Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1236 - Chương 1236: Đứa Nhóc Nghịch Ngợm (2)

Chương 1236: Đứa Nhóc Nghịch Ngợm (2) Chương 1236: Đứa Nhóc Nghịch Ngợm (2)

Khi cô bước ra thì bất lực nói với Hà Tứ Hải: “Người dịu hiền như em thế này, nếu cứ tiếp tục thì sớm muộn gì cũng trở thành bà cụ ồn ào mất.”

Hà Tứ Hải: → _ →

“Ánh mắt anh vậy là sao?” Lưu Vãn Chiếu vén tóc, tức giận hỏi.

“Ý của ông chủ là chị là một con cọp siêu hung dữ.”

“Ý em là con cọp cái đúng không?” Hà Tứ Hải sửa lại cho cô bé.

“Vâng, vâng.” Huyên Huyên lập tức gật đầu.

“Còn đúng hả, mới bị đánh mông xong, hình như em quên rồi nhỉ? Anh nữa đó, em giống cọp cái chỗ nào?” Lưu Vãn Chiếu chống hông hỏi.

Xem ra cái kiểu chống hông của Huyên Huyên là học từ cô ấy.

“Anh không nói, là Xuân Xuân nói đấy chứ.” Hà Tứ Hải nói.

Huyên Huyên đang xem kịch bên cạnh thì ngẩn ra, sau đó vội biện minh: “Em không nói mà, em chỉ nói chị là con cọp siêu dữ thôi.”

“Có gì khác à?”

“Con cọp siêu dữ, siêu dữ, siêu lợi hại, ngoạm một cái là một đứa trẻ, ngao ồ, ngao ồ…”

Huyên Huyên vừa nói vừa huơ tay múa chân, như thể bây giờ cô bé là một con cọp lớn vậy.

Đào Tử và Uyển Uyển ngồi bên cạnh hóng chuyện.

“Huyên Huyên dũng cảm ghê á.” Đào Tử nói.

“Hiahiahia… em ấy giỏi thật.” Uyển Uyển bày tỏ lòng ngưỡng mộ đối với sự dũng cảm của Huyên Huyên.

“Nhưng cậu ấy ngốc quá, dì Lưu sẽ lại đánh mông cậu ấy cho xem.” Đào Tử nói.

“hiahiahia ...” Uyển Uyển bật cười vài cái.

Sau đó ghé sát vào tai Đào Tử thì thầm nói: “Chị nói em biết nhé, Huyên Huyên nói với chị thực ra dì Lưu đánh mông không đau chút nào, em ấy cố ý kêu đau thôi.”

Cô bé nói rất nhỏ, nhỏ đến mức mà ai cũng nghe thấy hết.

Huyên Huyên: (⊙? ⊙)

“hiahiahia ...”

Uyển Uyển khẽ tiếng cười.

Buổi sáng.

Đào Tử tỉnh lại từ trong mộng.

Nàng xoa xoa cái đầu tổ gà rồi mơ mơ màng màng ngồi dậy từ trên giường, xoa chân ngắn nhỏ, ngơ ngác mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gió nhẹ thổi qua màn lụa mỏng trước cửa sổ, ánh mặt trời nhẹ nhàng luồn vào, tạo thành những vệt sáng loang lổ trong phòng.

Bên tai còn có thể nghe thấy tiếng huyên náo dưới lầu, và tiếng sóng biển vỗ bờ cách đó không xa.

"Làm sao thế?"

Hà Tứ Hải xuất hiện ở trước cửa phòng.

Đào Tử nghe tiếng quay đầu lại, ngơ ngác mà nhìn Hà Tứ Hải, người còn không chưa tỉnh táo hoàn toàn.

Hà Tứ Hải đi lên trước, ngồi xuống ở mép giường, đưa tay vuốt vuốt tóc ngổn ngang trên đầu lại cho nàng.

Đào Tử đưa tay dụi dụi con mắt, lúc này mới tỉnh táo lại một chút, gọi một tiếng ba ba.

"Làm sao thế, gặp ác mộng sao?"

Hà Tứ Hải đưa tay nhẹ nhàng ấn đống tóc trên đỉnh đầu nàng ấn xuống.

Đào Tử gật gật đầu.

"Sông thật lớn, nước màu đen, rầm rầm…" Đào Tử vung vẩy tay nhỏ rồi nói.

Hà Tứ Hải chợt nhớ tới con sông nhìn thấy ở trong giấc mơ của Đào Tử trước đó.

"Vậy tối hôm nay ba ba tiến vào trong mộng của con nhìn một chút."

Hà Tứ Hải cúi người xuống, dùng trán của chính chạm vào trán của nàng.

Giống như đang truyền cho nàng ấm áp, cho nàng dũng khí.

Đào Tử khôi phục lại, trở mình bò lên từ trên giường.

"Con còn phải đi nhà trẻ nữa, ngày hôm nay Thẩm Di Nhiên muốn đi hái trái cây với con." Đào Tử kéo quần áo bên cạnh qua, muốn mặc lên người mình.

"Hái trái cây? Đi đâu hái trái cây?"

"Trên cây trong nhà trẻ."

Thì ra trong nhà trẻ có một cây đào, nhưng mà hàng năm không chờ đào lớn đều bị các bạn nhỏ hái xuống hết rồi.

Những người bạn nhỏ nghĩ tất cả các biện pháp như đập, gõ, lắc, rung… để lấy mấy quả đào mới chỉ to bằng ngón cái xuống.

Có thể ăn được hay không không quan trọng, đây đã trở thành một loại phương thức vui vẻ của các bạn nhỏ trong nhà trẻ.

Ăn sáng xong, Hà Tứ Hải đưa Đào Tử và Huyên Huyên đến vườn trẻ.

Sau đó cùng Uyển Uyển trở về quê nhà Giang Hữu một chuyến.

Bà nội bảo hắn trở lại để bàn bạc chuyện sính lễ, bởi vì qua mấy ngày nữa, bọn họ sẽ qua nhà Lưu Vãn Chiếu đưa sính lễ.

"Thực ra các người không cần chuẩn bị gì cả, tự cháu có thể chuẩn bị được sính lễ mà."

Trở lại trong nhà ở Giang Hữu, Hà Tứ Hải nói với bà nội.

Trương Lục Quân và Dương Bội Lan cũng ở đây.

"Biết cháu giàu có, thế nhưng không thể cái gì cũng để cho cháu chuẩn bị được. Đây là một chút tâm ý của ba mẹ cháu đối với nàng dâu mới." Bà nội nói.

"Đúng, chính là ý này." Trương Lục Quân nói.

"Vậy được rồi, nhưng mà các người chuẩn bị gì đó?"

"Đồ trang sức nhất định phải mua một bộ, còn có kẹo bốn màu, trà, rượu…" Dương Bội Lan nhanh chóng nói.

Hà Tứ Hải ước lượng một chốc, ngoại trừ đồ trang sức thì cái khác cũng không tốn bao nhiêu tiền, thế là gật đầu đáp ứng.

"Vậy được rồi, ngày hôm nay các cháu đi lên huyện mua đồ đi." Bà nội thấy Hà Tứ Hải đồng ý, thế là cười nói.

"Ngày hôm nay sao?"

"Đúng, các con đi cùng nha, vừa vặn thuận tiện đi dạo, làm sao, cháu ngày hôm nay có chuyện gì à?" Bà nội hỏi.

"Không có." Hà Tứ Hải lắc lắc đầu.

"Vậy thì đi cùng đi, nghe nói hiện tại trong huyện cũng đều được xây dựng rất tốt."

Huyện thành trong miệng bà nội chính là huyện Quang Xương.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment