Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 142 - Chương 142: Bản Thân Trong Quá Khứ

Chương 142: Bản Thân Trong Quá Khứ Chương 142: Bản Thân Trong Quá Khứ

Hà Tứ Hải dẫn theo Đào Tử ra khỏi cửa, đi thẳng đến trạm thu phế liệu.

Đặng Đại Trung và Trương Hải Đào tuy là khách hàng thân thuộc của cậu ta, nhưng ở Hợp Châu đã giúp đỡ cậu ta rất nhiều, nên cũng xem như bạn bè, khai trương nhất định phải mời bọn họ, làm người không được quên đi gốc gác của mình.

Hà Tứ Hải đến trạm thu gom phế liệu thì thấy vợ chồng Trương Hải Đào đang bận rộn lôi từng xe từng xe phế liệu ra ngoài.

“Í, Hà Tứ Hải với Đào Tử đến rồi à.”

Nhìn thấy Hà Tứ Hải hai vợ chồng đều vô cùng nhiệt tình.

Kể từ sau khi nhìn thấy năng lực quỷ thần của Hà Tứ Hải, có thế nào cũng không thể xem cậu ta như người thường được nữa.

“Chú Trương, thím Ngô.”

“Đào Tử, bên ngoài nóng lắm, đi với thím, thím mua kem cho cháu ăn nhé.” Ngô Hương Liên cởi găng tay ra định dẫn Đào Tử đi, nhưng ngẫm lại thấy tay mình dơ nên đành buông ra.

Nhưng Đào Tử lại chủ động nắm tay dẫn Ngô Hương Liên.

Ngô Hương Liên cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ đang nắm lấy tay mình.

“Thật là một đứa trẻ hiểu chuyện, đi, chúng ta đi rửa tay trước đi.” Sau đó dẫn theo Đào Tử quay về phòng.

Trương Hải Đào bảo bác tài xe chở hàng chờ một lát, rồi nhảy xuống khỏi xe nâng.

“Mấy nay không gặp cậu, sao rồi, bây giờ không bày sạp nửa à?” Trương Hải Đào hỏi.

“Bày sạp hàng cũng không phải kế hoạch lâu dài, cháu đã mở một phòng tư vấn tâm lý, tuần sau khai trương, đến lúc đó chú với thím Nhô phải qua ủng hộ đấy.” Hà Tứ Hải cười nói.

“Tư vấn tâm lý?” Trương Hải Đào nghe xong rất ngạc nhiên, sau đó chợt hiểu ra.

“Được, đến lúc đó nhất định đi.” Trương Hải Đào sau khi nghe thấy liền lập tức trả lời.

Có thể quen biết một kỳ nhân như Hà Tứ Hải, đối với ông ấy cũng là một loại vinh hạnh, làm gì có chịu không đồng ý chứ.

Hà Tư Hải cũng không nói với Trương Hải Đào những lời đã nói với bọn Lý Đại Lộ, bời vì Trương Hải Đào tuy làm nghề gom phế liệu, nhưng cũng không phải người nghèo, chuyện tặng quà đối với bọn họ cũng không có gì quá to tác.

“Phải rồi, cháu chưa báo cho ông Đặng biết tin, chú giúp cháu nói một tiếng nhé.”

Từ sau khi tìm thấy cháu của mình, Đặng Đại Trung không gom phế liệu nữa, hàng ngày giúp Hồ Tiểu Anh bày sạp hàng, dọn dẹp trong nhà, sống rất thoải mái.

Nhờ có Đặng Đại Trung mà cuộc sống của Hồ Tiểu Anh với con trai là Đặng Chí Học cũng cải thiện hơn rất nhiều.

“Được, để tôi nói với ông ấy.” Trương Hải Đào đáp.

“Chú Trương, đây là chút đồ cháu mua trên đường, cũng không biết phải mua cho chú thím món gì nữa, nên đã mua cho thím hai hộp sữa bột, bốn bình rượu cho chú với ông Đặng, mỗi người hai bình.” Hà Tứ Hải vừa đưa đồ vừa nói.

Trương Hải Đào nghe xong thì sững người, điếu thuốc trên miệng rơi xuống mà vẫn chưa hết ngây người.

“Mua…mua cho chú sao?” Trương Hải Đào ngạc nhiên hỏi.

“Đúng ạ.”

“Cái này…cái này…cảm ơn nhé.” Trương Hải Đào có chút cảm động, thậm chí có chút hoang mang nói.

Thực tế trước đây Hà Tứ Hải đã từng tặng quà cho ông ấy, nhưng lúc đó vẫn chưa biết Hà Tứ Hải còn có thân phận khác, đương nhiên không cảm thấy gì.

Bây giờ biết rồi, Hà Tứ Hải vẫn đối xử bình thường với họ, khiến ông ấy cảm thấy có chút lo sợ.

“Chú Trương, chú không cần…, thôi vậy, thứ hai tuần sau chú nhớ đến đấy, gọi cả ông Đặng nữa nhé.”

“Yên tâm, tôi nhớ rồi mà.”

“Vậy được, vậy chú làm tiếp đi, cháu dẫn Đào Tử về.” Hà Tứ Hải nói.

“Đừng đi vội thế chứ, hay là ở lại tối ăn cơm luôn, để chú bảo thím Ngô nấu vài món.” Trương Hải Đào sau khi hoàn hồn lại liện vội nói.

Lúc này Ngô Hương Liên và Đào Từ đi ra khỏi phòng, trên tay đào Tử cầm một que kem vừa đi vừa ăn.

“Tứ Hải, cháu cũng ăn một cây đi.” thím Ngô cầm theo một que kem đưa cho Hà Tứ Hải.

“Cảm ơn thím Ngô.” Hà Tứ Hải cũng không khách sáo nhận lấy.

Sau đó dẫn theo Đào Tử rồi ra về.

“Vội làm gì thế, ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi.” Trương Hải Đào lại nói.

“Không được, mọi người làm việc tiếp đi.” Hà Tứ Hải ôm lấy Đào Tử, xua xua tay rồi đi thẳng về phía cửa trạm thu phế liệu.

“Cũng thiệt là…, cậu ta đến còn mang theo quà.” Trương Hải Đào nói với Ngô Hương Liên đứng bên cạnh.

“Quả nhiên không phải người thường, cách đối nhân xử thế cũng không bình thường.” Ngô Hương Liên nói.

Trương Hải Đào cũng tán đồng gật gật đầu.

“Ai da, xe bên này ngồi không êm, anh lái xe tiễn bọn nhỏ đi.” Ngô Hương Liên đột nhiên nhớ ra.

“Bác tài còn đang đợi kia kìa.”

“Để bọn họ đợi đi, thuận tiện nghỉ ngơi chút luôn, mau đi đi.” Ngô Hương Liên thúc giục nói.

Trương Hải Đào nghĩ thấy cũng phải, vội vàng lái xe đi.

Ngô Hương Liên quay về phòng cầm thêm mấy cây kem chuẩn bị đưa cho bác tài đang đợi kia.

…..

Vốn dĩ Hà Tứ Hải và Đào Tử ngồi xe buýt về, ít nhất phải tối mới về tới.

Nhưng lúc Trương Hải Đào chở bọn họ về thẳng tiểu khu thì mặt trời chỉ vừa mới xuống núi.

Huyên Huyên đang dẫn theo “Đào Tử” với Tiểu Bạch xuống lấu chơi với mấy bạn nhỏ khác.

Vợ chồng Lưu Trung Mưu cũng ở đấy, còn Lưu Vãn Chiếu không biết chạy đi đâu rồi.

Nhìn thấy Đào Tử quay về, Tiểu Bạch chạy lên trước, chạy vòng quanh chân Đào Tử.

“Tứ Hải với Đào Tử về rồi à, chúng ta về nhà ăn cơm thôi.” Tôn Nhạc Dao nói.

“Con không muốn ăn cơm, con muốn chơi chút nữa cơ.” Huyên Huyên không chịu nói.

Tối nay thời tiết có chút mát mẻ, rất nhiều trẻ con ở tiểu khu đều ra ngoài hóng gió.

“Để bọn nhỏ chơi thêm chút đi.” Hà Tứ Hải đẩy đẩy lưng của Đào Tử để cô bé ra chơi cùng, Đào Tử có chút sợ người lạ.

“Vãn Vãn đâu?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Con bé đi tới hồ Kim Hoa rồi, chắc sắp về rồi.” Tôn Nhạc Dao nói.

“Vậy đợi cô ấy một lát.” Hà Tứ Hải nói rồi quay người đi về hướng Đào Tử.

Trương Kiến Quốc đứng sau lưng Đào Tử nhìn cô bé.

“Về rồi à.” Nhìn thấy Hà Tứ Hải, Trương Kiến Quốc nở nụ cười rồi chào hỏi.

Hà Tứ Hải gật đầu không nói gì.

Trương Kiến Quốc tiếp tục nói: “Tôi nghe bà nội cậu kể nhiều chuyện về cậu lắm, mùa đông năm đó, cha nuôi cậu giúp người ta đẩy đá về…”

Mỗi năm trước và sau khi ăn tết, trong thôn xây nhà rất nhiều.

Cũng là lúc công việc Hà Đào đắc khách nhất, mỗi năm đều có người kêu ông ta đi đẩy đá.

Mùa đông năm đó tuy tuyết mới rơi không lâu, đường còn khá trơn, nhưng Hà Đào vì kiếm tiền nên vẫn quyết định đi làm.

Dù tốc độ xe kéo chậm, sau khi chất đá lên cũng rất chắc.

Có một nhà máy sản xuất cát đá ở phía Tây trấn Bạch Dương, Hà Đào đa phần đều nhập cát đó từ bên bển.

Mùa đông năm đó, vợ chồng Hà Đào chuyển xong đá, lúc quay về trên đường ở trấn Bạch Dương gặp được Hà Tứ Hải.

Lúc đó cậu ta có lẽ lớn tầm Huyên Huyên.

Trên người mặc một chiếc áo bông cũ rách nát rộng thùng thình, phía dưới mặc một cái quần mỏng, đi chân trần trên tuyết.

Chân lạnh đến tím tái, ôm lấy cánh tay, rụt cổ run cầm cập đi về trước, lạnh đến nỗi ý thức mơ hồ luôn rồi.

Vợ chồng Hà Đào tốt bụng dẫn Hà Tứ Hải về nhà.

Đợi về đến nhà mới phát hiện, không những chân Hà tứ Hải bị bỏng lạnh, mà tay mặt cũng bị thương.

Hơn nữa trên người còn có rất nhiều vết tích bị đánh.

Hà Tứ Hải bị sốt cao, cảm, viêm phổi, thêm vào đó điều kiện y tế ở nông thôn không tốt, dày vò hai ba tháng mới miễn cưỡng khoẻ lại.

Vợ chồng Hà Đào lúc đó bận rộn, cộng thêm bản thân không có con, không biết phải chăm sóc thế nào.

Đều là bà nội ngày đêm chăm sóc cậu ta, nếu không cho dù vợ chồng Hà Đào dẫn cậu ta về, cậu ta có lẽ cũng bệnh chết rồi.

Đợi Hà Tứ Hải khỏi bệnh, bà nội lại bị bệnh cộng thêm tuổi tác lớn rồi, từ đó về sau sức khoẻ bà nội vẫn không được tốt lắm.

Cho nên từ nhỏ đến lớn, Hà Tứ Hải nghe lời bà nội nhất.

Tuy nhỏ tuổi nhưng cậu ta cái gì cũng hiểu.

Ân tình mãi khắc ghi trong tim.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment