Đến trưa Huyên Huyên và Lưu Vãn Chiếu đều ăn trưa ở chỗ Hà Tứ Hải.
Hai vợ chồng Lưu Trung Mưu thậm chí còn chẳng hỏi đến một một tiếng.
Từ sau khi nghe nói, vào ngày sinh nhật của Đào Tử, Hà Tứ Hải sẽ đến Âm giới đưa bà nội về nhân gian đoàn tụ.
Thì bọn họ cũng cũng không còn quá quan tâm tới chuyện của Lưu Vãn Chiếu nữa.
Tất cả cứ thuận theo tự nhiên, mặc cho nàng quyết định.
Chỉ mong Hà Tứ Hải còn có lương tâm, không phụ tâm ý của con gái bọn họ.
Nhưng với những gì đang diễn ra trước mắt, thì Hà Tứ Hải vẫn khiến bọn họ vô cùng hài lòng.
Mặc dù có khả năng khiến cho ma quỷ cũng phải kinh ngạc, nhưng hắn không lợi dụng nó để làm việc xấu, cũng không hề tự cao.
Thật khó tưởng tượng một cậu thanh niên lại có tính cách như vậy.
Bọn họ thấy, tính cách đó giống của một cao nhân hơn.
Người bình thường làm chuyện bình thường, mới là đạo lý làm người.
Cuộc sống của một người thường cũng đã tôi luyện trái tim hắn.
Thật may là Hà Tứ Hải không biết những điều này, nếu không sẽ lại nói bọn họ nghĩ nhiều rồi.
Ăn trưa xong, Lưu Vãn Chiếu đưa Huyên Huyên về nhà.
Hà Tứ Hải cũng dắt Đào Tử ra ngoài.
Trương Kiến Quốc đang ngồi trên ghế công cộng, vừa nhìn thấy Hà Tứ Hải đi ra lập tức định đứng dậy.
Hà Tứ Hải lại xua tay với ông ta, rồi dắt Đào Tử rời đi.
Trương Kiến Quốc thở dài một tiếng, ngồi lại chỗ cũ.
“Mời ông Lý và bà Diêu tới làm khách sao?” Đào Tử ngẩng đầu hỏi.
“Phải.” Hà Tứ Hải bế Đào Tử lên, nhân tiện bắt xe luôn.
Bây giờ xa hoa rồi, ra ngoài không những bắt xe, mà còn bắt cả taxi, đúng là hơi quá.
Sau khi lên xe, Hà Tứ Hải có than thở vài câu, nhưng rất nhanh sau đó đã chúng đã bị cho vào quên lãng.
Tiến độ trên công trường rất nhanh, từ khi Hà Tứ Hải rời đi đã có thêm mấy tòa nhà lớn được dựng lên.
Hà Tứ Hải một tay bế Đào Tử, một tay xách cái gì đó đi vào trong.
Đào Tử giẫy giụa đòi xuống dưới tự đi.
Nhưng Hà Tứ Hải nhìn ổ gà và đồ đạc ngổn ngang dưới mặt đất, thì lại lo nàng vấp ngã, nên đành để nàng khó chịu một chút.
Nàng phồng mồm thổi mấy cái vào tai Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải bị ngứa thì né đi, còn Đào Tử lại vô cùng thích thú.
“Tứ Hải?” Diêu Thúy Hương đi từ trong lán ra, vừa trông thấy Hà Tứ Hải thì vô cùng ngạc nhiên.
Nàng đeo tạp dề, hai tay ướt sũng, chắc là nàng đang dọn dẹp bát dĩa sau bữa trưa.
“Dì Diêu.” Hà Tứ Hải bước đến, mỉm cười chào hỏi.
“Dì đang ở bên trong thì nghe thấy tiếng cười, trong lòng còn nghĩ sao mà giống tiếng Đào Tử thế, vừa đi ra đã trông thấy các con rồi.”
“Bà Diêu.” Đào Tử ngoan ngoãn gọi.
Hà Tứ Hải cũng đặt nàng xuống.
“Tiểu Đào Tử, con có nhớ bà không?"
Diêu Thúy Hương nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Đào Tử, muốn dang tay ra ôm lấy nàng, nhưng lại nhớ ra tay mình đang dính đầy dầu mỡ.
Đào Tử suy nghĩ một chút, sau đó mới gật đầu.
Nhớ thì có nhớ, nhưng không phải lúc nào cũng nhớ.
Nhưng ngay cả như vậy, Diêu Thúy Hương cũng đã rất vui, nàng vội vàng bảo hai người vào trong ngồi.
Hà Tứ Hải đặt các thứ xuống xuống, chuẩn bị đi tìm Lý Đại Lộ.
“Không cần đi đâu, hôm nay trời nắng nóng, dì gọi điện thoại cho ông ấy là được.” Diêu Thúy Hương ngăn hắn lại.
Hà Tứ hải cũng nghĩ như vậy, nên cũng không từ chối.
Diêu Thúy Hương cũng không rửa bát nữa, nàng rửa tay, sau đó bổ dưa hấu, rồi lại rửa hoa quả tiếp đãi bọn họ.
Một lúc sau, Lý Đại Lộ cũng đi tới, toàn thân hắn xám xịt, ngay cả lông mày cũng dính đầy bụi bặm.
“Tứ Hải, sao con lại ở đây?” Lý Đại Lộ vừa bước vào liền hô lớn.
“Con đã mở một cửa hàng ở thị trấn Kim Hoa Hồ, thứ hai khai trương, muốn mời mọi người đến tham dự.” Hà Tứ Hải không vòng vo mà nói thẳng luôn.
“Mở cửa hàng?” Lý Đại Lộ và Diêu Thúy Hoa nhìn nhau.
“Bán cái gì?”
“Con không bán gì cả, con tư vấn tâm lý.” Hà Tứ Hải nói.
Mặc dù tư vấn tâm lý nghe có vẻ cao siêu nhưng bọn họ cũng biết về nó qua TV và mạng Internet, nên cũng không có gì lạ lẫm.
Hai năm trước, họ còn có một đồng nghiệp bị trầm cảm rồi treo cổ chết ngay tại công trường, nghe nói đây là một căn bệnh tâm lý chỉ có bác sĩ tâm lý mới chữa khỏi.
“Con đã mời được bác sĩ tâm lý đến giúp con khám bệnh chưa?” Lý Đại Lộ hỏi.
“Không, con chính là người đứng ra tư vấn tâm lý.”
Diêu Thúy Hoa và Lý Đại Lộ nghe thấy vậy thì ngạc nhiên không ngậm được mồm.
“Có đáng tin không?” Lý Đại Lộ lo lắng hỏi.
Hà Tứ Hải chưa tốt nghiệp cấp ba, còn chưa đủ lông đủ cánh, sao hắn có thể hiểu được tâm lý chứ?”
“Yên thâm đi, con phải nắm chắc thì mới làm, con đâu phải là một người lỗ mãng.” Hà Tứ Hải có thể nhìn ra nỗi lo lắng của hắn, nên đã lên tiếng an ủi.
“Chỉ sợ con không phải người.” Lý Đại Lộ phàn nàn một câu.
Nhưng cửa hàng của Hà Tứ Hải cũng đã mở rồi, hắn nói mấy lời phàn nàn đó cũng không hay, không may mắn.
“Được, tới lúc đó chúng ta nhất định sẽ tới.” Lý Đại Lộ suy nghĩ một lát rồi nói.
“Cảm ơn sư phụ, cảm ơn dì Diêu.”
Ở Hợp Châu, Hà Tứ Hải không có quá nhiều mối quan hệ tốt đẹp, bọn họ có thể đến, Hà Tứ Hải đương nhiên là rất mừng rỡ.
“Nhưng mọi người đừng tốn tiền mua gì nhé, nếu thực sự muốn mua, thì chỉ cần mua trầu bà đem đến là được rồi, nếu như tiêu nhiều tiền thì mọi người đừng đến, con không cho hai người vào cửa đâu.”
Bọn họ cũng chẳng phải người giàu có gì, Hà Tứ Hải sợ lời mời của mình sẽ trở thành gánh nặng của bọn họ, cho nên đã nói rõ từ trước.
“Sao thế, khinh người à?” Lý Đại Lộ giả bộ tức giận nói.
“Đúng vậy, khinh người đấy, cũng đâu phải người giàu có gì, người giàu mà phải tới công trường làm việc sao?” Hà Tứ Hải nói trắng ra.
“Cái thằng nhóc thối này.” Lý Đại Lộ đưa tay ra định gõ đầu hắn, nhưng Hà Tứ Hải lại né sang một bên.
“Ta biết rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ mua hai chậu cây xanh thật đấy nhé.” Lý Đại Lộ không già mồm nữa mà nói thẳng luôn.
Mọi người đã ở cạnh nhau lâu như vậy, sao có thể không hiểu rõ lẫn nhau chứ, nghèo chính là nghèo, không cần phải hào phóng.
“Là trầu bà, không phải cây xanh.” Hà Tứ Hải nhắc nhở.
Có một số loại cây xanh không hề rẻ chút nào.
“Biết rồi, nhưng thằng nhóc này... thôi bỏ đi, ta bận việc rồi.” Lý Đại Lộ nói.
“Chờ chút, cái này cho thầy.” Hà Tứ Hải lấy từ trong túi ra một điếu thuốc.
“Xem ra bây giờ thằng nhóc nhà con thực sự phát tài rồi sao?” Lý Đại Lộ nhìn điếu thuốc trên tay thì hơi ngạc nhiên, loại thuốc này không hề rẻ.
Hà Tứ Hải mỉm cười mà không nói gì, sau đó đưa tay ra nhét điếu thuốc vào trong tay hắn.
Sau đó nói với Diêu Thúy Hương: “Dì Diêu, cái này cho dì, trước đây không phải dì vẫn luôn nói bản thân bị đau lưng sao? Dì thử máy mát xa lưng này xem.”
Diêu Thúy Hoa nghe vậy thì sững người lại, nàng biết Hà Tứ Hải chắc chắn cũng mua đồ cho mình, nhưng không ngờ lại là máy mát xa.
Trước đây nàng chỉ thuận miệng nói một câu thôi, không ngờ Hà Tứ Hải lại ghi nhớ trong lòng, chỉ e con trai ruột của nàng cũng chẳng quan tâm nàng như thế này.
Nàng vô cùng cảm động, không từ chối mà lập tức nhận lấy.
“Không làm phiền mọi người nữa, mọi người làm việc đi, con còn phải đến nơi khác nữa.” Hà Tứ Hải bế Đào Tử lên.
“Chờ chút đã.”
Diêu Thúy Hương đặt máy mát xa trên tay xuống, tìm một chiếc túi nilon, cho hết hoa quả trên bàn vào, bảo Hà Tứ Hải cầm chúng đi.
“Cũng không phải thứ gì ngon lành, cho Đào Tử ăn nhé.” Nàng nói.
“Cảm ơn dì.” Hà Tứ Hải không khách sáo, lập tức cầm lấy, sau đó bế Đào Tử rời đi.
Đào Tử nằm bò trên vai Hà Tứ Hải vẫy tay chào Diêu Thúy Hương.
Diêu Thúy Hương vội vàng giơ tay lên chào tạm biệt, đến khi không trông thấy hai người nữa, nàng vẫn chưa bỏ tay xuống.
“Đúng là một đứa trẻ ngoan.” Diêu Thúy Hương cảm khái nói.
“Không phải chỉ là tặng bà một cái máy mát xa thôi sao? Xem bà vui chưa kìa.” Lý Đại Lộ ở bên cạnh than thở.
“Làm việc của ông đi.” Diêu Thúy Hương bực bội nói.
Sau đó lập tức đuổi hắn ra ngoài.
Lý Đại Lộ cầm điếu thuốc ra ngoài công trường.
“Này, Đại Lục, ông lấy đâu ra điếu thuốc đắt đỏ như vậy?”
“Đồ đệ Tứ Hải mua cho tôi đấy.”
“Tứ Hải? Ông thật sự nhặt được bảo bối rồi.”
“He he, ai nói là không phải chứ?”
...
Lý Đại Lộ đi một vòng quanh công trường rồi mới trở lại vị trí làm việc của mình.
------
Dịch: MBMH Translate