Mãi đến khi mặt trời sắp khuất bóng dưới mặt hồ thì ba đứa nhỏ mới chịu về nhà.
Mặc dù có thể rửa sạch cát trên tay, nhưng vẫn có cát mịn trong giày, trong những kẽ quần áo, thậm chí cả trên tóc.
Về đến nhà phải tắm rửa sạch sẽ, nếu không sẽ vương vãi khắp nơi, những hạt cát nhỏ mịn này mà rơi trên nền nhà nhẵn nhụi thì khó lau dọn lắm.
Không phải nói quá chứ suốt dọc đường về nhà, bọn nhóc đi thì tới đâu cát rơi tới đấy.
Có lẽ do chơi quá mệt và đói, Huyên Huyên cảm thấy mình có thể ăn lại nên đã đòi Lưu Vãn Chiếu đưa cho cô bé một miếng bánh cốm.
“Không được, về đến nhà sẽ ăn tối ngay, bây giờ mà ăn thì lát nữa không ăn nổi đâu.”
“Ăn nổi mà, không phải lúc nãy chị nói sẽ đi tắm trước sao?”
“Tắm xong thì sẽ ăn tối.” Lưu Vãn Chiếu không thể tin được lời cô bé nói.
Vì lời mời của Lâm Kiến Xuân nên buổi tối sẽ đến nhà ông ấy ăn cơm.
Ông ấy sớm đã gọi điện thông báo dì Chương đã nấu xong thức ăn.
Bởi vì Uyển Uyển sống ở tầng dưới, cho nên cô bé và Lâm Kiến Xuân phải đi thang máy xuống trước.
Lâm Kiến Xuân bước ra ngoài, quay lại nhìn thì thấy Uyển Uyển đang đứng yên trong thang máy.
“Sao vậy?” Lâm Kiến Xuân ngạc nhiên hỏi.
Uyển Uyển chớp chớp đôi mắt to của mình, nhìn Lâm Kiến Xuân đầy thắc mắc.
“Đi về nhà thôi.” Lâm Kiến Xuân nói.
“Con phải đi tắm.” Uyển Uyển nói.
Lâm Kiến Xuân: ...
Nói cứ như bản thân không thể tắm ở nhà vậy.
“Về nhà nhờ mẹ tắm giúp con.” Lâm Kiến Xuân nhẹ nhàng nói.
“Nhưng con muốn tắm với Đào Tử và Huyên Huyên.”
Đi tắm với Đào Tử và Huyên Huyên thì có thể công khai chơi đùa, nghịch nước, đây là trò yêu thích nhất của bọn con nít.
“Thôi vậy, đến nhà chúng tôi trước, tôi tắm rửa sạch sẽ cho bọn trẻ rồi lại cùng nhau xuống nhà ông.” Lưu Vãn Chiếu nói.
Lâm Kiến Xuân cũng bất lực, chỉ đành tuỳ cô bé thôi.
Vừa đến nhà, Huyên Huyên định xông thẳng tới sô - pha, nhưng bị Lưu Vãn Chiếu túm cổ áo lôi vào phòng tắm.
Để cô bé ngồi lên ghế sô - pha thì nó bị dơ mất.
“Buông em ra, em muốn xem hoạt hình.” Cô bé bất mãn, giãy dụa muốn vùng ra.
“hiahiahia ...”
Uyển Uyển xách bình nước nhỏ cùng một cái xẻng nhỏ đi theo sau.
Uh ... quên đưa chúng cho Lâm Kiến Xuân mang về rồi.
Đào Tử không có suy nghĩ gì khác, bây giờ cô bé chỉ muốn đi tắm thôi, vì trên đầu cô bé đầy cát nên khó chịu lắm.
Mặc dù lúc trước hất cát lên người một anh trai nhỏ, nhưng rất nhiều cát đã rơi xuống đầu.
Sau đó không nhịn được mà liên tục dùng tay gãi đầu, móng tay cũng dính đầy cát, càng gãi càng nhiều, cuối cùng đầu tóc biến thành cái tổ chim dơ dáy.
“Tôi là chú vịt nhỏ, tôi rất thích đi tắm, pi la pi la…”
Ngay sau đó trong phòng tắm vang vọng tiếng hát của một đứa trẻ nào đó mà lúc nãy không chịu đi tắm
“Pia ~ pia ~”
Sau đó lại có tiếng xì hơi vọng ra.
“Đừng té nước khắp nơi.”
“Em lợi hại lắm nha, hôm nay đánh thắng một anh trai nhỏ.” Giọng Huyên Huyên vang lên.
“Đào Tử mới lợi hại, nếu không có em ấy thì hôm nay em bị đánh chắc.”
“Em cụng lợi hại hại, em ngồi lên bụng của anh ấy, hay da hay da ...” Huyên Huyên không phục nói.
“Được rồi, em lợi hại được chưa, sau đó thì sao?”
“Vậy chị hứa đừng đánh mông em nhé?”
“Phụt…”
Giọng của Lưu Vãn Chiếu vang lên trong phòng tắm.
Sau đó Đào Tử và Uyển Uyển cũng cười như được mùa.
“Vậy em tắm rửa đàng hoàng thì chị sẽ không đánh em.”
“Dạ vâng.”
Hà Tứ Hải bên ngoài nghe thấy cũng muốn bật cười.
Nhưng Huyên Huyên có vẻ không cam tâm, lúc này lại nghe cô bé nói: “Chị ơi, chị sắp có con rồi, chị phải làm một người mẹ dịu hiền, nếu con chị sẽ không thích chị đâu.”
“Yên tâm, đó là con chị, nó nhất định sẽ thích chị.”
“Em cũng thích chị mà, nhưng chị cứ đánh mông em hoài.”
“Đó là do em không nghe lời, nếu con chị không nghe lời, chị cũng sẽ đánh mông nó.”
“Em nghe lời mà.” Huyên Huyên lớn tiếng nói.
“Nghe lời chỗ nào? Em em lúc nãy kìa, té nước văng khắp nơi.”
“Con nít mà, hoạt bát một tí mới đáng yêu, cứ ngây ngốc thì chán lắm.”
Nghe cũng có lý đấy chứ.
“Chị là chị em, chị đánh mông em, em cũng chịu, em yêu chị nhưng không đánh lại chị, nhưng đợi chị có con thì em vẫn sẽ yêu em ấy, em ấy cũng đánh không lại em, ha ha ha…”
Được lắm, biết học cách đe dọa rồi ha, Lưu Vãn Chiếu vừa giận vừa buồn cười
Trong phòng tắm tràn ngập tiếng cười đùa náo nhiệt.
Hà Tứ Hải gọt sẵn một ít trái cây để cho bọn trẻ và Lưu Vãn Chiếu ăn.
Ngay sau đó, ba đứa nhóc nhanh nhảu chạy ra với cái đầu ướt chèm nhẹp.
Dép còn chưa thay, trên đất toàn là dấu chân ướt.
Tiểu Bạch vốn đang ngồi trong phòng khách cũng bỏ chạy, chọc ghẹo không được nhưng trốn thì được.
“Mau quay lại, chưa lau tóc nữa mà.” Lưu Vãn Chiếu hét lớn trong phòng tắm.
Ba đứa nhóc dừng lại rồi nhìn Hà Tứ Hải, thấy Hà Tứ Hải nhìn chằm chằm mình thì cười khờ rồi lùi lại.
Chờ Lưu Vãn Chiếu sấy khô tóc cho bọn nhóc.
------
Dịch: MBMH Translate