Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1239 - Chương 1239: Đi Dạo Phố. (2)

Chương 1239: Đi Dạo Phố. (2) Chương 1239: Đi Dạo Phố. (2)

Uyển Uyển nắm lấy, lại nhét vào trong túi trước ngực.

"Đồ chơi này nhìn như là thật vậy?" Nhân viên tiêu thụ nghi hoặc mà hỏi.

"Thủy tinh." Hà Tứ Hải thuận miệng nói.

Sau đó nắm tay dắt Uyển Uyển trực tiếp rời đi.

Lúc này Trương Lục Quân trở về rồi, nhưng mà trên tay lại nhiều thêm một cái túi.

Dương Bội Lan mơ hồ cảm giác được cái gì đó, trong mắt có vẻ vui mừng, cũng có chút trách cứ.

Hà Tứ Hải còn đang tò mò không biết hắn mua cái gì.

Lúc này liền thấy Trương Lục Quân mở túi ra, lấy một chiếc vòng tay ra từ bên trong. Hắn cười hì hì rồi nói với Dương Bội Lan: "Anh vừa nãy thấy em rất yêu thích chiếc vòng tay này, anh liền mua lại cho em."

Hà Tứ Hải nhìn thấy chiếc vòng tay này, có chút bừng tỉnh, trước đó lúc Dương Bội Lan đeo thử vòng tay, nàng đã đeo thử chiếc vòng tay rất lâu. Nàng rất yêu thích nó, nhưng mà lại hơi nặng, cho nên đành từ bỏ.

"Cái này bao nhiêu tiền thế?" Dương Bội Lan có chút sốt sắng hỏi.

"12,000, hì hì..." Trương Lục Quân cười nói.

"Đắt như vậy, anh nhanh trả lại đi."

Dương Bội Lan mới vừa cầm vòng tay lên đã vội vàng nhét nó về trong tay Trương Lục Quân.

"Tiền đều đã thanh toán rồi, không trả được." Trương Lục Quân nói.

Thực ra nếu như thật sự muốn trả thì cũng có thể được, chỉ là không muốn mà thôi.

"Anh đưa đồ cho em, em đi trả." Dương Bội Lan đưa tay cầm túi trên tay của hắn.

Trương Lục Quân lập tức chắp tay sau lưng.

"Hai chúng ta ở cùng nhau nhiều năm như vậy, anh cũng chưa từng mua cho em đồ trang sức hay châu báu gì, mắt thấy chúng ta đã lớn tuổi như vậy rồi, có một số việc nếu như không làm thì sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa rồi..."

Thấy Trương Lục Quân càng nói càng thâm tình, gò má Dương Bội Lan đỏ chót, hơn nữa bốn phía đều là người đi đường lui tới, nàng càng thêm cảm thấy xấu hổ.

Thế là nàng vội vàng nói: "Em không trả nữa, không trả thì không trả, anh đừng nói nữa, đi nhanh một chút đi."

Nói xong vội vàng lôi kéo Trương Lục Quân, cúi đầu vội vã đi ra bên ngoài.

Trương Lục Quân bị Dương Bội Lan lôi kéo đi ra ngoài, còn không quên quay đầu lại gọi Hà Tứ Hải và Uyển Uyển nhanh đuổi theo một chút.

Hà Tứ Hải giơ ngón cái với hắn, Trương Lục Quân lộ ra một nụ cười đắc ý.

Chờ sau khi ra khỏi tòa nhà Bách Hóa, Dương Bội Lan không nhịn được lại oán giận lần nữa.

Trương Lục Quân chỉ là cười hì hì, cũng không đi trả lại, cứ mặc nàng nói.

"Mẹ, đây là tấm lòng thành của bà, mẹ cứ nhận đi." Cuối cùng Hà Tứ Hải thực sự không nhịn đành phải lên tiếng.

Nghe Hà Tứ Hải nói như vậy, Dương Bội Lan lúc này mới lẩm bẩm: "Quá đắt rồi, không đáng, cho mẹ đeo, hoàn toàn là lãng phí."

"Anh không thích nghe em nói như vậy, cái gì gọi là không đáng? Cái gì gọi là lãng phí? Tiền kiếm do mình kiếm chẳng lẽ không thể tiêu sao?" Trương Lục Quân nghe vậy có chút tức giận.

Thấy Trương Lục Quân tức giận, Dương Bội Lan không nói lời nào nữa, lôi kéo cánh tay của hắn, nhỏ giọng nói: "Em đây không phải là sợ lãng phí tiền hay sao."

Sau đó nàng không nói thêm gì nữa.

Nhìn dáng vẻ này của nàng, Trương Lục Quân cũng không giận nổi nữa, cuối cùng còn chủ động đeo vòng tay lên cho nàng, lần này Dương Bội Lan cũng không từ chối nữa.

Sau đó mọi người lại đi mua một ít những vật khác, đồng thời buổi trưa còn ăn một bữa cơm ở bên ngoài.

Chờ đến lúc trở về, Uyển Uyển chạy cả một buổi sáng cuối cùng không nhịn được mà ngủ ở trong lòng Dương Bội Lan, ngủ còn vô cùng say.

"Thật là đáng yêu." Nhìn gương mặt bé nhỏ đỏ bừng của Uyển Uyển ở trong lòng, Dương Bội Lan không nhịn được mà nói.

"Chờ sau khi Vãn Chiếu sinh con, đứa bé nhất định cũng sẽ đáng yêu như thế." Trương Lục Quân liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu rồi nói.

"Hừm, sẽ." Hà Tứ Hải cũng cười nói.

Vừa tới cửa nhà, bà nội nghe thấy tiếng xe liền đi ra từ trong nhà.

Về đến nhà, Hà Tứ Hải và Uyển Uyển cũng không ở lại đây lâu.

Bởi vì còn phải đón Đào Tử tan học.

Chờ sau khi Uyển Uyển uống một chén nước, bọn họ liền chuẩn bị trở về.

Lúc này Uyển Uyển bỗng nhiên chạy về phía Dương Bội Lan.

Hi hi...

"Làm sao thế?" Dương Bội Lan ngồi xổm người xuống, vuốt vuốt búi tóc của nàng rồi hỏi.

"Cho bà cái này."

Uyển Uyển móc móc ở trong túi trước ngực.

Móc ra viên hồng ngọc kia rồi đưa cho Dương Bội Lan.

"Cái này quá quý giá rồi, bà cũng không thể lấy của cháu được." Dương Bội Lan vội vàng từ chối. Nàng biết hồng ngọc này là thật mà không phải giả.

"Cầm đi, cái này cũng là tấm lòng thành của Uyển Uyển. Nàng rất ít khi tặng quà cho người khác lắm đó."

Hà Tứ Hải đi tới, lấy tay đặt ở trên đầu nhỏ của Uyển Uyển.

Uyển Uyển lập tức cọ cọ ở trong lòng bàn tay của hắn, hệt như một mèo con ngoan ngoãn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment