Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 139 - Chương 139: Thời Gian Nhàn Nhã.

Chương 139: Thời Gian Nhàn Nhã. Chương 139: Thời Gian Nhàn Nhã.

Vu Hải Đông rời đi, Hà Tứ Hải cũng sẽ không ở lại quán internet.

Lúc đi học đặc biệt nghiện internet, hận không thể mỗi ngày đều ở trên mạng.

Nhưng khi đó không phải cha mẹ quản thì chính là giáo viên quản.

Thế là liền ảo tưởng nếu như mình ra đi làm việc là tốt rồi, muốn lúc nào chơi liền lúc đó chơi, muốn chơi tới khi nào liền chơi tới khi đó.

Nhưng sau khi ra ngoài mới phát hiện, mặc dù không có ba mẹ quản, không có giáo viên quản.

Thế nhưng có ví tiền quản, có thời gian quản, đâu còn rảnh rỗi để lên mạng chơi game nữa, mỗi ngày đều bởi vì cuộc sống mà phải bôn ba.

Hà Tứ Hải đến quầy tính tiền, lúc nãy đưa 20 tệ hiện tại chỉ lấy lại được 16 tệ.

"Tôi mới lên chưa được mười phút mà?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc mà nói.

"Không đủ nửa giờ, dựa theo tính nửa giờ." Người phục vụ ở quầy lạnh nhạt mà nói.

Kém nhiệt tình hơn rất nhiều so với lúc hắn mới tới.

"So với tôi còn đen hơn."

Hà Tứ Hải trong lòng than thở một câu, xoay người rời đi, bằng không còn có thể làm sao được nữa?

Sau khi rời khỏi quán net, liếc mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, bây giờ là khoảng mười giờ sáng.

Thời gian này đại khái đều đã đi làm, trên đường cũng không có mấy người đi bộ.

Nói thật ra, Hà Tứ Hải chuyển tới Ngự Thủy Loan bên này đã được gần một tháng, thế nhưng hắn thật sự vẫn chưa ngắm kỹ cảnh vật ở xung quanh.

Hiếm khi có thời gian nhàn nhãn trên đường, Hà Tứ Hải cũng thuận tiện quan sát cảnh sắc chung quanh.

Một con đường xung quanh hồ ngăn cách hoàn toàn khu dân cư Ngữ Thủy Loan với hồ Kim Hoa.

Đường cái bên này, các khu phố thương mại, nơi ở, công viên hồ Kim Hoa, ..., đặc biệt phồn hoa.

Hai bên đường có cây cối xanh tốt.

Thảm hoa giữa đường ngập tràn sắc đỏ tím, làn gió nhẹ thổi đưa hương thơm của chúng bay không trung.

Bên tai còn có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc, tiếng nước chảy ào ào của hồ Kim Hoa.

Nhân Gian thật đẹp.

Hà Tứ Hải lúc này không khỏi cảm khái một câu, chẳng trách lão quỷ lại tham luyến Nhân Gian, không muốn quay về cõi âm nữa.

Nếu như đặt ở trên người hắn, đoán chừng cũng không muốn trở về.

Nhưng mà tuy rằng hiểu, thế nhưng quy tắc chính là quy tắc.

Hà Tứ Hải đi ngang qua công viên hồ Kim Hoa, nhìn thấy bên trong có cụ già mang theo đứa nhỏ ở bên trong đi bộ.

Càng đi về phía trước, chính là một dãy cửa hàng có cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, bên trong tủ kính trưng bày hàng hóa muôn màu rực rỡ.

Có bán quần áo, có bán trang sức, có bán các sản phẩm điện tử, không thiếu gì cả, dù sao bên này ngoại trừ Ngự Thủy Loan bên ngoài, còn có mấy tiểu khu, có nhu cầu tiêu phí.

Hà Tứ Hải đi về phía trước, bỗng nhiên, hắn nhìn thấy hai khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương trong tủ kính.

Chỉ thấy Đào Tử với Huyên Huyên ngồi trên chiếc ghế đẩu cao, bĩu môi, tựa cằm trên chiếc bàn dài, nhìn ra ngoài tủ kính.

Hà Tứ Hải ngẩng đầu liếc mắt nhìn, hóa ra là siêu thị tiện lợi.

Hai đứa nhỏ này cũng nhìn thấy Hà Tứ Hải, ngay lập tức ngồi thẳng người, hưng phấn hướng về phía hắn vẫy tay.

Đào Tử thậm chí còn lật người, kéo chiếc ghế đẩu cao xuống, nhưng nó thực sự quá cao, chân của nàng không chạm đất được, hai bắp chân đang đạp loạn trong không trung.

Lúc này Lưu Vãn Chiếu mua hai cái que kem đi tới, nhìn thấy cảnh này, vội vàng duỗi chân đỡ lấy cái mông nhỏ của Đào Tử ở phía sau.

"Cẩn thận ngã sấp đấy."

"Ba ba đây, con nhìn thấy ba ba." Đào Tử đang nằm nhoài trên ghế đẩu cao, ngẩng đầu hưng phấn nói.

"Biết rồi, con đừng xuống, ba ba con đã vào rồi." Lưu Vãn Chiếu cũng nhìn thấy Hà Tứ Hải.

Bên này Huyên Huyên nóng lòng nhận lấy cây kem của chị gái.

Lưu Vãn Chiếu lúc này mới trống được một tay, đưa tay đem Đào Tử nhấc lên, để cô bé ngồi vững.

"Ăn que kem đi." Lưu Vãn Chiếu cầm que tay còn dư trên tay nhét vào trong tay nhỏ bé của cô bé.

"Con cảm ơn dì." Đào Tử vui vẻ nói.

Hơn nữa cô bé cũng nhìn thấy ba đi vào.

"Oa, ở đây toàn đồ ăn ngon à?" Hà Tứ Hải đi tới cười nói.

"Hai đứa nhỏ này sáng sớm nhất định phải đi ra bờ biển chơi, trời quá nóng, em dẫn hai đứa đi vào nghỉ một lát." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

Lúc này Hà Tứ Hải mới nhìn thấy dụng cụ đào cát của họ được đặt dưới chân chiếc ghế đẩu cao.

"Khổ cực cho em rồi." Hà Tứ Hải nói.

"Có gì mà cực khổ chứ, đúng rồi, chuyện của anh thế nào rồi?" Lưu Vãn Chiếu thuận miệng hỏi.

"Mọi việc có thể kết thúc vào ngày mai, anh đã nói với bọn họ thứ hai tới đây, tính là khách hàng đầu tiên của chúng ta khai trương, nhưng mà thứ hai khai trương không có vấn đề gì chứ?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

Lưu Vãn Chiếu luôn lo lắng về chuyện trang trí, nhưng Hà Tứ Hải một chút bận tâm cũng không có.

"Ngay mai có lẽ sẽ xong, ngày mốt em cho người ta quét dọn một chút, sau đó lại thông gió cho khô ráo, rồi mua một ít đồ dùng văn phòng hẳn là không sai biệt lắm." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Cũng may nhờ có em, nếu như một mình anh làm, đoán chừng luống cuống tay chân." Hà Tứ Hải xúc động nói.

Nghe Lưu Vãn Chiếu đem tất cả mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa, Hà Tứ Hải rất vui mừng.

Nghe Hà Tứ Hải khoa trương khen mình như vậy, Lưu Vãn Chiếu cảm thấy mọi việc mình làm đều xứng đáng.

Như vậy cô mới thể hiện được giá trị của mình, mà không chỉ đơn giản là một bình hoa.

"Anh muốn ăn kem không? Em cũng mua cho anh một cái này." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

Vốn tưởng rằng Hà Tứ Hải sẽ từ chối, không nghĩ tới hắn lại gật đầu một cái nói: "Được."

Đồng thời thuận thế ngồi xuống chiếc ghế đẩu cao.

"Ba ba ăn." Đào Tử giơ que kem trong tay lên, chuẩn bị cho Hà Tứ Hải cũng ăn một cái.

"Con ăn của mình đi, toàn bộ đều là nước miếng của con không à." Hà Tứ Hải cố ý làm mặt ghét bỏ mà nói.

"Hừ ~, bà nội nói, nước miếng của trẻ con không bẩn." Đào Tử hầm hừ nói.

"Không bẩn thì đó cũng là nước miếng, ba mới không ăn đâu."

"Con còn chưa có cho ba ăn đâu." Đào Tử ngửa mặt lên, khinh thường nói.

"Được, được, đừng nóng giận, vậy ba ăn một miếng." Hà Tứ Hải đem đầu đưa tới, miệng há thật lớn.

( ̄- ̄; )

Đào Tử vội vàng thu tay lại.

"Con cảm thấy nước miếng của con vẫn là có chút bẩn, ba không cần ăn của con." Đào Tử nói.

Hay lắm, miệng này vừa hạ xuống, sẽ còn lại một miếng sao?

"Nói chuyện sao lại không đáng tin, đã nói cho ba ăn mà." Hà Tứ Hải tiếp tục đem đầu đưa tới nói.

Đào Tử lập tức dùng tay nhỏ của mình bảo vệ que kem, dùng cái đầu nhỏ của mình đẩy đầu của Hà Tứ Hải ra.

"Được rồi, đừng làm rộn nữa, để em mua cho anh." Lúc này Lưu Vãn Chiếu lại mua thêm hai cây về.

"Cảm ơn em." Hà Tứ Hải đưa tay lấy một cái từ trên tay cô.

Lưu Vãn Chiếu ngồi xuống ở bên cạnh Huyên Huyên.

Thế là bốn người song song ở trên ghế đẩu cao, nhìn hồ Kim Hoa đối diện ăn kem.

Bên ngoài ánh nắng mặt trời xán lạn, cây cối xanh tươi, mặt hồ sóng nước lấp loáng, thời tiết thật sự đẹp, cùng ăn kem là tuyệt vời.

Đúng lúc này, Hà Tứ Hải phát hiện bên đường đối diện có người giơ camera nhắm ngay bọn họ.

Người chụp đeo balo, mang mũ lưỡi trai, trên cổ treo không ít thiết bị chụp ảnh, nhìn qua rất chuyên nghiệp, hẳn là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.

Phía sau hắn còn có một cô gái mặc váy dài hoa đang đứng.

Cô gái mặc váy dài hoa nhận ra được Hà Tứ Hải đang nhìn mình, lập tức mỉm cười hướng về phía hắn vẫy tay.

Lưu Vãn Chiếu cũng nhận ra được đối diện đang chụp hình bọn họ, hơi cau mày, chụp ảnh họ khi chưa được cho phép, thật là không lễ phép mà.

Đúng lúc này nhiếp ảnh gia đối diện băng qua đường, hướng về bọn họ đi tới.

Mà cô gái mặc váy hoa kia, cũng lững thửng đi phía sau người hắn, cùng đi qua.

"Thật xin lỗi vì đã quấy rầy, vừa nãy thấy mọi người một nhà cùng nhau ngồi ở chỗ này ăn que kem hòa quyện với khung cảnh xung quanh, thực sự quá đẹp, không nhịn được mà chụp lại." Nhiếp ảnh gia đi tới lập tức nói xin lỗi.

Lưu Vãn Chiếu nghe hắn nói "Cả nhà bọn họ", ấn tượng đối với hắn rất tốt.

"Cảm ơn, thế nhưng mà có thể làm phiền anh xóa đi được không?" Lưu Vãn Chiếu liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải nói.

Nhiếp ảnh gia nghe vậy lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

"Các cô có muốn nhìn xem một chút trước khi quyết định không? Đúng là rất đẹp đó."

Lưu Vãn Chiếu cũng có chút tò mò, thế là gật đầu.

Nhiếp ảnh sư vội vàng đem bức ảnh mang ra cho bọn họ xem.

Trên máy ảnh bốn người đang ngồi cạnh nhau đón ánh mặt trời, mặc dù đều đang ăn que kem, thế nhưng tư thế của họ lại khác nhau.

Lưu Vãn Chiếu ăn với một nụ cười trên mặt.

Huyên Huyên miệng lớn cắn, có lẽ là quá lạnh nên nhăn lại cái mũi nhỏ, nhếch to miệng hà khí.

Đào Tử liếm que kem, trên tay trên mặt dính đầy, nhưng cũng cười tươi như hoa.

Mà Hà Tứ Hải đưa cây kem lên mép miệng, nhìn về phía ống kính.

Dưới ống kính, toàn bộ bức ảnh dường như cũng tản ra ấm áp nhàn nhạt.

Phảng phất như là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, mang theo hai cô con gái, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã.

Sau khi Lưu Vãn Chiếu nhìn thấy bức ảnh, lập tức có chút không nỡ để nhiếp ảnh gia xóa hình.

"Lưu lại đi, gửi cho chúng tôi một bản sao của bức ảnh, mặt khác cũng đừng lấy nó sử dụng cho mục đích thương mại." Hà Tứ Hải cũng cảm thấy bức ảnh rất đẹp, không cần thiết bắt đối phương xóa bỏ.

Nhiếp ảnh gia nghe vậy cũng rất vui vẻ, lập tức tháo tấm thẻ ở bên trong ra, bỏ vào trong điện thoại di động, ở tại chỗ gừi hình cho họ.

Thừa dịp hắn thao túng chuyển phát cơ hội, Hà Tứ Hải thuận miệng hàn huyên vài câu với hắn.

Hóa ra bên kia là một nhiếp ảnh gia du lịch, là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, ngoại việc đóng góp các bài báo cho một ít tạp chí, anh ta còn điều hành một tài khoản công khai nhật ký hành trình.

Hơn nữa còn kiến nghị với Hà Tứ Hải theo dõi tài khoản chính thức của mình, về sau muốn đi chỗ nào chơi, hắn có thể giúp bọn họ đặt làm riêng một phần du lịch hướng dẫn.

Có thể nhìn ra được, vị nhiếp ảnh gia này là một người rất hay nói chuyện.

Mà cô gái mặc váy hoa kia vẫn luôn đứng ở sau lưng hắn, từ đầu đến cuối trên mặt đểu mỉm cười mà nhìn hắn, trông rất yên tĩnh.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment