Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1238 - Chương 1238: Đi Dạo Phố.

Chương 1238: Đi Dạo Phố. Chương 1238: Đi Dạo Phố.

Hà Tứ Hải là lần thứ hai đến huyện Quang Xương, lần đầu tiên tới là để đón anh họ Dương Dũng.

Khi đó còn tìm Nghiêm Chấn Hưng mượn xe.

Nhưng mà khi đó hắn chỉ là đến trạm xe đón người.

Cũng là gặp phải Tôn Hỉ Anh vào lúc đó, nghĩ đến Tôn Hỉ Anh, trong lòng Hà Tứ Hải bỗng nhiên có hoài niệm lờ mờ. Tuy rằng con bé kia ầm ĩ, nhưng tính cách thiện lương lại hoạt bát.

Nhưng mà cũng bởi vậy nên hắn căn bản chưa đi dạo được huyện Quang Xương, còn tưởng rằng huyện Quang Xương chỉ lớn như vậy.

Mà hôm nay do Trương Lục Quân dẫn đường, mới biết thì ra quy mô của Quang Xương còn tương đối không nhỏ, còn có một phố cổ rất phồn hoa.

Vịt chiên giòn mà trước đó Trương Lục Quân mua cho Hà Tứ Hải chính là mua ở trên con phố này.

Lúc bọn họ đến trên đường đã là buổi trưa, thế nhưng trên đường vẫn có rất nhiều người đến người đi.

Dọc theo đường đi có các bảng hiệu mới cũ luân phiên, nhìn có vẻ rất đặc sắc.

Thịt xiên, ruột nướng, bánh thịt…bốc lên từng đợt khói mang theo mùi thơm, chui vào xoang mũi người đi đường, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy muốn ăn.

Vợ chồng Trương Lục Quân trong ngày thường bớt ăn bớt mặc, cái này không nỡ mua, cái kia không nỡ ăn, thế nhưng lại cực kỳ hào phóng đối với trẻ nhỏ.

Chỉ cần ánh mắt Uyển Uyển dừng lại ở chỗ nào ở trên chỗ bán hàng hai giây, bọn họ nhất định sẽ tiến lên mua về một phần, muốn ngăn đều không ngăn được.

Cho nên một đường đi tới, Uyển Uyển đều ăn luôn miệng, ăn đến mức mặt và tay đều sáng bóng, nhưng cho dù như vậy thì cũng còn sót lại rất nhiều.

Sau đó đều bị Hà Tứ Hải ăn.

Người ở bên ngoài nhìn vào, đây chính là một nhà ba người hạnh phúc.

Nhưng mà Hà Tứ Hải phát hiện, dọc theo đường đi Dương Bội Lan đều nắm tay Uyển Uyển không buông, đồng thời ánh mắt thỉnh thoảng còn rơi xuống trên người Hà Tứ Hải, mang đến cho người ta một loại cảm giác vội vã cuống cuồng.

Đồ trang sức được mua ở tòa nhà Bách Hóa, hình như ở chỗ nào cũng có một tòa nhà Bách Hóa cả, mà dân chúng sống lâu năm ở địa phương hình như cũng đều tương đối tin tưởng danh tín của tòa nhà Bách Hóa, đặc biệt là mấy thứ như đồ trang sức, lựa chọn hàng đầu chính là tòa nhà Bách Hóa.

Kết hôn ở nông thôn thường dùng đến bốn bộ trang sức bằng vàng.

Chia ra làm vòng tay vàng, dây chuyền vàng, nhẫn vàng và vòng tay vàng.

Lần trước Hà Tứ Hải đưa trả lại cho bọn họ 300 ngàn tiền đặt cọc mua nhà, ngoại trừ bỏ ra một ít để mua xe van ra thì bọn họ đều không động vào một chút nào.

Mà lần này bọn họ chuẩn bị tiêu 100 ngàn, tức là đủ để mua hai chiếc xe van.

Thực ra nhẫn và vòng tai không đáng bao nhiêu tiền, chủ yếu chính là dây chuyền và vòng tay.

Đặc biệt là một đôi Long Phượng Trạc, một mình nó đã hơn hơn sáu mươi gram, tổng giá trị của hai cái gần 70 ngàn.

Nhưng mà thợ làm đúng là rất xinh đẹp.

Bởi vì nhiều gram, cầm ở trên tay liền có một loại cảm giác nặng nề.

Thực ra Hà Tứ Hải có thể nói là không bao giờ thiếu vàng. Hắn vốn muốn khuyên bọn họ không cần thiết phải mua mắc như vậy, nhưng mà nhớ đến lời bà nội nói, thế là không nói gì nữa.

Đồ vật đều là Dương Bội Lan chọn, ánh mắt của nàng còn dừng lại ở mười mấy năm trước, cho nên kiểu dáng xem ra đều có chút người lớn. Trên thực tế, người trẻ tuổi bây giờ đều yêu thích giản lược hơn một chút, không thích đồ trang sức lòe loẹt, nhưng mà dùng làm đồ kết hôn thì đúng là rất vui vẻ.

Mua xong đồ vật, bọn họ đi ra từ tòa nhà Bách Hóa.

Trương Lục Quân đột nhiên nói: "Mọi người chờ một chút, ba đi nhà vệ sinh."

Mọi người cũng không nghĩ nhiều, thế là đứng chờ tại chỗ.

Dương Bội Lan mang theo đồ mới vừa mua, đơn độc đứng chờ cùng Hà Tứ Hải, có vẻ có chút gấp gáp bất an. Nàng há miệng muốn nói nhưng lại không biết nói cái gì.

Nhưng mà Hà Tứ Hải nhìn về phía một người đàn ông trung niên cách đó không xa. Hắn mặc một chiếc áo jacket xám lưu hành vào thập niên 90, tóc vuốt cao, nhìn còn rất thời thượng.

Hắn vẫn luôn đi theo phía sau một nữ nhân viên tiêu thụ.

Mà Uyển Uyển thì chạy đến bên cạnh, nằm nhoài lên tủ kính nhìn vào bên trong, nhìn các loại dây chuyền bảo thạch rồi cười khúc khích.

Nhân viên tiêu thụ thấy nàng đáng yêu, không nhịn được mà đùa nàng.

"Thích không? Thích thì bảo ba mẹ của em mua cho em đi."

Uyển Uyển nhìn đối phương một cái, sau đó nói: "Em có rất nhiều."

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi, một túi lớn." Uyển Uyển thấy đối phương không tin mình thì có chút lo lắng dùng tay ra dấu.

"Đây là bảo thạch chứ không phải là thủy tinh hay là nhựa, em biết một túi lớn cần bao nhiêu tiền không?"

Uyển Uyển nghe vậy, lập tức móc móc cái túi ở trước ngực, móc ra một viên hồng ngọc lớn cỡ trứng bồ câu, nhón chân đặt ở trên quầy, biểu thị lời nàng nói đều là thật.

Hi hi ha ha…

"Oa, làm đúng là rất giống?"

Nhân viên tiêu thụ đưa tay cầm ở trong tay ước lượng, sau đó lộ ra vẻ nghi hoặc, đang chuẩn bị đặt lên trước mắt để kiểm tra cẩn thận, lại bị một cánh tay bên cạnh duỗi qua đoạt lấy.

"Trẻ con nói chơi mà thôi."

Hà Tứ Hải đưa hồng ngọc cho Uyển Uyển, bảo nàng cất vào.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment