Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 143 - Chương 143: Gáo Bầu Hồ Lô

Chương 143: Gáo Bầu Hồ Lô Chương 143: Gáo Bầu Hồ Lô

Trương Kiến Quốc nước mắt đầm đìa nói.

Hà Tứ Hải vậy mà lại khá bình tĩnh.

“Cháu của ông sao lại mất tích thế?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Đều trách tôi không tốt.” Trương Kiến Quốc thở dài.

“Năm đó gần tết, con dâu nói…”

“Í, Vãn Vãn về rồi à, không nghe ông nói nữa.” Hà Tứ Hải vội nói.

Lưu Vãn Chiếu ngồi chiếc xe đạp điện của Hà Tứ Hải quay về.

Sau đó Hà Tứ Hải xoay người rời đi.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải rời đi, Trương Kiến Quốc ngây người một lát, sau đó cuối đầu nhìn Đào Tử và Huyên Huyên đang chơi đùa với các bạn nhỏ.

Huyên Huyên hiếu kỳ ngước đầu nhìn ông ấy.

Trương Kiến Quốc liền nở nụ cười với cô bé.

Nhìn thấy trên mặt Trương Kiến Quốc vẫn còn vệt nước mắt.

Huyên Huyên nghĩ thầm thật là một ông lão kỳ lạ.

“Đi đến tiệm chưa?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Đúng rồi, tấm biển hiệu đặt lúc trước được gửi tới rồi, vừa hay để thợ trang trí nội thất treo lên luôn.” Lưu Vãn Chiếu vừa khoá xe vừa cười nói.

Đồng thời lấy điện thoại ra cho Hà Tứ Hải xem ảnh mình chụp.

Lúc này Lưu Trung Mưu cũng đi qua.

Nhìn tấm biển hiệu rồi có chút không hài lòng với những chữ mình viết.

“Lâu rồi không luyện, có chút không quen tay.” Lưu Trung Mưu nói.

“Cháu cảm thấy rất đẹp mà.”

Nhìn ba chữ “Vấn Tâm Quán” như rồng bay phượng múa trên bức ảnh, Hà Tứ Hải càng nhìn càng hài lòng.

“Cậu thích thì tốt, đợi có cơ hội, tôi tìm giúp cậu một đại sư viết lại bức khác.” Lưu Trung Mưu cười nói.

“Không cần, cháu thấy rất đẹp, cháu thích lắm, không cần đổi.” Hà Tứ Hải lắc đầu từ chối.

Lưu Trung Mưu nghe thế liền cười vui vẻ.

“Đi thôi, về nhà ăn cơm.” Tôn Nhạc Dao nói.

Mặc dù Huyên Huyên có chút không chịu, nhưng phản kháng vô ích, nắm đôi tay nhỏ của con bé thong thả đi về nhà, Huyên Huyên ríu rít nói vừa nãy đã cùng bạn chơi những gì, kể những câu chuyện vui với cậu ta.

Lúc nhỏ mỗi lần cậu ta tan học về nhà, thấy bé gái nhỏ chơi ở bên ngoài, cậu ta cũng giống như bây giờ vậy nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé rồi cùng về nhà, hỏi cô bé hôm nay có gì vui không.

Còn cô bé thì nói không rõ chữ, ríu ra ríu rít như một chú chim vậy.

Lưu Vãn Chiếu dẫn theo Đào Tử đồng thời ôm Tiểu Bạch của Tôn Nhạc Dao đi theo phía sau.

Hà Tứ Hải vẫn luôn nhìn theo Trương Kiến Quốc đang bước đi.

“Tuần sau phòng tư vấn tâm lý ở Kim Hoa Hồ Trấn của cháu sẽ khai trương, lúc đó ông cũng đến dự nhé.” Hà Tứ Hải nói.

“Ô…được.” Trương Kiến Quốc nghe xong liền ngây người ra.

“Ông là người kì lạ đầu tiên mà cháu mời đấy.” Hà Tứ Hải lại nói.

“Vậy chẳng phải là vinh hạnh của tôi sao?” Trương Kiến Quốc cười nói.

“Biết thì tốt.” Hà Tứ Hải quay người đuổi theo bọn người Lưu Vãn Chiếu.

Trương Kiến Quốc rút tấm huy hiệu thủ lĩnh ra rồi nở nụ cười.

…..

“Em nói em không cảm nhận được cậu ấy?” Hà Tứ Hải hỏi Huyên Huyên.

Buổi tối Hà Tứ Hải kêu Huyên Huyên đi tìm Thường Tuấn Khải về, nhưng Huyên Huyên lại nói không cảm nhận được Thường Tuấn Khải.

“Vậy có lẽ đã xuống Âm Ty rồi.” Hà Tứ Hải chỉ có thể nghĩ tới khả năng này.

Vừa hay cậu ta cũng phải đi Âm Ty một chuyến, xem thử chiếc thuyền do lão quỷ để lại.

Thế là Hà Tứ Hải cùng Huyên Huyên lần nữa xuống Âm Giới.

Đường Hoàng Thổ vẫn như cũ, vẫn bụi sương mù mịt.

“Em cảm nhận được anh ấy rồi.” quả nhiên mới vào Âm Giới thì Đào Tử đã cảm nhận được Thường Tuấn Khải.

“Qua sông trước rồi hẵng nói sau.” Hà Tứ Hải nói.

Sau đó đi theo Huyên Huyên đang cầm đèn lồng đi thẳng về trước.

“Sao phải đi lâu thế chứ.” Huyên Huyên bất mãn thì thầm nói.

Đoạn đường này quả thật rất dài, có lẽ đây chính là đường Hoàng Tuyền trong truyền thuyết.

Nhưng trên đường Hoàng Tuyền lại không có quỷ, hơn nữa sương bụi mù mịt, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Được rồi, đừng oán trách nữa, bây giờ em là quỷ, đi bộ không mệt được đâu.” Hà Tứ Hải xoa đầu cô bé rồi cười nói.

“Ông chủ, lúc nào em mới thành người lớn thế?” Huyên Huyên đột nhiên hỏi.

“Uhm…Cái này anh không biết.”

Huyên Huyên nheo mày, có chút bối rối.

“Làm một đứa trẻ vui vẻ tốt hơn hay làm người lớn vui vẻ tốt hơn ạ?”

Hà Tứ Hải rất muốn nói với cô bé làm người lớn không vui vẻ chút nào.

Đến bên cạnh sông Vong Xuyên, chiếc thuyền vẫn tĩnh lặng đậu yên bên hồ.

Hà Tứ Hải lên thuyền với Huyên Huyên, cẩn thận quan sát xung quanh.

Dù sao trước đây cũng thuộc về lão quỷ, tuy Hà Tứ Hải mượn dùng một lát, nhưng không coi ngó nhiều.

Bây giờ trở thành vật vô chủ, đương nhiên cậu ta phải nhìn cho rõ.

Chiếc thuyền trống rỗng, chỉ là phát hiện một cái gáo bầu hồ lô ở trong góc.

Bây giờ món đồ như gáo bầu hồ lô không thấy nhiều nữa, nhưng trong quá khứ là thứ đồ đựng nước mà mọi người hay dùng.

Thứ gọi là gáo bầu hồ lô chính là một nửa của trái bầu hồ lô.

Từ nửa trái bầu mà tạo hình ra, nguyên vẹn trái bầu hồ lô ắt là đẹp lắm.

Hà Tứ Hải lật nó lại thì thấy trên phần bụng có một chữ “Càn”.

Trước giờ Hà Tứ Hải chưa từng thấy qua chữ này, xiên xiên vẹo vẹo như gà bới ấy, nhưng trong lòng lại biết rõ đây là chữ “Càn”.

Thứ này để làm gì chứ?

Đựng nước sao?

Hà Tứ Hải có chút hiếu kỳ.

Đi tới đuôi thuyền, cẩn thận múc một gáo nước sông Vong Xuyên.

Nước sông Vong Xuyên trong gáo hiện lên cảnh một đứa bé búi tóc đang ngồi học trong trường tư thục, sau đó nhìn thấy cậu bé từ từ lớn lên, biến thành dáng vẻ một thư sinh…

Hà Tứ Hải ngộ ra chút gì đó, cậu ta nghĩ đến một câu nói trước đây của lão quỷ.

Lão quỷ bị trói buộc bên bờ hồ, dựa vào việc nhìn kí ức của người khác để cho bớt nhàm chán cô đơn.

Lúc này cậu ta vẫn còn chút nghi ngờ, ký ức trong nước sông Vong Xuyên không ngừng chuyển động.

Giống như chiếc ti vi không ngừng chuyển kênh, có gì hay để xem chứ?

Thì ra do cái gáo bầu hồ lô này.

Nhưng cái gáo hồ lô dùng để quan sát nước sông Vong Xuyên sao?

Hà Tứ Hải nhất thời không hiểu nổi.

Thế nên cậu ta không do dự nữa, bây giờ cái này thuộc về cậu ta rồi, sau này từ từ nghiên cứu.

Sau đó tháo dây thừng, chèo thuyền qua bờ đối diện.

Bầu trời dưới Âm Ty lúc nào cũng như vậy, mặt trăng vừa to vừa tròn, nhìn như hàng giả ấy.

Lần trước đến cũng cảnh này, lần này cũng vậy.

Nhưng mấy lần đều là buổi tối, cậu ta định đợi khi nào ban ngày xuống xem thử, liệu có phải cảnh cũng như vậy không.

Huyên Huyên tìm đúng hướng để chèo đến bờ đối diện.

Hà Tứ Hải nhìn bờ ruộng lần trước bà nội đi qua, xoay người đuổi theo Đào Tử.

Lần này so với lần trước đi tìm bà nội còn lâu hơn.

Dọc đường bọn họ nhìn thấy những con quỷ lang thang bay khắp nơi.

Thấy Ngưu Thần đang kéo xe trâu với Mã Thần đang kéo xe ngựa.

Bọn họ lao như tên bắn trên đồng hoang, đưa một vong quỷ vào vòng luân hồi.

Bọn họ cũng đi qua những thôn làng, không những thấy các loại linh hồn trai gái già trẻ.

Còn thấy linh hồn động vật như vịt, khỉ, chó…

Linh hồn con người do có thôn làng, có nhà, nên có thể tụ tập lại với nhau.

Còn những linh hồn động vật kia đa phần đều lang thang ngoài đồng không mông quạnh.

Cuối cùng do bị con người lãng quên, biến mất không chút tăm hơi.

Cuối cùng bọn họ đến chợ phiên.

Những kiến trúc cổ kính, thắp đèn soi sáng đường, những người qua lại không hề thấy chút gì về dáng vẻ của Âm Giới.

Tựa như đến cổ trấn ở nhân gian vậy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment