Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1230 - Chương 1230: Công Ty.

Chương 1230: Công Ty. Chương 1230: Công Ty.

"Đây là Triệu Du, kiểm toán viên dự án mới tuyển của chúng ta, bởi vì gần đây công việc tương đối ít, tạm thời cũng không cần tuyển tiếp tân, cho nên để cô ấy tạm thời thế thân hai ngày."

Hóa ra cô ấy không phải quầy lễ tân.

"Xin chào, cực khổ rồi." Hà Tứ Hải một lần nữa chào hỏi đối phương.

"Chào Hà tổng." Triệu Du vội vàng nói.

Vừa nãy nghe Lưu Vãn Chiếu giới thiệu hắn tên là Hà Tứ Hải, Triệu Du cũng đã phản ứng lại, người này chỉ sợ chính là ông chủ thật sự của công ty.

Dù sao trước khi nộp đơn xin việc, cô cũng đã điều tra tư chất của công ty, pháp nhân của công ty tên là Hà Tứ Hải.

Tùy tiện hàn huyên hai câu, Lưu Vãn Chiếu liền kéo Hà Tứ Hải đi vào công ty.

"Anh có muốn em gọi cho mọi người tới, để anh làm quen không." Trên đường đi Lưu Vãn Chiếu nói.

"Không cần, anh cũng không quản lý công ty, biết bọn họ làm gì."

Hà Tứ Hải vừa nói, vừa quan sát nhân viên đang làm việc trong văn phòng.

Nhân viên không phải rất nhiều, nhưng nhìn họ đều rất già dặn.

"Hiện tại vẫn chưa tuyển được nhân viên, hơn nữa chỗ này cũng có chút nhỏ, cho nên tạm thời đình chỉ tuyển nhân viên, đợi sau khi chuyển đi rồi sẽ tuyển ..."

Lưu Vãn Chiếu một bên nhỏ giọng giới thiệu, một bên dẫn Hà Tứ Hải đi về phòng làm việc của mình.

Trên thực tế, quỹ từ thiện hiện tại cũng không tính là chính thức khai trương, chính thức khai trương, khẳng định còn phải tổ chức lễ.

Dọc theo đường đi mọi người không khỏi đổ dồn ánh mắt tò mò.

"Ồ, Tứ Hải, cậu đến rồi à."

Trước mặt gặp phải Tiền Tuệ Ngữ đang cầm ly cà phê từ phòng trà đi ra.

"Cực khổ rồi." Hà Tứ Hải cười chào hỏi.

"Là thật cực khổ, nhàm chán đến khổ cực." Tiền Tuệ Ngữ thẳng thắn mà nói.

Hiện tại công ty vừa mới hoạt động, với tư cách là một nhân viên tài vụ, cô không có gì ngoài những khoản chi tiêu vặt vãnh hàng ngày.

"Hiện tại chỉ có một mình cô thôi sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

Tiền Tuệ Ngữ gật đầu, "Hiện tại một mình tôi cũng đã không có chuyện gì làm, tuyển thêm người cũng rất lãng phí."

"Từ từ đi." Hà Tứ Hải biết, chuyện về sau tuyệt đối không thể thiếu.

"Tôi ngược lại thật ra hi vọng bận rộn một chút." Tiền Tuệ Ngữ nói.

"Sắp rồi." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

"Các dự án đầu tư của chúng ta, còn có báo thuế, chi tiêu hàng ngày,... Đều cần cô kiểm định đây." Lưu Vãn Chiếu nói.

Ba người trò chuyện một lúc, Tiền Tuệ Ngữ rất thức thời bưng ly cà phê của mình về phòng làm việc.

Hà Tứ Hải ở trong phòng làm việc của Lưu Vãn Chiếu ngồi một lúc, sau đó hai người cùng nhau tan tầm, đi đón mấy đứa nhỏ.

Nhìn bọn họ cùng nhau rời đi, mọi người lúc này mới nghị luận sôi nổi.

Cũng khó khăn để giấu những lời bàn tán, có một số người quen biết với Tiền Tuệ Ngữ đã lặng lẽ qua thám thính tin tức.

"Hai người các con có thể ăn từ từ không, cũng không có ai cướp của các con."

Đào Tử với Huyên Huyên vừa ăn đồ ăn vặt Lưu Vãn Chiếu mua ở trên đường, vừa chậm rãi đi bộ về.

Mặc dù ngày nào cũng đi bộ trên con đường này, thế nhưng hai bạn nhỏ vẫn như trước tò mò với mọi thứ, vừa đi vừa nghỉ, nhìn chỗ này nhìn chỗ kia.

"Uyển Uyển đâu ạ?" Đào Tử bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

"Hôm nay ở nhà cùng với ba mẹ."

"Ồ, con còn muốn đi bãi cát chơi cùng với chị ấy, lần trước em nhặt được một viên đá rất đẹp, tròn không lưu lại ném, chúng con đã đem nó giấu đi, không biết có bị các bạn học nhỏ khác đào mất không."

"Ở chỗ nào? Sao chị không biết."

Khuôn mặt nhỏ của Huyên Huyên ở bên cạnh tiến tới gần, vẻ mặt hiếu kỳ, nhưng mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy mảnh vụn với mỡ đông, nhìn qua trông giống như một con mèo nhỏ.

"Hắc hắc, không nói cho chị biết."

"Mau nói cho chị đi, mau nói cho chị biết đi, yêu em mà." Nói xong liền muốn hôn mặt nhỏ của Đào Tử.

Nhìn thấy khuôn mặt hơi bẩn của cô, Đào Tử vội vàng tránh né.

Nhưng mà Huyên Huyên lại không buông tha, vẫn chu cái miệng nhỏ của mình ra, không hôn được sẽ không bỏ qua.

Thế là Đào Tử trốn xung quanh Hà Tứ Hải với Lưu Vãn Chiếu, Huyên Huyên ở phía sau đuổi theo.

"Cẩn thận một chút, coi chừng ngã."

Hà Tứ Hải căn dặn một câu, cũng đi theo các cô.

Nhưng mà vừa mới dứt lời, Huyên Huyên mũi chân trái đá chân phải của mình, một cái nhào tới phía trước, nhào vào trong lòng ngực Lưu Vãn Chiếu

"Đã nói em đi cẩn thận rồi." Lưu Vãn Chiếu tức giận vừa cười mà đem cô đỡ dậy.

"Hắc hắc ..." Huyên Huyên nhìn chằm chằm quần áo của Lưu Vãn Chiếu cười khúc khích.

Lưu Vãn Chiếu lập tức phát hiện không đúng, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy quần áo của cô có một khuôn mặt nhỏ được in lên.

"Có phải rất đáng yêu không?" Huyên Huyên cười hỏi.

"Đáng yêu?" Lưu Vãn Chiếu nhìn chằm chằm cô.

"Chị, em yêu chị nha." Huyên Huyên phát hiện không đúng, lặng lẽ lui về phía sau một bước, chột dạ nói.

"Em có nói yêu chị cũng vô dụng, không ảnh hưởng đến việc chị đánh mông em." Lưu Vãn Chiếu nổi giận đùng đùng nói: dầu mỡ ở trên quần áo cũng không biết có thể giặt sạch được hay không.

"Chị là người lớn, tại sao động một chút là muốn đánh con nít vậy? Trẻ con lại không phải cố ý, chị sao lại không rộng lượng tý nào vậy? "

Huyên Huyên chống nạnh, dậm chân, bộ dáng chị làm sao có thể làm như vậy.

"Em yên tâm, chị chẳng mấy chốc bụng sẽ lớn lên, nhưng không phải hiện tại." Lưu Vãn Chiếu sờ sờ bụng của mình nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment