Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1231 - Chương 1231: Sau Khi Tan Học.

Chương 1231: Sau Khi Tan Học. Chương 1231: Sau Khi Tan Học.

Huyên Huyên trợn mắt lên, giật mình, sau đó xoay người bỏ chạy.

Lưu Vãn Chiếu định đuổi theo, nhưng bị Hà Tứ Hải kéo lại.

"Em còn đang mang thai, em không nên chú ý một chút à."

"Ồ ..." Lưu Vãn Chiếu chỉ có thể bất đắc dĩ dừng lại.

"Ha ha ha ..." Huyên Huyên chạy đến phía trước, thấy chị gái không đuổi theo, chống nạnh đắc ý cười to.

"Hmm, ừm ..."

Đào Tử ở bên cạnh ăn mấy thứ linh tinh, lén lút xem cuộc vui.

Hắc hắc ...

"Em còn cười, em có còn muốn ăn nữa hay không." Lưu Vãn Chiếu lắc lắc cái túi trong tay.

Huyên Huyên cúi đầu nhìn về phía đồ ăn còn một ít ở trong tay, sau đó bị sốc.

"Chị gái ..."

"Gọi chị cũng vô dụng."

"Em gái?"

Lưu Vãn Chiếu:...

"Gọi gì cũng vô dụng." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Bà chủ?" Huyên Huyên đột nhiên nói.

"Hả?"

Hà Tứ Hải với Lưu Vãn Chiếu kinh ngạc, đều sững sờ.

Hà Tứ Hải mỉm cười.

Gò má của Lưu Vãn Chiếu ửng đỏ, sau đó hỏi: "Em học cái này từ ai?"

"Vợ của chủ tiệm bán mì thịt bò ở dưới lầu, chính là bà chủ nha, em nghe ba gọi như vậy, để em nói chị nghe, mì thịt bò nhà bọn họ làm rất ngon, chỉ là thịt bò không được nhiều lắm, nhưng mà, chị có thể mua riêng một phần, giá cả có chút cao ..."

Khá lắm, ở trên phương diện ăn uống, trí nhớ của cô đặc biệt tốt.

"Được rồi, nhìn em như con mèo tham ăn, lần này liền tha cho em vậy."

"Chị ơi, chị thật tốt, mau cho em một cái nữa đi." Huyên Huyên không kịp chờ đợi nói.

Lưu Vãn Chiếu mở túi ra, đưa cho cô với Huyên Huyên mỗi người một cái

Đây là một loại tương tự như Sachima, xem như là đặc sản của Hợp Châu, nhưng mà cứng và giòn hơn Sachima, ăn có vị ngọt và thơm, còn có một cái tên khác, gọi là bánh ngọt sợi vàng.

"Các em ăn ít một chút, cái cuối cùng nha." Lưu Vãn Chiếu dặn dò.

Đào Tử gật đầu, Huyên Huyên lại hoàn toàn không để ý.

Cô định ăn xong lại nói chị gái xin thêm một cái nữa, với bản lãnh của cô, nhất định có thể được, cô rất tự tin.

"Ăn no rồi, buổi tối không được ăn nữa." Lưu Vãn Chiếu lại lạnh nhạt nói.

"Được, ăn xong sẽ không ăn nữa." Huyên Huyên lập tức nói.

Cô đã học được một bài học.

Cô nói xong, hướng về Lưu Vãn Chiếu nói: "Chị, em có phải rất là biết điều không."

Lưu Vãn Chiếu gật đầu.

Huyên Huyên lại nói: "Chị, để em mang giúp chị."

Lưu Vãn Chiếu: → _ →

"Em không có ăn nha, em chỉ mang giúp chị thôi." Huyên Huyên thề thốt nói.

Lưu Vãn Chiếu làm sao không biết tâm tư nhỏ của cô bé, nhưng mà cũng không vạch trần, trực tiếp đem túi trong tay đưa cho cô.

Huyên Huyên thấy vậy, vẻ mặt lập tức mừng rỡ tiếp lấy.

Thế nhưng rất nhanh cô liền cảm thấy mệt, vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi.

Túi tuy rằng không nặng, thế nhưng dù sao Huyên Huyên vẫn còn nhỏ, hơn nữa túi rất dài, cô phải xách cao lên để tránh bị kéo lê dưới mặt đất, điều này càng làm tốn sức hơn.

Lưu Vãn Chiếu cố ý làm bộ không nhìn thấy.

Hà Tứ Hải muốn giúp đỡ, lại bị cô lặng lẽ kéo lại.

Thế nhưng Huyên Huyên cũng thông minh, nói nhỏ với Đào Tử, không biết là nói cái gì, cuối cùng hai người một người lôi kéo một tai đi về phía trước, nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nhưng là vì phối hợp không tốt, thỉnh thoảng va chạm xuống đất.

Tiếp tục như vậy, đợi đến khi về đến nhà, đoán chừng bánh ngọt sợi vàng cũng bị nát hết.

Lưu Vãn Chiếu bất đắc dĩ chỉ có thể ôm trở về.

...

Mà lúc này, Uyển Uyển đang đứng ở cửa tiểu khu với chiếc xô nhựa và cầm xẻng nhỏ lo lắng chờ đợi.

"Ba ba, Đào Tử và những người khác đã về chưa?" Cô ngửa đầu hướng về Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh hỏi.

Hiếm khi Lâm Kiến Xuân dẫn cô đi dạo hôm nay.

"Ba đã nói với con sáu lần rồi, bọn họ đã tan học rồi." Lâm Kiến Xuân nhìn đồng hồ ở trên tay nói.

"hiahiahia ... Vậy tại sao vẫn chưa thấy bọn họ về?"

"Hẳn là đang ở trên đường, vui vẻ.”

"Haizz, chậm vậy, như một con rùa đen nhỏ." Uyển Uyển cau mày, quơ múa xẻng nhỏ, vẻ mặt bất mãn.

Lâm Kiến Xuân nghe vậy ngồi xổm xuống, đem cô ôm vào trong ngực.

"Chờ đợi nhưng thật ra là một chuyện vô cùng hạnh phúc, con nhìn bầu trời màu xanh lam đi, con xem cánh chim nhỏ bay cao ở phía xa, con nhìn hướng mặt thổi tới gió ... , Ba ở bên cạnh con, con làm bạn với ba, mọi thứ đều rất tốt."

Uyển Uyển ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh nhạt phản chiếu bầu trời xanh.

Sau đó vừa nhìn về phía đàn chim đang bay lượn trên mặt hồ.

Sau đó há miệng ra cảm nhận gió như những gì ba nói.

Cuối cùng đem ánh mắt dừng lại ở trên mặt ba.

"hiahiahia ..."

Cô nhìn Lâm Kiến Xuân rồi nở một nụ cười ngọt ngào.

Nhìn thấy ánh mắt quấn quýt của con gái, Lâm Kiến Xuân đưa tay liền chuẩn bị ôm lấy cô.

Nhưng là, con gái lại đột nhiên tránh thoát ngực hắn, hướng về phía trước chạy đi.

"Đào Tử, Huyên Huyên ..."

Lâm Kiến Xuân:...

Ôm lấy không khí.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment