Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 759 - Chương 759: Chú Hà.(2)

Chương 759: Chú Hà.(2) Chương 759: Chú Hà.(2)

Đào Tử gọi hắn là ông Hai, hơn nữa nếu như dựa theo bối phận thì ông Tứ còn phải gọi hắn một tiếng anh hai.

Hết cách rồi, nông thôn sinh để quá nhiều, dẫn đến bối phận phía sau không hợp thói thường, thậm chí có đứa nhỏ vừa ra đời đã là đời ông nội rồi.

"Cháu cứ gọi như Tứ Hải đi, gọi là chú Hai là được." Hà Thuyền bỗng nhiên lên tiếng, hóa giải sự lúng túng của Lưu Vãn Chiếu.

Hà Thuyền lặng lẽ nháy mắt với Hà Tứ Hải một cái, Hà Tứ Hải giờ mới biết, hắn chính là cố ý.

"Nể mặt mũi Lưu tiểu thư, hôm nay sẽ bán cho cháu, cháu muốn mua gì?" Hà Thuyền đi lướt qua bên cạnh bọn họ, dẫn đầu đi về phía nhà hắn.

"Chú không phải nói bán hết rồi sao?" Hà Tứ Hải nói.

"Bán hết không thể làm tiếp à?" Hà Thuyền quay đầu lại, nhìn Hà Tứ Hải với ánh mắt như đang nhìn kẻ ngu.

Hà Tứ Hải nhún vai một cái, không phản bác.

"Chú Hai thật biết nói đùa." Lưu Vãn Chiếu nói thầm ở bên tai Hà Tứ Hải.

"Đợi lát nữa còn biết đùa hơn." Hà Tứ Hải nhỏ giọng nói.

"Cái gì?" Lưu Vãn Chiếu có chút không rõ.

"Đợi lát nữa em sẽ biết thôi." Hà Tứ Hải nói.

Đi tới trước nhà Hà Thuyền, hắn đầu tiên là mở cửa lớn ra, sau đó một con chó đen lớn lập tức chạy ra ngoài.

"Oa, chú Hai, chú khóa chó ở trong nhà, không sợ nó ăn vụng món kho của chú sao?" Hà Tứ Hải nói với vẻ khoa trương.

"Cháu cho rằng nó là cháu sao, Hắc Bì rất biết điều, mới sẽ không ăn vụng, hơn nữa chú đã khóa cửa phòng bếp rồi." Hà Thuyền nói.

"Chú Hai, nói thì cứ nói, sao cứ phải kéo cháu vào làm gì, chú đây là công kích người thân nha." Hà Tứ Hải bất mãn nói.

"Biết rồi, biết rồi, cháu mạnh hơn Hắc Bì được chưa? Cháu sẽ không ăn vụng." Hà Thuyền không để ý lắm, vung vung tay.

Hà Tứ Hải:...

Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh dùng sức nín cười.

Khá lắm, không hiểu sao lại thua một ván.

"Đúng rồi, Đào Tử đâu? Không trở về cùng với cháu sao?" Hà Thuyền vừa mở cửa phòng bếp vừa nói.

"Buổi trưa ăn cơm ở nhà ông Tứ, cho nên ở lại chơi đùa cùng Bối Bối nhà ông Tứ rồi." Hà Tứ Hải giải thích.

"Cũng không mang đến để chú gặp một chút." Hà Thuyền bất mãn nói.

Sau đó lại trộm liếc đống quà trên tay Hà Tứ Hải một cái.

Cửa nhà bếp vừa mở ra, một cỗ hương vị nức mũi lập tức bay ra.

"Cháu muốn mua gì?" Hà Thuyền đeo tạp dề lên, lại mang găng tay vào.

"Cho cháu hai con vịt quay, còn có ba cân thịt bò, đậu phụ khô, cho cháu thêm một ít đậu phụ phơi khô đi." Hà Tứ Hải nói.

"Nhiều như vậy, cháu ăn hết được sao?" Hà Thuyền ngoài miệng hỏi như vậy, thế nhưng động tác lại không chậm một chút nào, dù sao cũng là làm ăn, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

"Cháu nhìn xem, lần này chú đã cắt đầu vịt giúp cháu rồi."

Vì sợ Hà Tứ Hải chiếm tiện nghi, lần này Hà Thuyền trực tiếp cắt đầu vịt trên cân, không cho hắn một chút cơ hội chiếm lời.

"Còn có phần mông vịt..."

"Được..." Hà Thuyền bất đắc dĩ cắt mông vịt, rồi đặt lên cân một lần nữa.

Nhìn Hà Thuyền đàng hoàng, quy củ, Hà Tứ Hải cảm thấy rất phiền muộn.

Hà Thuyền nhìn tất cả ở trong mắt, trong lòng vô cùng đắc ý, còn cố ý chặt vang thớt gỗ.

Chú Hà làm theo quy tắc khiến cho Hà Tứ Hải rất là khó làm.

Người thích chiếm tiện nghi như chú Hà sao lại biến thành như vậy chứ?

Hà Thuyền cắt vịt quay cho Hà Tứ Hải, cắt thịt bò, lại làm một ít đậu phụ phơi khô, hoàn toàn không hề có một chút ý tứ chiếm tiện nghi.

Cuối cùng còn cắt một khúc chân giò hun khói, nói là cho Đào Tử ăn.

Người ta làm ăn theo quy tắc, Hà Tứ Hải cũng không thể vô duyên vô cớ chiếm lời của người ta được có đúng hay không?

Cho nên hắn phiền muộn mà lấy điện thoại di động ra, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Có một loại cảm giác một quyền đánh hết phiền muộn.

"Tổng cộng..." Hà Thuyền vừa nói chuyện, lại lén lút liếc hộp quà trên tay Hà Tứ Hải một cái.

Thế nhưng Hà Tứ Hải lại làm bộ không nhìn thấy, quay sang nói với Lưu Vãn Chiếu: "Cầm đồ, chúng ta đi thôi."

"A... Nha." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy hơi kinh ngạc.

Ngoài miệng nha nha mấy lần, nhưng chung quy vẫn không có mở miệng.

"Chú Hai, chúng cháu đi về trước đây." Hà Tứ Hải nói với Hà Thuyền.

"Đi đi, đi đi, rảnh rỗi nhớ mang Đào Tử lại đây, chú đã lâu rồi không nhìn thấy nó.” Hà Thuyền không để ý lắm mà phất tay một cái.

Sau đó móc ra một điếu thuốc rồi đốt, trong lúc lơ đãng lại nhìn về phía đống quà trên tay Hà Tứ Hải.

Đồng thời lơ đãng hỏi: "Hiện tại định về nhà sao?"

"Đúng vậy, không trở về nhà thì làm gì?" Hà Tứ Hải cố ý làm bộ kinh ngạc.

Sau đó trực tiếp đi ra khỏi nhà bếp, Lưu Vãn Chiếu vội vàng đuổi theo.

Nhìn Hà Tứ Hải quay đầu rời đi, Hà Thuyền còn muốn nói chuyện mạnh mẽ nhịn trở lại.

"Tiểu tử thối."

Hà Thuyền cầm dao cắm ở trên thớt.

Sau đó liền nghe thấy tiếng mở cửa sân.

"Thằng nhóc thối này, chiếm tiện nghi xong liền chạy, không có một chút lương tâm nào, chỉ chiếm tiện nghi của chú hai..."

Hà Thuyền cởi găng tay dùng một lần ra rồi cởi tạp dề xuống, đi ra ngoài cửa, sau đó bị dọa cho sợ hết hồn.

"Cháu đứng ở nơi này làm gì? Cháu không phải đã đi rồi sao?"

Thì ra Hà Tứ Hải mang theo đồ vật, đứng ở cửa phòng bếp còn chưa đi.

Nhưng mà Lưu tiểu thư kia thì đứng chờ ở cửa sân.

"Chú hai, chú đang nói thầm cái gì đó?" Hà Tứ Hải cười híp mắt hỏi.

Gương mặt Hà Thuyền ửng đỏ, sau đó cố gắng tự trấn định nói: "Quản việc không đâu, nhanh trở về đi."

"Vừa nãy có chuyện quên nói với chú hai, mấy món đồ này là mua cho chú hai, cháu thiếu chút nữa thì lại ôm trở về rồi." Hà Tứ Hải cười nói.

Sau đó để đồ vật xuống.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment