh, chào ngài." Triệu Du vội vàng chào hỏi.
"Cô ấy nói sai rồi, tôi không phải bạn trai của cô ấy, mà là chồng của cô ấy." Hà Tứ Hải nói.
"Cắt, em còn chưa có gả cho anh đâu đấy." Lưu Vãn Chiếu cau mày, nói một cách quyến rũ.
"Rất nhanh sẽ đúng rồi, lại nói, em không gả cho anh, còn có thể gả cho ai chứ?"
"Có rất nhiều người muốn kết hôn với em nha."
Triệu Du:...
Đẳng cấp này còn có thể làm cho người ta tốt hơn sao?
Vừa mới ăn cơm trưa xong.
Cũng không sợ làm người khác chết no à.
------
Dịch: MBMH Translate