Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1241 - Chương 1241: Ba Đứa Ngốc Nhỏ.

Chương 1241: Ba Đứa Ngốc Nhỏ. Chương 1241: Ba Đứa Ngốc Nhỏ.

"Vãn Chiếu, em và bọn nhỏ ở nhà, anh đi ra ngoài một chút."

Tối hôm đó, sau khi ăn xong cơm tối, Hà Tứ Hải nói với Lưu Vãn Chiếu đang sắp xếp bát đũa.

"Đi đâu, lúc nào trở về?" Lưu Vãn Chiếu thuận miệng hỏi.

"Ngay dưới lầu." Hà Tứ Hải thuận miệng đáp lại, sau đó xoay người chuẩn bị ra cửa.

"Ba ba, ba ba..." Lúc này Đào Tử ôm con gà vàng đồ chơi chạy tới.

"Làm sao rồi?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.

"Ba có thể mang vài chiếc lá cây về cho con hay không."

"Lá cây?"

Hà Tứ Hải nghe vậy hơi kinh ngạc, muốn lá cây làm gì.

"Cô giáo bảo chúng con vẽ lá cây không giống nha." Đào Tử nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh.

"Còn có em, em cũng muốn." Huyên Huyên chạy tới nói rằng.

"Được, anh biết rồi, ở nhà làm bé ngoan, đợi lát nữa anh sẽ mang về cho các em."

"Hi hi … Em ngoan nhất." Uyển Uyển đứng ở bên cạnh nghe vậy lập tức đáp.

"Mới không phải." Huyên Huyên ở bên cạnh nghe vậy đưa tay muốn nắn mặt của nàng.

Uyển Uyển giống như một con lật đật, lắc lư trái phải để né tránh.

"Đừng nhúc nhích, để em nắn một hồi."

"Đứng yên mới là đứa ngốc, chị là đứa ngốc sao?"

"Đúng."

"Em là đứa ngốc sao?"

"Đúng."

"Hi hi…"

"Huyên Huyên, thì ra là đứa ngốc nha, khà khà. . ." Đào Tử ở bên cạnh cười trộm.

"Không phải, không phải, chị là nói Uyển Uyển là đứa ngốc." Huyên Huyên cuống quít giải thích.

"Nhưng mà chị tự nói nha."

"Ừm sao, ừm sao, đúng, đúng, đúng." Uyển Uyển xoa eo gật đầu, biểu thị Đào Tử nói đều đúng.

Huyên Huyên chính là một đứa ngốc.

"Mới không phải, em là dưa thông minh, các người mới là đại ngốc."

"Chúng em là người, không phải dưa, chị quả nhiên không quá thông minh cho lắm." Đào Tử nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Huyên Huyên trợn trừng mắt, có chút phát điên rồi.

Nàng tức rồi, đưa tay liền muốn nắm mặt Đào Tử.

Đào Tử học dáng vẻ của Uyển Uyển né tránh mấy lần, sau đó nhìn về phía Uyển Uyển, nhíu nhíu mày với nàng.

Uyển Uyển lập tức biểu thị đã hiểu, gật gật đầu.

Sau đó hai người, một người bắt lấy một cái tay của Huyên Huyên.

Huyên Huyên sửng sốt rồi, không nghĩ tới hai người bọn họ sẽ cùng tiến lên. Nàng còn không phản ứng lại, gò má đã bị Đào Tử và Uyển Uyển bóp một cái.

"Gào gừ, gào gừ. . ." Huyên Huyên giãy giụa, biểu thị chính mình rất dữ, rất lợi hại, tuyệt đối không nên gây chuyện với nàng.

Nhưng mà rất hiển nhiên, cái này không có một chút lực chấn nhiếp nào đối với Đào Tử và Uyển Uyển. Bọn họ trái lại cảm thấy như vậy chơi vui, lại bóp một cái.

Hai cánh tay của Huyên Huyên bị hai người ôm, trong lúc nhất thời cũng không thoát được.

"Thả ra, thả ra…" Nàng vặn vẹo thân thể mũm mĩm, nhìn vừa đáng yêu vừa buồn cười.

"Các em đang làm gì thế?" Lưu Vãn Chiếu đi ra từ trong phòng bếp thấy thế thì kỳ quái hỏi.

"Chạy mau." Đào Tử thả Huyên Huyên ra, cất bước liền chạy.

"Hi hi…Được nha…" Uyển Uyển phản ứng hơi chậm, còn muốn trả lời Đào Tử, liền bị Huyên Huyên một phát bắt được.

"Hừ hừ." Huyên Huyên nhướng mày, làm bộ một mặt hung ác.

"Hia…" Uyển Uyển kinh ngạc, nhỏ giọng nở nụ cười.

Sau đó cẩn thận từng li từng tí một nói: "Huyên Huyên, chị là bạn tốt."

Huyên Huyên gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Thế nhưng không ảnh hưởng việc em đánh chị, gào gừ, gào gừ..."

"Oa, ông chủ, tại sao anh lại trở về rồi." Uyển Uyển bỗng nhiên nhìn chằm chằm phía sau Huyên Huyên rồi nói với vẻ mặt giật mình.

Huyên Huyên cho rằng đúng là Hà Tứ Hải trở về rồi, quay đầu nhìn lại, mới biết bị lừa rồi, vội vàng quay đầu. Hai cái tay nàng còn duy trì động tác bắt người, nhưng hai tay lại trống trơn.

Nàng ngơ ngác, nhất thời còn không phản ứng lại, hai tay nhỏ còn gãi gãi ở trong không khí, một mặt mơ hồ.

"Hia hia..." Chỗ sô pha truyền đến tiếng cười đắc ý của Uyển Uyển.

"Đứng lại cho em." Huyên Huyên tức giận nói.

Sau đó giương nanh múa vuốt đuổi theo.

"Đứng lại mới là đứa ngốc." Uyển Uyển cười nói.

"Ngốc lời mới đứng lại." Giọng nói của Đào Tử vang lên ở bên cạnh.

Huyên Huyên nghe tiếng nhìn tới, thấy Đào Tử đang trốn ở dưới bàn ăn, thế là xoay người đi bắt Đào Tử.

Nàng lại không phải đứa ngốc, muốn bắt Uyển Uyển cơ bản là không thể, còn không bằng bắt Đào Tử trước.

Đào Tử thấy Uyển Uyển lại đây, lập tức bò quanh bàn ăn và cái ghế, tránh né Huyên Huyên.

Uyển Uyển chậm rãi ngồi trở lại trên ghế sô pha, gãi gãi đầu nhỏ, nhìn hai người bọn họ bò tới bò lui, cuối cùng mệt đến thở hồng hộc.

"Hi hi..."

Nàng đưa tay cầm miếng dưa từ trên bàn trà bên cạnh, vừa ăn vừa nhìn.

Mấy đầu ngón chân vui vẻ nhích tới nhích lui.

"Tôi còn tưởng rằng phải qua mấy ngày nữa ông mới có thể đến, không nghĩ tới hôm nay liền đến rồi." Hà Tứ Hải nói với người đàn ông đứng ở trước hàng cây của tiểu khu.

Chính là người đàn ông trung niên vẫn luôn đi theo phía sau nhân viên tiêu thụ cửa hàng trang sức trong tòa nhà Bách Hóa ở huyện Quang Xương kia.

"Tiếp dẫn đại nhân, chào ngài, quấy rối ngài rồi."

Người đàn ông trung niên có vẻ rất khiêm tốn.

"Không quấy rầy gì cả, đây cũng là công việc của tôi, chúng ta sang bên kia nói chuyện."

Hà Tứ Hải đi tới ngồi xuống trên chiếc ghế dài bên cạnh, người trung niên vội vàng đuổi theo, nhưng mà hắn cũng không có ngồi, chỉ đứng ở bên cạnh, đồng thời còn có vẻ có chút bất an.

"Ngồi xuống nói chuyện đi." Hà Tứ Hải nói.

"Không. . . Không được, tôi đứng là được rồi." Người đàn ông trung niên nói.

Hà Tứ Hải cũng không miễn cưỡng, có một số người trời sinh đã tương đối kính quỷ thần, cường cầu không được.

"Nói một chút về chuyện của bản thân ông trước đi."

"Tôi là Cao Cường, là một phạm nhân, một tội phạm cưỡng gian, nhưng tôi không phải, tôi bị oan..." Cao Cường nói xong liền trở nên kích động.

"Trước đừng kích động, từ từ nói, tôi biết ông oan." Hà Tứ Hải an ủi.

"Ngài tin tưởng tôi sao?" Cao Cường không khỏi kinh hỉ.

Lại nói tiếp: "Ngài là thần tiên, đương nhiên biết tôi bị oan rồi."

Hà Tứ Hải lắc đầu nói: "Tôi biết ông bị oan, là bởi vì ông nhìn thấy tôi, nếu như không phải, sợ là ông ngay cả cơ hội nhìn thấy tôi đều không có."

Cao Cường lộ ra vẻ mờ mịt.

"Ông chết rồi bao lâu rồi?"

"Hai mươi… Hơn hai mươi năm rồi thì phải?"

Cao Cường lộ ra vẻ mờ mịt, ký ức của quỷ không dài lâu, hắn đã không còn nhớ rõ thời gian cụ thể, chỉ nhớ là đã qua rất lâu rồi, con gái từ bi bô tập nói, đã trưởng thành người lớn.

"Như vậy hơn hai mươi năm này, ông có gặp qua mấy quỷ giống như ông hay không?"

Cao Cường tiếp tục mờ mịt lắc lắc đầu, không biết là chưa từng thấy, hay là từng thấy mà đã quên rồi.

"Nghĩ như ông, quỷ lưu lại nhân gian bởi vì tâm nguyện chưa xong cũng không nhiều, người đang làm, trời đang nhìn, không phải là không có báo ứng, chỉ là thời điểm chưa tới. Khi còn sống làm nghiệt, chết rồi cho dù có tâm nguyện mãnh liệt thì cũng sẽ mạnh mẽ bị kéo vào Minh Thổ, chịu trừng phạt nên có."

"Chỉ có người lương thiện, mới sẽ bởi vì tâm nguyện chưa xong mà ở lại nhân gian."

Cao Cường nghe vậy bỗng nhiên nói một câu.

"Vậy người thiện lương vẫn đúng là ít nha."

Hà Tứ Hải nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười.

"Người sống một đời, nào có lúc không làm chuyện đuối lý, chỉ là ở chỗ bao nhiêu mà thôi."

Cho nên người trẻ tuổi và trẻ nhỏ chết rồi lưu lại ở nhân gian vì tâm nguyện chưa xong chiếm đa số, bởi vì tuổi càng lớn, càng có khả năng làm nhiều chuyện đuối lý.

"Được rồi, ông nói tiếp đi." Hà Tứ Hải cũng không muốn nói thêm về những thứ này nữa.

Thế là Cao Cường tiếp tục nói về chính hắn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment