Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1243 - Chương 1243: Một Người Mang Tội Giết Người. (2)

Chương 1243: Một Người Mang Tội Giết Người. (2) Chương 1243: Một Người Mang Tội Giết Người. (2)

Cao Cường móc một vật ra từ trong túi, thấp thỏm nhìn Hà Tứ Hải.

Thấy vật này, Hà Tứ Hải có chút bất ngờ, nhưng vẫn là gật đầu cười.

"Có thể, dùng nó làm thù lao đi."

"Cảm ơn, cảm ơn." Cao Cường liên tục cúi đầu, đã muốn đưa đồ trên tay cho Hà Tứ Hải.

"Ông cầm trước, chờ sau khi tôi hoàn thành tâm nguyện của ông thì ông lại đưa cho tôi sau cũng được." Hà Tứ Hải đẩy trở lại rồi nói.

"Vậy, vậy…”

"Ông đi về trước đi, chờ tin tức của tôi, dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy, luôn cần chút thời giờ để điều tra, có việc tôi sẽ đi tìm ông." Hà Tứ Hải đứng lên rồi nói.

Cao Cường nghe vậy gật gật đầu, chờ đợi nhiều năm như vậy, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy hi vọng, cũng không vội nhất thời này. Thế là hắn thở phào một hơi, khom người thi lễ với Hà Tứ Hải một cái, sau đó bước lớn rời đi. Hắn muốn trở về, trở lại bên người con gái.

Nhìn hắn rời đi, Hà Tứ Hải tiến vào hàng cây bên cạnh, khom người cẩn thận tìm kiếm, nhìn một chút xem có lá cây rơi xuống hay không.

"Gâu gâu..."

Một con chó không biết chui ra từ nơi nào, sủa inh ỏi về phía Hà Tứ Hải.

"Tuyết Nhung, nhanh trở về một chút." Một cái bác gái đi tới, nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt nghi ngờ.

" y... Tôi chỉ là muốn tìm vài chiếc lá cây." Hà Tứ Hải có chút lúng túng nói.

"Há, cậu tìm đi, tìm đi." Bác gái ôm chó vội vã rời đi.

Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút bỗng nhiên nở nụ cười.

Hắn tiện tay nhặt vài chiếc lá cây không giống nhau rồi đi thẳng lên lầu.

Chờ về đến nhà, ba đứa nhóc đang ngồi vây quanh bàn trà và vẽ vời. Lưu Vãn Chiếu ngồi ở bên cạnh thỉnh thoảng đưa ra đề xuất cho các nàng.

"Ba ba." Đào Tử nhìn thấy Hà Tứ Hải trở về, liền ném bút đi tới.

Hà Tứ Hải giang hai cánh tay ra muốn ôm nàng.

Lại thấy Đào Tử hướng thẳng về xấp lá cây trên tay hắn.

"Nhanh cho con một chút…" Nàng hưng phấn nói.

Hà Tứ Hải nói: ...

"Lá cây rất bẩn, phải rửa một chút đã." Hà Tứ Hải đưa cho nàng rồi nói.

Nhưng mà Đào Tử cầm lá cây liền xoay người chạy mất.

Chạy đến trước bàn trà rồi chia cho ba người, mỗi người một chiếc…

Khá lắm, nàng căn bản là không nghe thấy lời nói vừa rồi của Hà Tứ Hải.

"Đã đi rồi sao?" Lưu Vãn Chiếu đứng dậy hỏi.

"Ồ? Em biết à?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc.

"Là Huyên Huyên và Uyển Uyển nói với em."

Thì ra hai nàng có chạy ra ngoài ban công, đúng dịp thấy Hà Tứ Hải đang trò chuyện với quỷ ở dưới lầu.

"Hừm, đi rồi, em buổi tối có uống sữa bò không?" Hà Tứ Hải hỏi.

Lưu Vãn Chiếu lắc lắc đầu.

Từ sau khi nàng mang thai, không chỉ quy định mỗi ngày phải ăn bao nhiêu trái cây, còn có sớm tối đều phải uống sữa bò.

"Anh đi chuẩn bị cho em." Hà Tứ Hải xoay người đi vào nhà bếp.

Lưu Vãn Chiếu nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi đi theo.

"Đã lâu không gặp." Đinh Mẫn ngồi xuống ở trước mặt Hà Tứ Hải rồi chào hỏi.

“ y… Cũng không có bao lâu mà." Hà Tứ Hải nói.

Đinh Mẫn cười cười không nói gì, mà là cầm lấy cà phê trên bàn uống một hớp.

Sau đó có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn cái cốc rồi nói: "Anh còn biết khẩu vị của tôi?"

Mỗi lần đều là nàng tới chờ Hà Tứ Hải trước rồi gọi cà phê cho hắn.

Mà lần này lại là Hà Tứ Hải tới trước, còn gọi cà phê giúp nàng.

"Nhiều lần như vậy, làm sao có khả năng không biết được." Hà Tứ Hải nói.

Đinh Mẫn nhìn Hà Tứ Hải một cái, không nói chuyện này nữa, mà là nói: "Nói chuyện chính đi, muốn tôi điều tra cái gì?"

"Lời này nói... Được rồi, tôi muốn cô điều tra một vụ án xảy ra đại khái vào hơn hai mươi năm trước, xảy ra ở Hồng Thành..."

Hà Tứ Hải nói lại chuyện của Cao Cường cho Đinh Mẫn.

Đinh Mẫn nghe vậy thì trầm ngâm một hồi rồi nói: "Vụ án này đã qua nhiều năm như vậy rồi, nhân viên phá án năm đó phỏng chừng phần lớn đều đã về hưu, muốn lật lại vụ án một lần nữa sợ là rất khó khăn."

"Tôi biết, cô điều hồ sơ năm đó ra cho tôi nhìn một chút, không được thì lại nghĩ cách." Hà Tứ Hải nói.

"Tôi sẽ báo lên phía trên, để phía trên đốc xúc, chỉ cần đúng là bị oan thì nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho Cao Cường." Đinh Mẫn nói.

"Cảm ơn." Hà Tứ Hải bưng cà phê lên uống một hớp rồi nói.

"Cỏn khách sáo với tôi làm gì, chuyện lần trước tôi còn chưa cảm ơn anh đây." Đinh Mẫn nói.

Sau đó...

Hai người bỗng nhiên không có lời nào để nói nữa, trong lúc nhất thời bầu không khí giữa hai người có chút lúng túng.

"Cái kia, không có chuyện gì thì tôi đi về trước đây." Hà Tứ Hải là người phá vỡ trầm mặc trước.

"Làm sao, ngồi cùng tôi một hồi, liền lo lắng Vãn Chiếu sẽ ghen sao?" Đinh Mẫn hào phóng cười nói.

Thực ra Hà Tứ Hải lại không ngốc, hắn không phải là không cảm được tình cảm của Đinh Mẫn đối với mình, chỉ có điều bởi vì hắn đã có bạn gái, cho nên vẫn luôn lảng tránh mà thôi.

Nhưng mà từ khi Hà Tứ Hải cầu hôn Lưu Vãn Chiếu, Đinh Mẫn cũng hoàn toàn buông xuống, cho nên nàng ở trước mặt Hà Tứ Hải lại càng thêm lạc quan.

"Được rồi, không làm lỡ thời gian của anh nữa, tôi cũng trở về đây, anh bận việc của anh đi." Không chờ Hà Tứ Hải trả lời, Đinh Mẫn lại nói.

Nói xong nàng đứng lên, lưu loát đi ra ngoài cửa.

Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Hà Tứ Hải sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy đi theo.

"Đinh Mẫn..."

Hà Tứ Hải gọi nàng lại.

"Làm sao thế?" Đinh Mẫn quay đầu lại, nghi hoặc hỏi.

"Rảnh rỗi thì đi kiểm tra thân thể một chút." Hà Tứ Hải nói.

Đinh Mẫn nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó giống như là nhớ tới cái gì, sắc mặt có chút tái nhợt, hỏi: "Là thân thể tôi xảy ra vấn đề gì sao?"

Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, "Tôi cũng không rõ lắm, cứ kiểm tra một chút trước, yên tâm đi, cho dù xảy ra vấn đề gì thì đều có tôi đây, đừng lo lắng."

Đinh Mẫn nghe vậy thì nở nụ cười.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment