"Ông chủ, ông chủ, em có chuyện muốn nói với anh nha..."
Huyên Huyên đi ra từ trong nhà trẻ, liền không thể chờ đợi được nữa mà nói với Hà Tứ Hải.
"Nói cái gì?"
"Em trai ngày hôm qua cũng ở nhà trẻ của chúng em nha."
" y… em nói người đánh nhau với các em sao?"
Gần đây chỉ có cái nhà trẻ này là tốt, Hà Tứ Hải cũng không cảm thấy có gì kỳ quái cả.
Huyên Huyên gật gật đầu.
"Vậy các em ngày hôm nay có đánh nhau với người ta hay không?"
Hà Tứ Hải lo lắng bọn trẻ đánh nhau ở trong nhà trẻ, như vậy chắc chắn là sẽ bị phạt.
"Không có, hù chết hắn." Huyên Huyên xoa eo, nói với vẻ vô cùng khí thế.
"Hắn nhìn thấy chúng con liền chạy, rất sợ chúng con đó nha." Đào Tử vui vẻ nói.
"Có đúng không? Việc này qua rồi thì cứ cho qua đi, không nên bắt nạt bạn nhỏ khác, có biết không?" Hà Tứ Hải dặn dò.
Hai bạn nhỏ rất nghe lời mà gật gật đầu.
Hà Tứ Hải lại hỏi Đào Tử: "Ngày hôm nay con có hái được quả nào sao?"
"Đương nhiên rồi." Đào Tử nghe vậy thì vô cùng kiêu ngạo.
Nói xong còn cầm cặp sách nhỏ của mình, móc móc ở bên trong, móc ra mấy quả đào to bằng ngón cái.
"En cũng có, em cũng có..." Huyên Huyên hưng phấn nói.
Sau đó các nàng còn muốn chia sẻ cho Uyển Uyển.
Uyển Uyển nhận "quà" của các nàng, cũng muốn đáp lễ, thế là móc móc ở trong túi trước ngực, móc ra mấy viên màu kẹo.
Đây là kẹp bốn màu mà Dương Bội Lan mua làm sính lễ, cho Uyển Uyển mấy cái, bởi vì Uyển Uyển ngày hôm nay đã ăn quá nhiều nên liền đặt nó ở trong túi.
Đào Tử và Huyên Huyên cũng không khách sáo, một người cầm hai viên bỏ vào trong miệng.
"Ngon nha, mẹ chị mua cho chị sao?" Huyên Huyên hỏi Uyển Uyển.
Ánh mắt lại nhìn về phía Hà Tứ Hải bên cạnh.
Rất hiển nhiên, đây đã không phải lần đầu tiên rồi, Huyên Huyên thông minh đã có thể liên tưởng ra một cách rất dễ dàng.
Quả nhiên Uyển Uyển lắc lắc đầu, sau đó nói: "Là bà nội cho chị."
"Bà nội?"
Đào Tử và Huyên Huyên nghe vậy thì cảm thấy có chút kỳ quái, các nàng còn chưa từng thấy bà nội của Uyển Uyển.
"Là mẹ của ông chủ, bà nội Dương." Uyển Uyển giải thích.
"Ồ."
Đào Tử và Huyên Huyên đồng thời lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Nhưng vào lúc này, chợt nghe Uyển Uyển lại nói: "Ngày hôm nay bọn chị đi dạo phố nha, mua thật nhiều đồ ăn ngon."
Nói xong còn sờ sờ bụng nhỏ của mình.
Đào Tử: →_→
Huyên Huyên: →_→
"Các em nhìn anh cũng vô dụng, các em đi nhà trẻ, anh cũng không có cách nào." Hà Tứ Hải rất là bất đắc dĩ, mỗi lần đều là như vậy.
Hai đứa nhóc ngẫm lại cảm thấy cũng đúng.
Nhưng mà Huyên Huyên vẫn cảm thấy bất bình.
Liền hỏi: "Vì sao Uyển Uyển không đi nhà trẻ vậy?"
Đào Tử gật gật đầu, nàng cũng có câu hỏi này.
Hà Tứ Hải cảm thấy đây là một cơ hội, thế là hỏi Uyển Uyển: "Uyển Uyển, nếu không chờ khai giảng học kỳ mới, em đi nhà trẻ cùng mấy người Đào Tử được không?"
Uyển Uyển ngước đầu nhìn Hà Tứ Hải, chớp chớp mắt to, cũng không nói lời nào.
"Không cần lập tức trả lời anh, suy nghĩ thật kỹ, sau đó nói cho anh, hoặc là nói cho ba mẹ của em." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.
Trên gương mặt nhỏ của Uyển Uyển lộ ra vẻ xoắn xuýt, bản thân nàng cũng không biết nữa.
"Đi thôi." Hà Tứ Hải gọi ba đứa nhóc tiếp tục đi về nhà.
Bởi vì thời tiết ngày hôm nay rất tốt, lúc đi ngang qua công viên Lâm Hồ, trước cửa công viên đều là quán nhỏ.
Bán đồ ăn, bán đồ trang sức nhỏ, ném vòng…rất náo nhiệt.
Cũng có rất nhiều phụ huynh mang theo con nhỏ mới vừa tan học đi dạo ở đây.
"Ông chủ, ông chủ, thật là náo nhiệt." Huyên Huyên chủ động tiến lên kéo tay Hà Tứ Hải.
"Muốn ăn cái gì, nói đi." Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn về phía nàng rồi nói.
"Ông chủ, sao anh lại nói như thế chứ, em không nói là muốn mua đồ."
"Có đúng không? Nếu em không muốn mua đồ ăn, vậy thì thôi." Hà Tứ Hải cố ý nói.
"Không cần như vậy, nếu như anh thật sự muốn mua cho em thì cũng không phải là không thể." Huyên Huyên lập tức nói.
"Anh không muốn mua cho em." Hà Tứ Hải nói.
Huyên Huyên: (? ? ? ? )
"Sao anh lại xấu như thế chứ?"
Huyên Huyên ném tay Hà Tứ Hải đi, xoa eo, giẫm chân một cái, nhìn rất giống với dáng vẻ muốn cãi nhau với người ta của phụ nữ nông thôn.
"Khá lắm, anh còn đang chuẩn mua cho các em đây, nếu nói anh xấu, vậy bây giờ thôi vậy." Hà Tứ Hải ra vẻ tiếp tục đi về phía trước.
Huyên Huyên lập tức kéo cánh tay của hắn lại.
"Ông chủ, ông chủ, anh là tốt nhất, em yêu anh nha."
"Em đó nha." Hà Tứ Hải đưa tay gõ gõ đầu nhỏ của nàng, cũng rất bất đắc dĩ.
Con vật nhỏ này đúng là không ai có thể địch nổi ở phương diện ăn này.
"Đào Tử, Uyển Uyển, các em có muốn ăn gì không?"
Đào Tử và Uyển Uyển đều lắc lắc đầu.
Uyển Uyển là bởi vì ngày hôm nay ăn hơi nhiều, Đào Tử dĩ nhiên cũng không ăn, Hà Tứ Hải liền cảm thấy có chút kỳ quái rồi.
Hà Tứ Hải nghĩ lại liền rõ ràng ý của Đào Tử.
Vì vậy nói: "Không sao, muốn ăn cái gì thì cứ nói với ba, ba có tiền."
"Thật sao?" Đào Tử hỏi.
"Đương nhiên là thật."
"Nhưng mà... Nhưng mà ba hôm nay đã mua cho chị Uyển Uyển rất nhiều đồ ăn ngon nha, có phải là tốn rất nhiều tiền?" Đào Tử có chút oan ức nói.
Hà Tứ Hải có chút thương tiếc, ngồi xổm người xuống xoa đầu nhỏ của nàng rồi nói: "Ba không phải đã từng nói với con rồi sao? Chúng ta hiện tại có tiền rồi, rất nhiều tiền, con muốn mua gì, ăn cái gì, cứ nói với ba."
Đào Tử nghe vậy, lúc này mới ngoan ngoãn gật gật đầu.
Nhưng mà nàng vẫn không có muốn mua bao nhiêu đồ, giống như Huyên Huyên, muốn một cái kẹo bông.
Đương nhiên, tuy rằng Uyển Uyển không có muốn, Hà Tứ Hải cũng mua cho nàng một cái.
Nhưng mà Hà Tứ Hải phát hiện ánh mắt của Đào Tử nhiều lần xẹt qua sạp hàng bán trang sức nhỏ.
"Các em có thích không? Một người có thể chọn hai cái." Thế là Hà Tứ Hải nói với các nàng.
Huyên Huyên và Uyển Uyển nghe vậy, lập tức xẹt chạy tới, Đào Tử thấy các nàng đi chọn đồ, lúc này mới đi lên phía trước.
Rất nhanh, Đào Tử liền chọn hai cái kẹp tóc xinh đẹp.
Một cái là vương miện nhỏ nạm đầy kim cương.
Một cái là con ếch nhỏ màu xanh.
Hà Tứ Hải trực tiếp giúp nàng kẹp vương miện nhỏ lên trên đầu.
Đào Tử không nhịn được mà hỏi: "Ba ba, con có phải là trở nên càng xinh đẹp hơn hay không?"
"Đương nhiên, nhưng mà con không có kẹp tóc cũng rất đẹp, con rất yêu thích vương miện sao?"
Đào Tử gật gật đầu.
"Vậy chờ lần sau con sinh, ba sẽ tặng cho con một cái vương miện thật sự." Hà Tứ Hải nói.
"Thật sao?" Đào Tử hưng phấn hỏi.
"Đương nhiên, ba đã lừa gạt con lúc nào hay chưa?"
Đào Tử lắc lắc đầu.
Lúc này Huyên Huyên và Uyển Uyển cũng chọn xong thứ các nàng muốn.
Uyển Uyển chọn một cái kẹp tóc gấu nhỏ hồng nhạt và một cái cầu vồng.
Mà Huyên Huyên chọn chính là một cái kẹp màu kẹo và một cái tạo hình hamburger.
Quả nhiên rất thích hợp với phong cách của nàng, Hà Tứ Hải không bất ngờ một chút nào.
Ba tên đứa nhóc lúc này mới hài lòng tiếp tục đi về nhà.
Lúc ở trên đường, Huyên Huyên bỗng nhiên nói với Hà Tứ Hải: "Tối hôm qua em mơ một giấc mơ khiến cho em rất tức giận nha."
"Có đúng không? Nhất định là bởi vì lúc chạng vạng, anh trai nhỏ kia chọc giận em rồi, cho nên nằm mơ mới rất tức giận." Hà Tứ Hải nói.
"Em tức đến toàn thân bốc lửa, thân thể trở nên thật lớn, một cước chân liền dẫm bẹp đối phương rồi." Huyên Huyên đắc ý nói.
"Ồ… em dẫm bẹp ai rồi? Là anh trai nhỏ ngày hôm qua sao?"
Huyên Huyên lại lắc lắc đầu, sau đó nói: "Em cũng không biết, nói chung nhất định là tên xấu xa."
Hà Tứ Hải nghe vậy thì lộ ra vẻ suy tư.
------
Dịch: MBMH Translate