Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 620 - Chương 620: Uyển Uyển Hiểu Chuyện.(2)

Chương 620: Uyển Uyển Hiểu Chuyện.(2) Chương 620: Uyển Uyển Hiểu Chuyện.(2)

Thứ nàng quan tâm không phải tiền mà là con gái có thể nhớ đến mình trong mọi thời điểm.

"Mẹ." Uyển Uyển bị Chu Ngọc Quyên ôm vào trong lòng kinh ngạc gọi một tiếng.

"Không có chuyện gì, mẹ chính là... Chính là đang rất vui vẻ."

"Hi hi... Con cũng rất vui vẻ."

Chu Ngọc Quyên mất một hồi lâu mới bình tĩnh được tâm tình.

Trên thực tế, Hà Tứ Hải ở trong mắt của Chu Ngọc Quyên cũng chính là một "đứa nhỏ", bản thân mình còn trẻ tuổi như thế, làm sao có thể chăm sóc tốt con gái được?

Thế nhưng nàng lại không thể ngăn, cho nên mỗi lần ra ngoài, thực ra nàng cũng không quá yên tâm. Nhưng bây giờ nhìn lại, Hà tiên sinh làm rất tốt, thậm chí còn không kém hơn người làm mẹ này.

Nàng không thể cho rằng tất cả đều là chuyện đương nhiên được. Hà Tứ Hải không cần nàng báo đáp lại, như vậy Đào Tử thì sao? Hoàn cảnh của em gái Tôn gia cũng gần giống với nàng, thế nhưng quan hệ với Hà tiên sinh thân mật hơn nhiều.

Vì con gái, Chu Ngọc Quyên không thể không cân nhắc những thứ này.

"Mẹ..."

Giọng nói của con gái đánh thức nàng.

"Uyển Uyển, nếu buổi trưa hôm nay ăn bữa tiệc lớn, buổi tối chúng ta ăn thanh đạm một chút đi."

"Được."

"Chờ ba ba con trở về, chúng ta sẽ ăn cơm tối."

"Hi hi... được nha!" Uyển Uyển vui vẻ nói.

Thế nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, trong nhà còn có một người nữa.

"Em trai không ăn cơm cơm sao?"

"Hắn không ngoan, không cho hắn ăn." Chu Ngọc Quyên nói đùa.

Uyển Uyển nghe vậy sửng sốt một chút, nhíu lông mày, sau đó lắp bắp nói: "Mẹ, hay là cho em ấy ăn cơm đi, nếu không sẽ đói bụng, đói bụng sẽ rất khó vượt qua, rất khó vượt qua..."

Uyển Uyển nói xong buồn bã cúi đầu.

Chu Ngọc Quyên nghe vậy đầu tiên là vui vẻ, khen ngợi: "Con thực sự là một bảo bối thiện lương!"

Nhưng tiếp theo phản ứng lại, trong quá khứ Uyển Uyển nhất định là thường xuyên chịu đói. Chuyện này hầu như là không cần đoán, là chắc chắn. Cho nên nàng mới biết nỗi thống khổ khi chịu đói, trong lúc nhất thời nàng không khỏi cay mắt.

"Mẹ nói đùa với con thôi, nhất định sẽ cho em trai con ăn cơm, bảo bối không cần lo lắng." Chu Ngọc Quyên cố nén nước mắt mà nói.

"Mẹ thật tốt!"

Uyển Uyển ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy sự ngây thơ, Chu Ngọc Quyên lại càng cảm thấy áy náy.

"Mẹ không tốt." Trong lòng nàng nói.

...

Hà Tứ Hải ngồi ở sau quầy của cửa hàng tiện lợi, nhìn người tới người lui bên ngoài cửa kính, cầm trong tay một cái xúc xích nướng cắn một cái, mùi vị cũng không tệ, khó trách mấy nhóc Đào Tử lại thích ăn.

Đúng lúc này, cửa cửa hàng tiện lợi bị đẩy ra, Đinh Mẫn đi vào từ bên ngoài.

"Tốc độ nhanh như vậy, muốn ăn một cái không?" Hà Tứ Hải chào hỏi với nàng.

"Được, anh mời tôi!" Đinh Mẫn tự nhiên mà ngồi xuống ở bên cạnh hắn.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì sửng sốt một chút, tôi chỉ là thuận miệng hỏi, cô lại ăn thật sao?

Nhìn Hà Tứ Hải sững sờ, Đinh Mẫn lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Cho cô." Hà Tứ Hải đưa xúc xích nướng cho Đinh Mẫn rồi ngồi xuống ở bên người nàng.

Đinh Mẫn không khách sáo, trực tiếp nhận lấy.

"Thực sự là hẹp hòi, cũng sắp đến giờ cơm tối rồi mà chỉ mời tôi ăn xúc xích thôi sao?" Đinh Mẫn cười nói.

Hai người dần dần quen thuộc, Đinh Mẫn cũng không còn câu nệ giống trước như nữa, có lúc cũng nói đùa đôi ba câu.

"Tôi đang nghĩ, nhìn cô xinh đẹp như vậy, nếu như tôi mời cô ăn cơm riêng, bạn gái của tôi mà biết được thì sẽ ghen nha." Hà Tứ Hải nói đùa.

Nửa câu đầu của lời này đúng là khiến cho người ta rất hài lòng, nửa câu sau làm sao lại đáng ghét như thế đây?

"Vậy anh mời tôi đến cửa hàng tiện lợi, bạn gái anh sẽ không ăn giấm đó chứ?" Đinh Mẫn cuối cùng vẫn là không nhịn được mà nói một câu.

"Tôi lừa cô ấy, nói rằng đi mua ít đồ, cô ngàn vạn không nên nói cho nàng biết nha." Hà Tứ Hải đè thấp giọng nói.

Đinh Mẫn nghe vậy thì lườm hắn một cái, nở nụ cười, tin hắn mới là lạ.

Nhưng mà Hà Tứ Hải như vậy làm cho người ta càng cảm thấy giống người, càng thêm gần gũi.

"Đúng rồi, anh gọi tôi lại đây là có chuyện gì?" Đinh Mẫn tò mò hỏi.

"Nếu như là hỏi chuyện cần tôi điều tra mấy ngày hôm trước thì tôi chỉ có thể nói là vẫn còn không tra được. Chúng tôi tìm được mấy người tương tự từ trong hồ sơ điện tử, sau khi loại trừ thì đều không phải là người mà anh muốn tìm." Đinh Mẫn nói.

"Không phải hỏi chuyện cô, mà là muốn nói cho cô một chuyện." Hà Tứ Hải lắc đầu một cái rồi nói.

"Ồ, chuyện gì?" Đinh Mẫn hơi kinh ngạc hỏi.

"Cô còn nhớ chúng ta quen biết nhau như thế nào không?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Đương nhiên rồi." Đinh Mẫn lập tức trả lời, làm sao có khả năng sẽ quên được.

Lần đầu hai người gặp nhau, là Hà Tứ Hải vì hoàn thành tâm nguyện của cha nàng mà đứng ở cửa cục cảnh sát.

Lúc đó nàng hoài nghi Hà Tứ Hải là mấy tên lừa đảo.

"Cha cô là một người cha tốt." Hà Tứ Hải nói.

Đinh Mẫn nghe vậy lập tức gật gật đầu, mặt đầy hạnh phúc.

"Cha cô có nói với cô rằng năm đó ông ấy đã hy sinh như thế nào không?" Hà Tứ Hải đột nhiên nói.

"Hả?"

Đinh Mẫn nghe vậy thì đầu tiên là có chút giật mình, nhưng dù sao cũng là cảnh sát, rất nhanh đã phản ứng lại, Hà Tứ Hải sẽ không bắn tên không đích.

"Chuyện này... Trong này chẳng lẽ còn có ẩn tình gì sao?" Vẻ mặt của Đinh Mẫn có chút âm trầm.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment