Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1234 - Chương 1234: Đánh Nhau

Chương 1234: Đánh Nhau Chương 1234: Đánh Nhau

Huyên Huyên từ phía sau xông lên, ngồi lên bụng cậu nhóc lớn.

Sau đó đưa tay cào.

“Đánh chết anh, đánh chết anh.”

Tuy cậu nhóc lơn không mở mắt ra được, nhưng không phải không thể phản kháng. Cậu nhóc đưa tay túm lấy Huyên Huyên.

Đào Tử và Uyển Uyển vội xông lên ôm chặt hai cánh tay lại để cậu nhóc lớn không thể cử động.

“Anh ơi.” Cậu nhóc nhỏ đứng dậy, vừa khóc vừa hét lớn.

Cậu nhóc nhỏ định xông tới giúp, vừa hay lại đang đứng gần Uyển Uyển nên cậu nhóc nhỏ liền vồ cô bé khiến Uyển Uyển hoảng sợ.

Cô bé đang quỳ trên bãi cát, cố gắng ôm chặt cánh tay cậu nhóc lớn liền duỗi chân ra.

Cậu nhóc nhỏ đang hoảng loạn nên không chú ý tới, thế là bị vấp, té úp xuống bãi cát.

Nếu là té úp mặt xuống cát thì còn đỡ.

Nhưng lúc cậu nhóc nhỏ chạy về hướng Uyển Uyển, trên bãi cát lại có anh trai cậu nhóc đang nằm.

Thế là té cụng đầu vào trán anh trai.

Kêu “cốp” một cái, nghe thôi cũng thấy đau.

Hai cậu nhóc liền oà lên khóc.

Ba đứa nhóc sững người, bật dậy định bỏ chạy.

Uyển Uyển không quên xách theo thùng nước nhỏ với cái xẻng nhỏ của mình.

“Đừng chạy…”

Thì ra mẹ hai cậu nhóc đã phát hiện ra và đang chạy đến.

Đó là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi đổ lại. Lúc nãy bà ấy vẫn đang nói chuyện với người khác nên không để ý tình hình bên đây.

Lúc này nghe thấy hai con trai khóc nên lo lắng.

Ba đứa nhóc vốn đang hoảng sợ lại bị người lớn trách mắng, thế là rưng rưng nước mắt.

Bọn nhóc đứng chôn chân tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Lúc này, một bàn tay to lớn đặt lên lưng bọn nhóc.

“Được rồi, đừng sợ nữa.” Hà Tứ Hải đứng sau bọn nhóc cất tiếng.

“Lúc nãy con rất dũng cảm, làm tốt lắm.” Lâm Kiến Xuân nói.

Uyển Uyển quay đầu, thấy ba đang đứng phía sau, cô bé chớp chớp đôi mắt ướt nhoè, nở nụ cười an tâm, sau đó nước mắt lăn dài trên má.

Lâm Kiến Xuân bế cô bé lên.

Người phụ nữ cũng đỡ hai con trai đứng dậy, xót xa nhìn hai cái trán đang sưng đỏ.

Lúc nãy cậu nhóc lớn bị cát làm hoa mắt, bây giờ khóc, cát theo nước mắt trôi đi nên giờ mắt không sao rồi, chỉ có hơi khó chịu thôi.

“Mấy đứa làm gì vậy? Tự nhiên đánh người ta thế? Hôm nay không xong chuyện với tôi đâu.” Người phụ nữ tức giận nói.

Hà Tứ Hải cau mày nói: “Chị không hỏi lý do đánh nhau sao?”

“Mặc kệ lý do gì, đánh người là không đúng rồi.” người phụ nữ ngang ngược nói.

“Bọn họ cướp xẻng với thùng nước của chị Uyển Uyển không chịu trả, còn nói bản thân là cướp.” Huyên Huyên tức giận, lớn tiếng nói.

Sau đó Hà Tứ Hải phát hiện trên tóc cô bé hình như có ánh lửa nhàn nhạt, may là dưới ánh chiều hoàng hôn màu cam nên mọi người không phát hiện ra. Hà Tứ Hải nhanh chóng đặt tay lên lưng cô bé rồi ấn nó xuống.

“Các người cướp đồ đã là sai rồi, hơn nữa cô xem con trai cô bao lớn, ba đứa nhỏ này bao lớn hả?” Lâm Kiến Xuân chỉ ba cô heo con ở bên cạnh.

Người phụ nữ nhìn đứa con trai cao to đang khóc bù lu bù loa, sau đó lại nhìn ba hạt đậu nhỏ.

Trong lòng càng tức, nhưng lần này không phải tức ba đứa nhóc.

Bà ấy vỗ cái bốp vào sau đầu cậu nhóc lớn.

“Thằng nhóc vô dụng, ba đứa nhóc mẫu giáo cũng không đánh lại sao? Uổng công con lớn như vậy mà em trai cũng không bảo vệ nổi.” nói xong liền kéo tai con trai kéo lên bờ.

“Oa…mẹ ơi…” cậu nhóc nhỏ vừa khóc vừa chạy theo sau.

Lúc đi qua Huyên Huyên, cô nhóc xấu xa này còn cố ý vung nắm đấm về trước, giả bộ muốn đánh cậu nhóc.

Doạ cho cậu nhóc nhỏ phải co cẳng vừa chạy vừa khóc.

“Hiahiahia…”

Uyển Uyển không nhịn được cười, nhưng sau đó thấy không đúng lắm bèn vội bụm miệng lại, nhưng trên tay dính toàn cát.

“A…khụ khụ khụ…”

“Haha…” Huyên Huyên cũng vui vẻ trở lại.

Chỉ có Đào Tử vẫn không cười, bộ dạng hối lỗi đứng trước mặt Hà Tứ Hải. Cô bé cúi đầu khẽ gọi ba.

“Sao thế? Bị đánh chỗ nào sao?” Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi.

Đào Tử lắc đầu.

Sau đó khẽ nói: “Cô nói con nít không được đánh nhau, đánh nhau là không tốt.”

Lúc này Lưu Vãn Chiếu cũng từ phía sau đi tới, cô nghe xong liền xoa đầu an ủi cô bé: “Đánh nhau quả thật không tốt, nhưng hôm nay dì phải khen mấy đứa.”

“Khen ngợi sự dũng cảm dám đứng lên của mấy đứa, bị ức hiếp thì phải phản kháng, phải lớn tiếng nói ra, cho nên mấy đứa hôm nay đều rất giỏi, rất dũng cảm.”

Ba đứa nhóc nghe xong thì mắt sáng rỡ, cảm thấy rất tự hào, cũng đứng thẳng lưng hơn.

“Nhưng phải phê bình một tí, anh trai nhỏ đó lớn hơn mấy đứa rất nhiều, hôm nay mấy đứa chỉ may mắn đánh thắng thôi. Nếu không phải mấy đứa có ba người thì chắc chắn đã bị đánh cho khóc rồi, thế nên trước khi dũng cảm phản kháng thì phải sử dụng cái đầu thông minh của mấy đứa để suy nghĩ đã…”

“Nếu thấy mình không giải quyết được thì đến nói với bọn dì, chúng ta sẽ giúp mấy đứa.”

“Ba của Đào Tử là người giỏi nhất đúng không? Cho dù tên xấu xa có lợi hại, chỉ cần nói ông ấy thì ông ấy sẽ đánh tên đó chạy mất dép.”

Ba đứa nhóc gật đầu, cảm thấy bản thân thật may mắn.

Nhưng Lưu Vãn Chiếu không nói quá nhiều.

Nói quá nhiều lại phản tác dụng mất.

Lâm Kiến Xuân và Hà Tứ Hải cũng im lặng không nói gì.

Thấy Lưu Vãn Chiếu nói xong, lúc này Lâm Kiến Xuân mới khen nói: “Vãn Vãn không hổ danh là giáo viên mà.”

Ba đứa nhóc lại vui vẻ, tiếp tục đi đào hố cát của mình.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment