Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1233 - Chương 1233: Lửa Giận. (2)

Chương 1233: Lửa Giận. (2) Chương 1233: Lửa Giận. (2)

Đá rất bình thường, chỉ có điều sau khi rửa sạch bằng nước, làm cho bên ngoài cực kỳ bóng loáng, như lại trở thành bảo bối nhỏ của mấy đứa nhỏ.

“Cho tôi khang khang, cho tôi khang khang.” Huyên Huyên không chờ kịp tiến lên phía trước.

Đào Tử cũng rất hào phóng, trực tiếp đưa cho cô.

“Há, giống thịt heo viên.”

Huyên Huyên đánh giá viên đá tròn trong tay, đặc biệt là sau khi dính cát, nhìn càng giống hơn.

“Dùng nước rửa một chút đi.” Uyển Uyển nói.

“Được.”

Ba đứa nhỏ lúc này mới nhớ đến thùng nước nhỏ của các cô, Hà Tứ Hải vừa nãy đã giúp các cô xách một thùng nước.

Nhưng mà lúc các cô chạy về cái hố đã đào, thì phát hiện thùng nước nhỏ của họ với xẻng nhỏ đã không thấy nữa.

“Có phải cái kia không?” Đào Tử tinh mắt, rất nhanh đã phát hiện vị trí của đồ vật, chỉ hai bé trai cách đó không xa.

“Há, cái kia là của chị.” Uyển Uyển nhỏ giọng nói, có chút tức giận.

“Em đi tìm bọn họ đòi về.”

Huyên Huyên từ nhỏ đã được ba mẹ nuông chiều, không sợ trời không sợ đất, sau đó mặc dù phát sinh chút chuyện, khiến cô biến thành một linh hồn lang thang trên thế gian, tính cách cũng trở nên nhu nhược hơn.

Nhưng ở bên cạnh ba mẹ một thời gian, tính cách của cô cũng đã từ từ khôi phục lại như quá khứ, trong ba đứa nhỏ cô cùng là người gan lớn nhất, với nghịch ngợm nhất.

Đào Tử thì không cần phải nói, bởi vì hoàn cảnh trưởng thành từ nhỏ, mặc dù độc lập, nhưng thật ra tính cách vẫn là tương đối hướng nội, không quen giao tiếp với người khác, trừ phi người ta chủ động tới tiếp xúc với cô.

Mà Uyển Uyển mặc dù được cha mẹ sủng ái từ nhỏ đến lớn, đáng yêu mà lại đơn thuần, thế nhưng năm đó trải qua sự việc bị lừa bán đã ảnh hưởng đến cô rất lớn, trực tiếp thay đổi tính cách của cô, trở nên nhát gan mà lại cẩn thận, lúc nào cũng đề phòng người lạ, sợ bị tổn thương.

Mặc dù hiện tại cũng có chuyển biến tốt, nhưng trong thời gian ngắn muốn hoàn toàn thay đổi, căn bản là không thể.

Sỡ dĩ biết rõ người khác lấy đồ của cô đi, nhưng cô cũng không dám đi lên trước đòi lại.

“Anh trai nhỏ, thùng nước nhỏ này với cái xẻng là của Uyển Uyển.” Huyên Huyên chạy tới nói với hai đứa bé trai.

Hai bé trai một lớn một nhỏ, chênh lệch tuổi với Huyên Huyên cũng không nhiều, đứa lớn kia có lẽ là tám, chín tuổi, đầu cạo trọc, nhìn khỏe mạnh kháu khỉnh.

“Đây là tôi nhặt được.” Lờn còn chưa nói xong, đứa nhỏ đã hùng hồn nói.

“Đó là chúng tôi để ở đó, mới không phải các cậu nhặt.”

Huyên Huyên có chút tức giận, âm lượng tăng cao lên, Uyển Uyển cùng với Đào Tử lúc này cũng đi tới, lặng lẽ đứng phía sau Huyên Huyên.

“Mới không phải, không phải là của các cậu, đây là tôi nhặt được.” Bé trai tiếp tục nói.

“Mới không phải, cậu là kẻ trộm, mau trả lại cho chúng tôi.” Huyên Huyên tức giận chống hông.

“Tôi mới không phải là trộm, cậu là kẻ cướp, muốn cướp đồ của chúng tôi, tôi sẽ không đưa cho cậu.”

Bé trai nói xong, còn lôi kéo đứa bé lớn bên cạnh, ý tứ rất rõ ràng, hắn cũng không sợ Huyên Huyên bọn họ.

“Cậu là kẻ trộm…”

“Cậu là đồ ăn cướp…”

“Cậu là kẻ trộm…”

Hai người cãi lộn tung tóe, Huyên Huyên càng nói càng tức, càng nói càng nổi nóng, cảm giác mình sắp tức đến bốc lửa.

Lâm Kiến Xuân với Hà Tứ Hải thấy các cô đang tranh chấp với người ta, đang chuẩn bị đi qua, lại bị Lưu Vãn Chiếu kéo lại.

“Chờ một chút, trẻ con cãi nhau với đánh nhau là chuyện bình thường, trước cứ để cho bọn họ tự mình xử lý, nếu xử lý không được, các anh hẳn đi qua.”

Lâm Kiến Xuân nghe vậy cũng cảm thấy có lý, hắn cũng nghĩ con gái lá gan hơi lớn một chút, cũng kiên cường hơn một chút.

Mặc dù hắn cũng lo cho con gái sẽ bị thương, nhưng dù sao đối phương cũng chỉ là trẻ con, hắn ở đây nhìn, trước cứ để cho bọn họ từ mình giải quyết với nhau.

Nếu cứ trốn ở dưới cánh chim của hắn, thì làm sao trưởng thành được.

Thế là Lâm Kiến Xuân với Hà Tứ Hải không bước lên nữa, đứng ở bên bãi cát quan sát.

Lưu Vãn Chiếu ở phía sau nhìn, cảm thấy vừa ấm áp vừa buồn cười.

“Tôi nói cậu biết nhé, cậu mà còn như vậy là tôi giận đấy.”

Huyên Huyên chống nạnh, giậm chân, tức giận nói.

“Tôi không sợ cậu đâu.” Cậu nhóc nhỏ hất mặt, cứng rắn đáp.

Uyển Uyển núp sau lưng Huyên Huyên khẽ kéo vạt áo, cô bé có hơi sợ hãi.

Còn Đào Tử đã nắm chặt nắm đấm, cô bé thật sự giận rồi.

Tuy cô bé không thích phiền phức, nhưng không có nghĩa sợ gặp phiền phức, cô bé mạnh mẽ lắm đấy.

“Tôi đánh cậu đấy.” Huyên Huyên tức giận nói.

“Đánh tôi, anh ơi, nó muốn đánh em.” Cậu nhóc nhỏ mách với cậu nhóc lớn.

Cậu nhóc lớn vốn luôn khoanh tay đứng nhìn, làm bộ dạng như một nam tử hán, không thèm tranh cãi với đám nít ranh, huống hồ còn là con gái.

Nhưng lúc nghe em trai gọi, cậu nhóc liền ra vẻ anh lớn.

Đi về phía trước rồi nói với Huyên huyên: “Nhóc muốn đánh em của anh à?”

“Em…em không sợ anh đâu.”

Huyên Huyên lấy hết can đảm ra để nói, nhưng người lại cứ từ từ lùi về sau, sau đó thì đụng trúng Uyển Uyển và Đào Tử ở phía sau.

Đào Tử loạng choạng ngồi ngã uỵch xuống đất.

“Haha…” cậu nhóc lớn cười khẩy.

“Để chúng tôi chơi đồ chơi trước đi, đợi chơi xong sẽ đưa cho mấy nhóc chơi.”

“Đó…đó là của tôi.” Uyển Uyển lấy hết can đảm ra nói.

Nhưng do nói quá nhỏ, cũng không biết hai cậu nhóc đối có nghe thấy không.

Lúc này, bỗng có gì đó vụt qua bên cạnh bọn nhóc, một cái đầu húc thẳng vào bụng cậu nhóc lớn, cậu nhóc loạng choạng suýt ngã.

Nhưng cậu em trai phía sau cũng vì vậy mà bị đẩy ngã.

“Đào Tử.”

Uyển Uyển và Huyên Huyên ngạc nhiên thốt lên, thì ra người xông lên là Đào Tử.

Cậu nhóc lớn thấy mình suýt nữa bị cô nhóc húc ngã nên rất tức giận. Cậu nhóc lớn nắm chặt nắm đấm định đấm Đào Tử.

Nhưng lúc này Đào Tử nắm cát hất về phía trước khiến đối phương hoa mắt.

Thì ra lúc nãy bị ngã Đào Tử đã nắm một nắm cát trong tay rồi.

Cậu nhóc hét lên, vội vàng dụi mắt.

Đào Tử như con bê đang nổi giận húc đầu lần nữa vào bụng đối phương.

Lần này không chỉ cậu nhóc lớn ngã, mà cậu em trai đang đứng dậy phía sau cũng ngã uỵch xuống bãi cát.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment