Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1237 - Chương 1237: Người Một Nhà.

Chương 1237: Người Một Nhà. Chương 1237: Người Một Nhà.

Cách thôn Trương gia đại khái hơn hai mươi km.

"Bội Lan, con cũng đi cùng với bọn họ đi. Hai người đàn ông đi cùng nhau thì có thể chọn được không cái gì tốt." Bà nội quay đầu lại nói với Dương Bội Lan.

"Có thể… Có thể, nhưng vậy mẹ sẽ phải ở nhà một mình." Dương Bội Lan có chút lo lắng nói.

"Ở nhà một mình thì ở nhà một mình, mẹ lại không phải là trẻ con." Bà nội cười nói.

Uyển Uyển ngồi ở bên cạnh nở nụ cười hi hi ha ha, nàng là trẻ con.

"Vậy nếu không thì bà nội cũng đi cùng luôn đi?" Hà Tứ Hải nói.

Bà nội nghe vậy thì lắc đầu liên tục.

"Không nói đến chuyện bà say xe, cho du đến nơi thì cũng không có bao nhiêu tinh lực để đi dạo. Mọi người không cần lo cho bà, bà ở nhà rất tốt, các cháu cứ đi đi."

Hà Tứ Hải nghe vậy cũng chỉ có thể nghe theo nàng.

"Ba mới mua chiếc xe, lái xe đi qua đi lại cũng rất nhanh." Trương Lục Quân vui vẻ nói.

"Ồ, mua xe, xe gì thế?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Dừng ở ngoài cửa." Trương Lục Quân nói xong liền đi về phía trước nhà.

Hà Tứ Hải đuổi theo, Uyển Uyển nhảy xuống từ trên ghế, cũng vội vàng đuổi theo.

Mà Dương Bội Lan lại căn dặn bà nội vài câu, lúc này mới đi ra ngoài ngoài cửa.

"Làm sao lại mua xe van thế?"

Hà Tứ Hải nhìn thấy chiếc xe mà Trương Lục Quân mới mua ở trước cửa.

Nhìn logo xe là Trường An, tổng giá trị đại khái không vượt quá 50 ngàn tệ.

"Mua để dùng thay đi bộ, mua xe tốt làm gì, hơn nữa ở nông thôn, xe van cũng thực dụng."

Tuy rằng chỉ là một chiếc xe van, thế nhưng Trương Lục Quân lại tràn đầy yêu thích, trên kính xe còn buộc một tấm vải màu đỏ.

Trương Lục Quân yêu thích chơi đùa sản phẩm điện tử, cũng yêu thích xe.

Thế nhưng ở trong quá khứ, hắn không nỡ tiêu lung tung một phân tiền, hắn muốn cất giữ để khi tìm được con trai sẽ cho con trai hết, bù đắp thua thiệt cho hắn.

"Như vậy thì đi thôi."

Hà Tứ Hải kéo mở cửa xe, để Uyển Uyển đi lên trước, sau đó bản thân mình cũng lên xe.

Lúc này Trương Lục Quân bỗng nhiên mở miệng nói: "Nếu không con ngồi ghế phụ đi?"

Hà Tứ Hải nghe vậy thì liếc mắt nhìn Dương Bội Lan đang đi ra.

"Để mẹ con và Uyển Uyển ngồi phía sau đi." Trương Lục Quân lại nói.

Hà Tứ Hải cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi vào ghế phụ.

Chờ mọi người lên xe, Trương Lục Quân lúc này mới vui vẻ lái chiếc xe van mà hắn mới mua, mang theo bọn họ xuất phát về phía huyện thành.

Lái một chiếc xe thuộc về mình, mang theo vợ và con trai, đi đến chỗ muốn đi, đây là giấc mơ nhiều năm qua của hắn, bây giờ lại có thể thực hiện được, quả thực không khác gì đang nằm mơ.

Thế nhưng không biết tại sao, hắn lại cảm giác trong lòng vắng vẻ, khóe mắt đỏ lên, có một loại bi thương vô duyên vô cớ.

Hà Tứ Hải cũng nhận ra được tâm tình của hắn.

Thế là cười hỏi: "Lúc con còn lúc nhỏ đã từng đi huyện thành hay chưa?"

"Đương nhiên là có, trước đây có chiếc xe buýt, mỗi ngày đều sẽ đi ngang qua trước cửa nhà chúng ta, đi huyện thành cũng rất thuận tiện."

"Chính là chiếc xe trong sân kia sao?"

"Đúng, chính là chiếc kia, mỗi lần nghe thấy tiếng xe buýt, con đều sẽ chạy ra từ trong nhà. Con không nhớ một chút nào nữa sao?"

"Con nhớ ven đường có rất nhiều cây."

Hà Tứ Hải nhìn về phía ven đường, hai bên đường đều là ruộng đồng trống trải, cho dù có cây thì cũng rất thưa thớt, không khỏi có chút thất vọng.

Nhưng mà Trương Lục Quân lại có vẻ rất cao hứng.

"Trước đây đúng là có rất nhiều cây, thế nhưng sau khi sửa đường, tất cả cây đều bị chặt rồi, không nghĩ tới con còn nhớ, con còn nhớ cái gì nữa không?"

"Con còn nhớ, ba nói với con, đi ra ngoài phải nhớ được đường thì mới có thể trở về nhà." Hà Tứ Hải nói.

Trương Lục Quân nghe vậy thì sửng sốt một chút, yết hầu rung động, có chút nghẹn ngào nói: "Con còn nhớ sao?"

Hắn không biết hẳn là nên vui hay là buồn nữa.

"Nhìn phía trước kia, lái xe cẩn thận một chút, không nên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn." Hà Tứ Hải bình tĩnh nói.

"Đúng, nhìn phía trước, lái xe cẩn thận, không nên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn." Trương Lục Quân lẩm bẩm.

Sau đó dọc theo đường đi mọi người đều trầm mặc không nói gì nữa.

Uyển Uyển ngồi ở phía sau, nhìn cái này một chút, nhìn cái kia một chút, có chút nhàm chán mà đá chân nhỏ.

Qua một hồi lâu, Trương Lục Quân đột nhiên nói: "Con trai, cảm ơn con đã trở về."

Đây vẫn là lần thứ nhất hắn gọi Hà Tứ Hải như vậy.

Hà Tứ Hải quay đầu nhìn về phía hắn, Trương Lục Quân nhìn thẳng phía trước, phảng phất vừa nãy không phải là hắn nói.

Hà Tứ Hải nở nụ cười, quay đầu lại rồi nói: "Không cần cảm ơn, đều là người một nhà."

"Đúng, đều là người một nhà." Trương Lục Quân cũng lộ ra một nụ mỉm cười.

Hắn nhìn về phía trước, cẩn thận lái xe.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment