Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1242 - Chương 1242: Một Người Mang Tội Giết Người.

Chương 1242: Một Người Mang Tội Giết Người. Chương 1242: Một Người Mang Tội Giết Người.

Thì ra lúc Cao Cường còn trẻ, từng kinh doanh đồ áo.

Hắn mở một cửa hàng bán quần áo ở Hồng Thành, cuộc sống của nhà bọn họ lúc đó tương đối khá.

Bởi vì trước đó làm ăn nên gần ba mươi tuổi mới kết hôn, lúc ba mươi hai tuổi mới có một đứa bé, một cô bé xinh đẹp.

Vào mùa thu một năm, Cao Cường nhập hàng trở về từ Dương Thành, lúc đi ngang qua xưởng sắt thép còn thuận tiện đến thăm bạn của mình- Chu Quốc Sinh một chuyến.

Thực ra trước khi Cao Cường buôn bán như này, đã từng là một công nhân của xưởng thép.

Hắn và Chu Quốc Sinh vào xưởng cùng một lúc, hơn nữa còn được phân đến cùng phân xưởng, rất tự nhiên mà trở thành bạn rất thân.

Chu Quốc Sinh bởi vì lớn hơn Cao Cường hai tuổi, cho nên Chu Cường vẫn gọi hắn là đại ca.

Năm đó Cao Cường xuống biển, làm ăn thua thiệt, Chu Quốc Sinh còn thường xuyên tiếp tế hắn, cho nên hai nhà qua lại rất thân mật.

Cao Cường cũng rất tôn kính người đại ca này, cho nên mỗi lần lấy hàng mới từ Dương Thành, hắn đều sẽ đến nhà Chu Quốc Sinh, tặng cho đại ca chị dâu một hai bộ.

Đêm đó hai anh em uống nhiều rượu.

Nhưng mà chờ Cao Cường tỉnh dậy thì người đã ở trong ngục giam.

"Bọn họ nói tôi làm... làm.. giết chị dâu, lại giết đại ca. Bọn họ oan uổng tôi, tôi căn bản chưa từng làm, bọn họ đổ oan cho tôi. Tôi không thừa nhận, bọn họ liền đánh tôi..." Cao Cường đã khóc không thành tiếng.

Hà Tứ Hải cũng không biết an ủi ra sao, đành yên lặng mà chờ đợi ở bên cạnh.

Một lát sau, chờ Cao Cường hơi bình phục một chút, mới hỏi: "Cảnh sát có tìm được chứng cứ không?"

"Nói trên đao có vân tay của tôi, nhưng tôi biết chính tôi, sau khi uống rượu nhiều thì toàn thân như nhũn ra, chỉ muốn ngủ, nơi nào còn có sức để giết người?"

"Chỉ bằng một dấu vân tay trên cây đao liền định tội của ông, như này đúng là có chút qua loa rồi."

Cao Cường nghe vậy thì trầm mặc một chút, sau đó nói: "Thực ra trước khi chị dâu kết hôn với Chu đại ca, hai chúng tôi đều từng quen biết. Chị dâu rất đẹp, lúc đó có rất nhiều người theo đuổi nàng. Tôi cũng không ngoại lệ, cũng không ngờ rằng cuối cùng nàng lại lựa chọn Chu đại ca. Bởi vì chuyện này mà tôi cũng gây chuyện không vui với Chu đại ca..."

Thì ra Cao Cường năm đó lựa chọn đổi nghề là vì nguyên nhân như thế.

Hai người cũng bởi vậy mà từng không lui tới một quãng thời gian rất dài.

Chu Quốc Sinh đại khái cũng cảm thấy có chút hổ thẹn, cảm giác mình có chút hoành đao đoạt ái, cho nên cũng không trách Cao Cường.

Sau đó Cao Cường gặp phải khó khăn, Chu Quốc Sinh không ngừng hỗ trợ, mối quan hệ dần dần cũng khôi phục lại như trước đó.

Mà Cao Cường dần dần cũng buông xuống và kết hôn, có con của chính mình.

Nhưng mà năm đó Cao Cường bởi vì chuyện này mà rời xưởng, đây là chuyện mà nhiều người trong xưởng đều biết.

Cho nên cảnh sát cho rằng đây chính là động cơ phạm tội của hắn, những năm này vẫn không hết lòng gian, ghi hận trong lòng, chi nên nhân lúc uống rượu rồi cưỡng gian giết người.

"Tôi không thừa nhận, bọn họ liền đánh tôi, không cho tôi ngủ, cuối cùng tôi thực sự không chịu được liền thừa nhận tội ác của tôi."

Cao Cường nói xong, ôm mặt, vô cùng bi thống.

"Tôi chết rồi đúng là không có gì, nhưng là đại ca chị dâu bị chết oan, con gái tôi lại mang tiếng con của kẻ cưỡng gian giết người, bị người bắt nạt khắp nơi. Một gia đình đang thật tốt lại bị phá huỷ, tôi thật sự không cam lòng..."

"Ông không có một chút ấn tượng nào về chuyện xảy ra buổi tối ngày hôm ấy hay có sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

Cao Cường lắc lắc đầu: "Tôi uống quá nhiều rồi, không còn nhớ một chút gì cả."

"Cho nên tâm nguyện của ông chính là bắt được hung thủ, trả lại sự trong sạch cho ông?"

Cao Cường gật gật đầu.

Chuyện đã qua hơn hai mươi năm, muốn tìm được hung thủ, thật là chuyện vô cùng khó khăn.

Nhưng mà Hà Tứ Hải vẫn quyết định nhận tâm nguyện này.

Bản thân Cao Cường cũng biết điểm này, cho nên nhìn Hà Tứ Hải với vẻ có chút thấp thỏm.

Nếu như Hà Tứ Hải không giúp được hắn thì không người nào có thể giúp được hắn nữa rồi.

Hắn không sợ chính mình vĩnh viễn lưu lại ở nhân gian mà không được luân hồi, nhưng hắn sợ con gái một đời mang tiếng con gái của kẻ cưỡng gian giết người. Hắn không cam tâm, hắn muốn minh chứng sự trong sạch của mình với con gái.

Cũng may Hà Tứ Hải lúc này lại gật gật đầu.

"Tôi có thể nhận tâm nguyện của ông."

"Thật sao?" Cao Cường lộ ra vẻ khó có thể tin được.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Nhưng mà tiếp theo Cao Cường lại lộ ra vẻ khó có thể mở miệng.

Sau đó hắn ấp a ấp úng nói: "Lúc tôi chết, ngoại trừ mặc bộ quần áo này, cũng không có gì cả. Tôi cũng không có bản lãnh gì, cho nên không có món đồ gì có thể cho ngài làm thù lao, ngoại trừ cái này...."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment