Sau đó cũng không giấu nàng, kể lại ân oán lúc trước của Đinh Tân Vinh và Diệp Ích Dương cho nàng nghe.
Sau khi Đinh Mẫn nghe xong, sắc mặt trở nên rất khó coi.
"Khó trách, khó trách..."
Rất nhiều chỗ trước đây không rõ bây giờ đều đột nhiên trở nên rõ ràng.
Những năm gần đây Diệp Ích Dương đối với nhà bọn họ vô cùng tốt. Thế nhưng trực giác của Đinh Mẫn rất nhạy cảm, luôn cảm thấy có chút quái lạ nhưng lại không nói ra được, chỉ xem là mình quá đa nghi rồi, hiện tại cuối cùng đã có đáp án.
"Nhưng mà... Nhưng mà tại sao cha tôi lại không nói cho tôi?" Đinh Mẫn bỗng nhiên nghi hoặc hỏi.
"Cho nên tôi mới nói, ông ấy là một người cha tốt." Hà Tứ Hải nói.
Đinh Mẫn đầu tiên là hơi nghi hoặc một chút, tiếp theo phản ứng lại. Nàng chỉ là một cảnh sát nhỏ, mà Diệp Ích Dương kinh doanh ở Hợp Châu nhiều năm, không chỉ ở quan trường, mà giao thiệp bên trong hệ thống cảnh sát cũng rất rộng.
Hơn nữa không có chứng cứ, Đinh Mẫn đẩy ngã hắn hầu như là không thể, thậm chí còn liên lụy cả bản thân nàng.
Cho nên Đinh Tân Vinh tình nguyện để cho người giết ông ấy nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cũng không muốn để cho con gái bị thương tổn.
Thậm chí nếu như Đinh Mẫn thật sự yêu thích con trai của Diệp Ích Dương - Diệp Bác Cường, ông ấy cũng không phản đối, chỉ cần chính con gái cảm thấy hạnh phúc là được.
Cho nên Hà Tứ Hải mới nói ông ấy là một người ba tốt.
"Nhưng mà... Nhưng mà tại sao bây giờ anh lại nói cho tôi?" Sắc mặt của Đinh Mẫn có chút tái nhợt, hỏi.
"Hắn hiện tại có khả năng động vào cô sao?" Hà Tứ Hải cười hỏi.
Đinh Mẫn phản ứng lại, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Bởi vì hiện tại Diệp Ích Dương cho dù biết được Đinh Mẫn điều tra hắn thì cũng động không được vào nàng.
Đinh Mẫn bởi vì có Hà Tứ Hải, cho nên còn treo một cái chức vụ cục Tông giáo Nội vụ, chỉ cần phía trên không ngốc, tuyệt đối sẽ không thể để Đinh Mẫn xảy ra chuyện gì.
Cho nên chỉ bằng thế lực của Diệp Ích Dương, căn bản không thể động được vào nàng.
Đây cũng là lý do Đinh Mẫn nói cảm ơn.
"Hắn ở ngoài sáng, cô ở trong tối. Cô có thể chậm rãi điều tra, không vội nhất thời." Nhìn vẻ mặt đầy sự phẫn hận của Đinh Mẫn, Hà Tứ Hải lại mở lời an ủi.
Đinh Mẫn nghe vậy gật gật đầu, nàng cũng biết việc này chỉ có thể tiến hành trong bóng tối, không thích hợp đánh rắn động cỏ.
"Thực ra lúc trước cha của cô chỉ nói đại khái với tôi một chút về chuyện đã xảy ra, tôi cũng không rõ chi tiết cụ thể. Nhưng mà chờ đến ngày 15 tháng 7 năm sau, nếu như lại gặp được ông ấy thì cô có thể hỏi ông ấy tỉ mỉ hơn một chút." Hà Tứ Hải nói.
"Ồ? Gặp lại được, là có ý gì?" Đinh Mẫn nghe vậy thì kinh ngạc hỏi.
" y... Tôi chưa từng nói với cô sao?" Hà Tứ Hải gãi gãi gò má, nghi hoặc hỏi.
"Đã nói cái gì?" Đinh Mẫn nghi hoặc hỏi.
"Rằm tháng 7 hàng năm, chỉ cần người chết còn chưa lên đài Luân Hồi thì đều có cơ hội gặp mặt lần nữa." Hà Tứ Hải nói.
"Rằm tháng 7?"
"Đúng, rằm tháng 7, Quỷ Môn mở, ngày hôm đó người thân đều có cơ hội về nhân gian gặp mặt." Hà Tứ Hải nói.
"Chuyện quan trọng như vậy, sao đến tận bây giờ anh mới nói cho tôi?"
Đinh Mẫn bất đắc dĩ nói, thế nhưng nhưng trong lòng lại tràn đầy hưng phấn, vui vẻ vì có thể được nhìn thấy cha một lần nữa.
"Tôi không có nói cho cô sao? Đại khái... có lẽ là quên rồi." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút, cũng có chút ngượng ngùng.
Đinh Mẫn không biết nên nói cái gì.
"Nhưng mà, tôi chỉ nói là có thể, ngày 15 tháng 7, cô nhớ tới tìm tôi." Hà Tứ Hải dặn dò.
Đinh Mẫn nghe vậy thì vội vàng gật gật đầu.
"Được rồi, tôi phải đi về rồi, còn cần phiền cô điều tra chuyện kia một hồi.” Hà Tứ Hải đứng lên nói.
"Được, vậy tôi cũng trở về đây."
Đinh Mẫn liếc nhìn nửa cây xúc xích còn lại trong tay, hoàn toàn không còn khẩu vị, thuận tay ném vào trong thùng rác bên cạnh.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi nói với cô những chuyện này, một là không muốn cha cô chết không rõ ràng, hai là cảm ơn cô đã giúp tôi nhiều như vậy, mà không phải là tăng cường gánh nặng trong lòng cho cô, cứ từ từ đi..." Hà Tứ Hải vỗ vỗ vai của nàng rồi nói.
Thân thể của Đinh Mẫn cứng đờ, nhưng rất nhanh đã thanh tĩnh lại.
Nhìn bàn tay Hà Tứ Hải đặt trên vai mình, thở ra một hơi, lộ ra một nụ cười thả lỏng.
Thế nhưng trong hai mắt của nàng lại lộ ra thần sắc kiên nghị. nàng nhất định phải tra chuyện này, đòi lại công đạo cho cha mình.
"Đi đây." Hà Tứ Hải xoay người đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Đinh Mẫn vội vàng đuổi theo ở phía sau.
Xe của nàng dừng ở ven đường, hai người mỗi người đi một ngả ở trước cửa hàng tiện lợi.
Nhìn bóng lưng rời xa của Hà Tứ Hải, Đinh Mẫn bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Cảm ơn."
Hà Tứ Hải cũng không quay đầu lại mà giơ giơ tay, dưới chân không chú ý nên đạp phải một viên gạch lỏng lẻo khiến cho nước đục bắn đầy ống quần.
Thảo
"Ha ha..." Đinh Mẫn ở phía sau cười to.
Cô là cảnh sát đó, có thể nghiêm túc một chút hay không, không nên cười trên sự đau khổ của người khác, trong lòng Hà Tứ Hải không ngừng phỉ báng...
...
Hà Tứ Hải về đến nhà, Lưu Vãn Chiếu đang ngồi ở trên ghế sô pha đọc truyện cho Đào Tử và Huyên Huyên.
Thấy hắn tay không trở về, nàng đứng dậy nghi hoặc hỏi: "Anh không mua mì gói sao?"
" y... Anh quên." Hà Tứ Hải gãi đầu một cái, hơi ngượng ngùng mà nói.
"Vậy là đi gặp Đinh Mẫn sao?"
------
Dịch: MBMH Translate