Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1232 - Chương 1232: Lửa Giận.

Chương 1232: Lửa Giận. Chương 1232: Lửa Giận.

“Cho chị ăn.”

Đào Tử cầm một nửa bánh bỏng gạo trên tay đưa cho Uyển Uyển, phía trên dính đầy nước miếng của cô, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh.

“A…”

Uyển Uyển bởi vì trên tay đang cầm xẻng, một tay cầm thùng nước, nên không nhận được, cho nên cô trực tiếp há miệng nhỏ ra, để Đào Tử bỏ vào trong miệng cho cô.

“Được rồi, còn lại tự mình con ăn đi, cho Uyển Uyển một cái mới.” Hà Tứ Hải vội vàng ngăn cô bé lại.

“Cho ba ăn.” Đào Tử nghe vậy, trực tiếp quay đầu lại đưa cho Hà Tứ Hải.

“Con không muốn ăn nữa à?”

Đào Tử gật đầu, quá ngọt, rất dễ bị đau bụng.

Hà Tứ Hải cũng không ghét bỏ, trực tiếp lấy bỏ vào trong miệng mình.

Nhưng mà móng tay nhỏ dính nhơm nhớp, nhưng cô bé cũng không quan tâm tới, chơi đùa đến không biết trời đất đâu, một lúc khép lại, lại cố gắng mở ra.

Huyên Huyên ở bên cạnh nhìn thấy, cũng cố ý đem bánh bỏng gạo trong tay lăn lăn, làm cho dính nhơm nhớp, sau đó bị Lưu Vãn Chiếu gõ một cái vào đầu.

Bởi vì hôm nay ở bên ngoài rồi mới đi đón bọn họ, cho nên không có mang theo bình nước với khăn giấy ướt.

“Các con không phải muốn đi bãi cát chơi sao? Vừa lúc tới bờ hồ rửa một chút.”

Đoàn người đi tới bãi cát, trên bờ cát đã có không ít người.

Huyên Huyên đem túi đưa trả lại cho Lưu Vãn Chiếu, nhiều lần căn dặn cô phải trông thật kỹ, vẻ mặt lo lắng sợ bị trộm mất, Lưu vãn Chiếu cũng không nói gì.

Hà Tứ Hải lấy thùng nước của Uyển Uyển đến bên hồ xách một ít nước, để rửa sạch móng vuốt của mấy đứa nhỏ.

Sau đó liền theo bọn họ đi chơi.

Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh nãy giờ không nói gì, lúc này mới tiến lại gần.

“Cậu là lần đầu tiên kết hôn, không có kinh nghiệm gì, có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị từ sớm, có cần tôi giúp gì không?”

Lời này nói ra, còn giống như là có lần thứ hai vậy.

Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không từ chối ý tốt của hắn, mà là gật đầu rồi nói: “Có cần gì tôi chắc chắn sẽ nói với anh.”

“Cậu chuẩn bị làm hôn lễ kiểu Tây hay vẫn là kiểu Trung Quốc?” Lâm Kiến Xuân hỏi.

“Chắc chắn là kiểu Trung Quốc rồi.”

“Cũng đúng, nhưng mà hôn lễ kiểu Trung Quốc cũng rất nhiều phiền phức, sính lễ, đáp lễ, an giường, đồ cưới,...”

“Cái này … Phải rắc rối như vậy sao?”

Theo Hà Tứ Hải, hạ sính, sau đó là đồ cưới, con cưng sắp xếp trên, coi như là hôn lễ kiểu trung rồi, những cái khác căn bản là không biết.

Thấy Hà Tứ Hải không biết, tinh thần của Lâm Kiến Xuân tỉnh táo lên, bla bla nói ra một đống.

Hà Tứ Hải bị hắn nói cho tới có chút choáng váng, thực sự là quá phiền phức.

“Nếu không như vậy đi, mẹ Uyển Uyển ở nhà cũng không có chuyện gì, cậu có thể đem những chuyện này giao cho cô ấy làm, bảo đảm sắp xếp ổn thỏa cho cậu.” Cuối cùng Lâm Kiến Xuân nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy mỉm cười, hóa ra nói tới cùng là ở chỗ này.

Nhưng hắn cũng không có từ chối, mà là vui vẻ gật đầu.

“Vậy thì làm phiền dì Chu rồi.”

“Sao lại nói vậy được, đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy.” Lâm Kiến Xuân cười nói.

Sau đó nhìn về phía ba đứa nhỏ đang hì hục đào cát trên bờ cát.

“Tứ Hải, như vậy có phải là quá phiền phức rồi không.”

Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nãy giờ không nói chuyện, cũng cảm thấy kết hôn thật là phiền.

“Yên tâm đi, cứ để anh lo, em chuẩn bị để gả cho anh là được rồi.” Hà Tứ Hải nói.

Đúng lúc này, ba đứa nhỏ xảy ra tranh chấp.

“Hiahiahia… Lần trước chúng ta chôn bảo bối ở đây này.” Uyển Uyển cầm xẻng dùng sức đào cát lên, vừa đắc ý nói với Huyên Huyên.

Đào Tử ở bên cạnh gãi đầu nhỏ, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng vẫn dùng tay nhỏ nỗ lực cùng với Huyên Huyên đào cát lên.

Uyển Uyển thấy hai người họ đều dùng tay, chỉ có mình dùng xẻng, hình như không được thích hợp cho lắm, thế là ném xẻng sau mông mình, cũng dùng tay nhỏ đào.

Những hạt cát này mịn, sử dụng tay cũng không có sao hết, rất nhiều đứa bé cùng đều trực tiếp dùng tay, rõ ràng có dụng cụ nhưng không dùng.

Nhưng ba đứa nhỏ hì hục đào nửa ngày, đào ra được một cái hố lớn, cúng không tìm được “Bảo Bối” lần trước các cô chôn.

“Chị có phải là nhớ lộn rồi không?” Huyên Huyên hỏi.

Uyển Uyển đưa tay muốn gãi đầu, nhưng sau đó phát hiện tay dính đầy cát, thế là lại để xuống.

“Hiahiahia…”

(???)

Không cần phải hỏi, nhất định là sai chỗ rồi.

Đào Tử cuối cùng cũng nhớ tới, cái này không đúng chỗ, nhìn hai bên một chút, lại nhìn đồ ở trên bờ.

Sau đó đứng dậy chạy đến gần mái che nắng.

Huyên Huyên cùng với Uyển Uyển vội vàng chạy theo.

“Lần trước là ở đây đi.” Đào Tử hỏi Uyển Uyển.

“Hiahiahia… Là tích.” Uyển Uyển lập tức gật đầu.

Huyên Huyên biểu thị chị vẫn là tích, vậy mới rồi còn lầm.

Bất quá tinh lực của ba đứa nhỏ cực kỳ dồi dào, thế là lại cong mông lên tiếp tục đào.

Lần này các cô đào rất nhanh đã ra được một viên đá tròn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment