Sau khi nhiếp ảnh gia với Hà Tứ Hải thêm WeChat của nhau, họ cũng không ở lại lâu, lại tiếp tục hành trình chụp ảnh của mình.
Lúc sắp ra cửa, cô gái mặc váy dài hoa khẽ gật đầu với Hà Tứ Hải, rồi tiếp tục đi theo.
Cô ấy cũng không hề tìm Hà Tứ Hải để thực hiện bất kỳ tâm nguyện nào.
Hà Tứ Hải cũng không có ngạc nhiên gì.
Có thể nguyện vọng của cô ấy chỉ là âm thầm đi theo sau người hắn là tốt rồi.
"Được rồi, chúng ta cũng trở về nhà thôi." Nhìn thấy hai đứa nhỏ cũng đã ăn que kem xong, Hà Tứ Hải đứng lên nói.
"Ba ba, dính nhơm nhớp."
Đào Tử đem tay nhỏ giơ lên, năm đầu ngón tay nhỏ không ngừng mà khép lại mở ra, chơi rất vui.
"Con nhìn chị, rồi nhìn lại con đi, ăn kiểu gì mà mặt với tay dính đầy vậy?" Hà Tứ Hải một bên giúp Đào Tử lau, vừa nói.
Đào Tử cười hì hì không lên tiếng.
Kỳ thực từ ăn đồ ăn cũng có thể thấy được tính cách của hai đứa nhỏ này không giống nhau.
Huyên Huyên mặc dù bởi vì chết bất đắc kỳ tử, nhưng trên thực tế tuổi thơ của cô bé rất hạnh phúc.
Mà Đào Tử từ nhỏ đã ăn qua rất nhiều khổ cực, thậm chí thường xuyên bị đói, cho nên đồ ăn ngon, thông thường đều không nỡ lập tức bỏ vào miệng ăn xong một lần.
Mà que kem loại này, ăn chậm đương nhiên sẽ bị tan chảy, sau đó làm cho đầy mặt đầy tay đều dính nhớp.
Hà Tứ Hải cũng chỉ là nói vậy thôi, đương nhiên sẽ không bởi chuyện như vậy mà trách cứ Đào Tử.
Nhìn đứa nhỏ đã được lau mặt sạch sẽ, Hà Tứ Hải véo nhẹ cặp má ửng hồng đứa nhỏ nói: "Con đi cùng với chị xem thử có gì muốn ăn không, ba mua một ít rồi về nhà."
"Được ạ."
Đây không phải Đào Tử nói, mà là Huyên Huyên ở bên cạnh đồng ý.
Mua đồ ăn vặt, cô bé so với người khác đều tích cực hơn.
Lưu Vãn Chiếu vẫn luôn ngồi ở trên ghế đẩu xem điện thoại, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngốc nghếch.
Càng xem tấm hình này cô càng thấy thích nó.
Bởi vì là chụp tự nhiên, nó có thể bắt kịp với một bức ảnh chụp tư thế, chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn ra được.
Nói theo cách khác, chính là tràn đầy cảm giác sức sống.
"Em muốn đem nó đi rửa ra, đóng thành khung." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Tùy ý em." Hà Tứ Hải nhún nhún vai thờ ơ nói.
"Đến lúc đó anh có muốn để trong cửa hàng một tấm không?" Lưu Vãn Chiếu nói.
Hà Tứ Hải đương nhiên cũng không gì mà phải phản đối, những thứ này đều là việc nhỏ, chỉ cần cô ấy vui vẻ là tốt rồi.
Hai đứa nhỏ đến cửa hàng tiện lợi xem xét nửa ngày, cuối cùng cầm một túi khoai tây chiên, cầm một túi sừng nhọn nhọn.
Có quá nhiều đồ ăn ngon, tiểu hài tử lựa chọn cũng rất khó khăn.
Tuy rằng đều muốn mua, nhưng hai đứa nhỏ này kỳ thực cũng rất hiểu chuyện, không thể đòi hỏi quá nhiều.
"Buổi trưa hôm nay để anh làm cơm, các em muốn ăn cái gì?"
Hà Tứ Hải lôi kéo Huyên Huyên.
Lưu Vãn Chiếu lôi kéo Đào Tử.
Bốn người họ đi bộ về nhà với nhau.
Sau khi bước vào tiểu khu, Hà Tứ Hải nhìn thấy Trương Kiến Quốc vẫn như cũ lang thang khắp nơi, sau đó hắn mới nhớ tới, sáng sớm ông ấy đã nói với mình tâm nguyện của chính ông ấy, chính mình còn chưa kịp nghe.
"Em dẫn mấy đứa lên trước đi, anh đi một chút rồi sẽ trở lại." Hà Tứ Hải nói với Lưu Vãn Chiếu.
Sau đó đi về hướng Trương Kiến Quốc.
"Lão gia tử, ông có tâm nguyện gì, hiện tại nói cho tôi nghe một chút đi." Hà Tứ Hải cười hỏi.
"Tôi có một đứa cháu trai, năm đó lúc rời nhà, tôi muốn tặng cho nó chiếc huy chương lãnh đạo này. Lúc đó tôi vẫn chưa đưa. Đảo mắt thời gian cũng đã mười năm rồi, tôi vẫn luôn giữ nó cẩn thận, hy vọng có thể tự tay giao cho hắn, nói với hắn một tiếng, không phải ông nội không nỡ bỏ, mà là ... Mà là ..."
Nhìn huy chương lãnh đạo tinh xảo trong lòng bàn tay Trương Kiến Quốc, Hà Tứ Hải lộ ra hồi ức vẻ.
Khi Trương Kiến Quốc nhìn thấy, khuôn mặt ông ấy tràn đầy kinh ngạc.
Đang chuẩn bị há miệng, liền nghe Hà Tứ Hải nói: "Tôi nhớ trước đây tôi cũng có một cái tương tự như này, sau đó không biết mình đã làm mất nó ở chỗ nào."
"Ồ? Cậu cũng có một cái à?" Trương Kiến Quốc nghe vậy kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, cha tôi đã mua cho tôi lúc đi chợ." Hà Tứ Hải rơi vào hồi ức nói.
Khi còn bé điều khiến hắn vui vẻ nhất không gì bằng ngồi trên chiếc máy kéo của Hà Đào.
Khi đó trong nhà có thể có một chiếc máy kéo, là một chuyện cực kỳ có mặt mũi.
Lúc đó mọi người đều đi chợ bằng cách đi bọ, chỉ có nhà hắn mỗi lần đi chợ là ngồi xe.
Nhưng mà đều là người trong làng, trên đường gặp Hà Đào cũng sẽ mang hộ.
Phía sau máy kéo thường chật cứng người ngồi
Cũng có rất nhiều trẻ em từ các làng khác leo lên phía sau xe, đương nhiên là loại máy kéo không ngừng.
Lúc đó những con tem, huy chương lãnh đạo với những tờ tiền cũ ở chỗ bọn họ lưu hành qua một đoạn thời gian, có thu có đổi, sau đó chúng cũng biến mất không một dấu vết.
Nghe Hà Tứ Hải nói như vậy, trên mặt của Trương Kiến Quốc có phần thất vọng.
"Nhiệm vụ này của ông tôi nhận."
Hà Tứ Hải cười nói, sau đó lấy sổ sách mở ra.
Quả nhiên mặt trên xuất hiện một dòng mới.
Họ tên: Trương Kiến Quốc
Sinh nhật: Ất Mão năm Canh Thần nguyệt Bính Tuất ngày giờ Dậu sáu khắc.
Tâm nguyện: Tự tay trao huy chương lãnh đạo cho cháu trai Trương Văn Chu và nói với hắn một tiếng xin lỗi, ông nội không nên mất bình tĩnh với hắn.
Thù lao: Chúc phúc.
Hà Tứ Hải đóng sổ sách một cái "Bốp", nhìn về phía huy chương trên tay của Trương Kiến Quốc hỏi: "Cháu trai của ông hiện tại ở chỗ nào?"
"Tôi cũng không biết, hắn bị lạc mất lúc đi cùng với mẹ của hắn đến nhà ông ngoại." Trương Kiến Quốc nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt buồn bã.
Sau đó lần nữa đem huy chương cầm trong tay tới trước mặt Hà Tứ Hải.
"Ông không cần cho tôi, đợi đến khi tìm được cháu trai của ông, ông tự mình đến đưa cho hắn là được rồi." Hà Tứ Hải không có nhận, vẻ mặt bình thản nói.
"Nhưng là ..."
"Không có nhưng gì hết, nếu nhiệm vụ này tôi đã nhận rồi, tôi đương nhiên sẽ phụ trách giúp ông đi tìm." Hà Tứ Hải nói.
Nói xong xoay người hướng về phía Lưu Vãn Chiếu đang đợi hắn.
Trương Kiến Quốc kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn đi xa, thẳng đến khi biến mất ở trên lầu.
Hắn lúc này mới thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn huy chương lãnh đạo ở trên tay mình, từ từ nở một nụ cười.
Sau đó cất nó đi, lại ở trong tiểu khu một lần lại một lần mà hoảng đãng.
...
"Em nghe Huyên Huyên nói, là một ông già?" Lưu Vãn Chiếu thấy Hà Tứ Hải chạy lại, có chút tò mò hỏi.
Hà Tứ Hải nghe vậy gật đầu.
Lưu Vãn Chiếu còn muốn mở miệng hỏi lại, nhưng cô bén nhạy nhận ra được tâm trạng của Hà Tứ Hải có chút không đúng lắm.
Phảng phất dáng vẻ tâm sự nặng nề.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Không có gì, đi thôi, về nhà anh làm đồ ăn ngon cho các em." Vẻ mặt Hà Tứ Hải giãn ra mỉm cười nói.
Giống như mới vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác của Lưu Vãn Chiếu vậy.
Lưu vãn chiếu nghe vậy liếc mắt nhìn hắn, sau đó cũng cười nói: "Vậy em sẽ hỗ trợ anh."
"Không cần đâu, em trông coi Đào Tử vơi Huyên Huyên là được rồi."
"Tại sao phải trông coi tụi em, chúng em lại không phải là con nít." Huyên Huyên ở bên cạnh nghe vậy bất mãn nói.
"Em không phải là con nít, lẽ nào lại là người lớn à?" Hà Tứ Hải mỉm cười xoa xoa đầu nhỏ của cô.
"Em cũng đã là chị đại rồi, cũng không phải em bé."
Huyên Huyên lắc đầu, tránh né tay của Hà Tứ Hải, cảm giác chơi rất vui, sau đó vui vẻ cười khúc khích.
Chị đại như vậy thật là thiếu chuyên nghiệp.
Đào Tử nghĩ thầm, cô bé đưa tay ra đem tay còn lại của Hà Tứ Hải thả ở trên đỉnh đầu của mình, cô cũng muốn chơi.
Nhìn Hà Tứ Hải chơi đùa với mấy đứa nhỏ.
Trong lòng Lưu Vãn Chiếu cảm thấy khó hiểu, lẽ nào vừa nãy thật sự chỉ là ảo giác của mình thôi sao?
------
Dịch: MBMH Translate