400 ngàn tiền thưởng đương nhiên là không thể đổi ở quầy phục vụ được, phải đi đến trung tâm xổ số mới được.
Vừa vặn hiện tại thời gian còn sớm, bọn họ vốn dĩ chuẩn bị về nhà liền trực tiếp di chuyển tới trung tâm xổ số.
"Đào Tử, em đúng là lợi hại." Ở trên xe, Huyên Huyên không ngừng thán phục.
Đừng nói là nàng mà ngay cả Lưu Vãn Chiếu cũng đều cảm thấy kinh hãi trong lòng. Sau đó nàng lại nghĩ đến chuyện Đào Tử mua hộp mù trước đó, còn có đủ loại chỗ thần dị, cũng không khỏi trở nên đăm chiêu.
Trái lại biểu hiện của Hà Tứ Hải lại nhẹ như mây gió, chuyện thường ngày ở huyện rồi.
Trước đó Chúng sinh đã nói với hắn, con thiên đạo trên thực tế chính là phân thân của Thiên đạo, tuy đã nhập luân hồi, thế nhưng trong vô thức vẫn có sự giao cảm giữa thần và người, có đủ loại thần thông khó mà tin nổi.
Nhưng trên thực tế, người vui vẻ nhất trên xe vẫn là Uyển Uyển, nàng cầm 60 tệ trong tay, trong lòng giống như là được ăn mật vậy.
Ai trúng thưởng thì thuộc về người đó. Huyên Huyên đã cầm tiền của mình, Uyển Uyển đương nhiên cũng phải đảm bảo cho bản thân nàng.
Trong trí nhớ thì Uyển Uyển từng có 60 tệ, thậm chí là nhiều hơn, thế nhưng vậy đó không phải là ký ức đẹp. Nàng mỗi ngày đều ăn xin ở trên đường, trở về đều phải nộp lên, ít đi sẽ phải chịu đòn, không có cơm ăn, chưa từng có tiền thuộc về mình.
Cho nên 60 tệ này có ý nghĩa đặc biệt đối với Uyển Uyển. Đây là tiền thuộc về nàng.
Đợi đến trung tâm xổ số cũng đã sắp đến giờ tan việc, nhưng mà cũng may thủ tục đổi cũng không phức tạp, 400 ngàn lại không phải năm triệu.
Sau khi nhiệm chứng thật giả lại khấu trừ thuế phí thì trực tiếp chuyển khoản đến trong tài khoản của Hà Tứ Hải, căn bản là không tốn bao nhiêu thời gian cả.
Chờ sau khi Hà Tứ Hải đi ra từ trung tâm xổ số, Đào Tử lập tức giơ tay nhỏ của mình lên thật cao.
"Làm gì?"
"Tiền của con đâu?" Đào Tử hỏi.
Ai trúng thưởng thì người đó cầm tiền, Huyên Huyên và Uyển Uyển đều tự mình cầm, như vậy nàng đương nhiên cũng phải tự mình cầm rồi, có phải là hợp tình hợp lý hay không?
"Chuyện này..."
Đào Tử: →_→
"Đợi lát nữa lên xe, ba sẽ đưa cho con." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.
Trên xe có một ít tiền mặt, chủ yếu dùng để đổ xăng hoặc là nộp phí gì đó.
Chờ trở lại trên xe, Hà Tứ Hải đưa cho Đào Tử một tờ năm mươi tệ.
"Ha ha, con có tiền nha, thật nhiều thật nhiều tiền." Đào Tử vui vẻ nói.
Sau đó nhìn tờ tiền màu xanh trên tay một chút, nàng gãi đầu một cái, cảm thấy có chút không đúng.
"Đây không phải tiền của con." Đào Tử tức giận nói với Hà Tứ Hải.
"Làm sao liền không phải là tiền của con rồi?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Phía trên này không có bốn." Đào Tử chỉ vào 50 tệ trên tay, tức giận nói.
Ba đừng hòng lừa trẻ nhỏ.
Thế nhưng Hà Tứ Hải lại bình tĩnh hỏi: "Con cảm thấy bốn và năm bên nào lớn hơn?"
Đào Tử nghe vậy, nhìn bàn tay của mình một chút, mấy giây sau đã đạt được một kết luận, năm lớn hơn.
"Vậy không phải là được rồi à, năm lớn hơn bốn, ba trả lại cho con nhiều hơn." Hà Tứ Hải nói.
Huyên Huyên: (???)
Uyển Uyển: (???)
Đào Tử: (ˊ????)???
Nàng gãi gãi đầu nhỏ, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó nhưng lại cảm thấy rất có đạo lý.
Lưu Vãn Chiếu ngồi bên cạnh ghế tài xế không ngừng run vui, nín cười đúng là thật khổ.
"Cho nên con hiện tại phát tài rồi, có nhiều tiền như vậy."
"Ha ha, con phát tài rồi." Đào Tử há to mồm cười vui vẻ.
Hà Tứ Hải lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đạp cần ga —— về nhà.
...
"Hi hi... Mẹ, con có tiền nha." Uyển Uyển về đến nhà, đầu tiên là khoe khoang 60 tệ trong tay với Chu Ngọc Quyên.
"Ồ, tiền đâu tới vậy?" Chu Ngọc Quyên có chút ngạc nhiên hỏi.
"Chúng con ngày hôm nay đi xem phim, rất là hay..." Uyển Uyển nói.
Chu Ngọc Quyên:...
Đứa nhỏ thường nói chuyện lung tung, thế nhưng Chu Ngọc Quyên chính là thích nghe con gái nói thao thao bất tuyệt như này.
Uyển Uyển nói các nàng sáng sớm đến cửa hàng cắt tóc, Đào Tử cắt tóc, các nàng còn chơi một tấm gương kỳ lạ có thể biến đầu thành siêu cấp lớn.
Sau đó các nàng đến trung tâm mua sắm, chụp anh, nàng là một thỏ con.
Nói ông chủ mua cho nàng cái xe hơi nhỏ, rồi biểu diễn trong tay cho mẹ xem.
Chu Ngọc Quyên cảm thấy có chút quen mắt, nhớ tới nàng lần trước đến nhà Đào Tử chơi, trở về còn định mua cho nàng một cái.
Lại nói mua quần áo đẹp, đặt ở trong túi bên cạnh. Chu Ngọc Quyên lấy ra nhìn một chút, là một bộ hán phục nhỏ, rất đáng yêu, chờ vào đầu xuân, Uyển Uyển có thể mặc được rồi.
Uyển Uyển nói các nàng buổi trưa đi ăn bữa tiệc lớn. Nàng đã ăn một con tôm hùm lớn. Nàng nỗ cố gắng giang cánh tay nhỏ, bày ra dáng vẻ khoa trương, khỏi phải nói là có bao nhiêu đáng yêu.
Uyển Uyển nói nàng rút thưởng, nàng trúng được phần thưởng lớn hơn cả Huyên Huyên, Đào Tử trúng được phần thưởng lớn.
Sau đó nàng đưa 60 tệ trong tay của mình cho Chu Ngọc Quyên.
"Cho mẹ sao?" Chu Ngọc Quyên hơi kinh ngạc nói.
"Cho mẹ mua đồ ăn." Uyển Uyển nói.
Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì lập tức chảy nước mắt, sau đó ôm nàng vào trong lòng.
------
Dịch: MBMH Translate